Lãnh Mạc ăn 1 tô thịt gà lớn!
Nhưng vì muốn mùi vị canh thanh đạm, nên canh gà chỉ thêm 1 chút muối, ngoài ra không thêm bất kỳ thứ gì khác, cho nên mùi vị.... tuyệt đối không được tính là ngon!
Lãnh Mạc chưa từng ăn 1 cách nhẫn nhục oan ức như vậy.
Nhưng, anh phát hiện, chuyện làm anh nhẫn nhịn còn ở phía sau!
Sau khi Lãnh Mạc ăn hơi no no, Trương Hân đã kêu người hầu đem đổ đi!
“Anh vẫn chưa ăn no!” Lãnh Mạc kháng nghị!
Trương Hân kỳ lạ nhìn anh, “Không phải nói người bệnh đều không muốn sao? Anh ăn nhiều như vậy, mà còn chưa no!” Vừa nói, mắt Trương Hân nhìn lên người Lãnh Mạc, từ trên xuống dưới đánh giá anh, hơn nửa ngày mới nghi ngờ nhìn anh, “Lãnh Mạc, vết thương trên người anh…”
Tim Lãnh Mạc lập tức thắt lại!
Không lẽ Trương Hân nhận ra gì đó?
Vương Bưu kế bên hơi thở1cũng bị chặn lại, không dám thở mạnh!
“... có phải không nặng như những gì anh biểu hiện hay không!” Lời này cuối cùng Trương Hân cũng nói xong.
Lãnh Mạc âm thầm thở phào, anh nói rồi anh diễn khá tốt mà, không đến nỗi bị cô nhìn thấu, Lãnh Mạc nhíu mày, mặt mày đau khổ, “Đúng là không nặng lắm, chỉ là 1 súng bắn qua ngực mà thôi, không sao, cách tim cũng xa.”
Trương Hân lập tức im miệng.
Người ta đã vì cô bị thương nặng như vậy, cô còn nói như vậy!
“Khục khục… nơi chung cơ thể anh bị thương, không được ăn nhiều!”
Quả thật là tự tạo nghiệt không thể sống!
Biết sớm anh không giả bị thương nặng như vậy!
Sau đó, tiếp theo sau, mắt Lãnh Mạc rất nhanh mở to, sau khi canh gà của anh bị đổ đi, cái bàn nhỏ trên giường không bị lấy ra, rất nhanh anh biết tại sao rồi, rất nhanh có người hầu đem từng đĩa đồ ăn bưng lên phòng ngủ!
Xương sườn heo kho!
Gà cay!
Xà1lách tỏi!
Còn thêm 1 nồi thịt heo mỡ nạc đồng đều và 1 nồi canh rong biển thanh đạm!
Lãnh Mạc ngửi mùi thơm thôi cũng cảm thấy không chịu nổi.
“Em đây là …”
“Là em muốn ăn thôi!” Trương Hân thản nhiên nói, “Mới sáng em đã gấp gáp chạy về rồi, tới bây giờ bữa sáng và bữa trưa vẫn chưa được ăn, sắp đói chết rồi, bây giờ cũng giúp anh ăn xong, nên đến lúc em ăn rồi!”
“...”
Cho anh ăn gà không dầu mỡ không muối, còn mình thì ăn món thơm, món cay!
Trong lòng Lãnh Mạc lập tức cảm thấy không thăng bằng!
Trương Hân không quan tâm đến anh, cởi giày ra để ở dưới giường, cầm tô cơm bắt đầu ăn trong hạnh phúc, cô ăn rất chăm chú, dường như đang ăn món ngon nhất trên toàn thế giới vậy, nhìn thấy cô ăn mà dạ dày của mọi người dường như lớn hơn vậy! Mắt của Lãnh Mạc nhìn chằm chằm vào thức ăn đang vơi dần, mắt cũng đã mở rất to.
“Tại5sao em lại trở nên ăn nhiều như vậy!”
“Uhm…” Trương Hân giải quyết xong miếng canh cuối cùng, trong lòng thỏa mãn vỗ bụng mình, “Cuối cùng cũng ăn no! Vẫn là đầu bếp của biệt thự Bán Sơn nấu ăn ngon!”
Miệng Lãnh Mạc co giật!
4 món mặn 1 món canh đã sạch sẽ, không còn dư chút nào.
Từ video giám sát anh có thể biết được Trương Hân ăn rất nhiều, nhưng không ngờ, sau khi về biệt thự Bán Sơn, còn ăn nhiều hơn!
Anh có chút lo lắng, bởi vì tổng những món này là món ăn cho cả ngày đối với Trương Hân trước đây, anh cẩn thận nhìn Trương Hân, chậm trễ 1 chút mới hỏi, “Em… không cảm thấy, căng bụng sao?”
“Không có!” Trương Hân kêu người hầu dẹp đồ đi, tùy tiện trả lời, “Em cảm thấy vừa đủ no! Tay nghề của đầu bếp biệt thự Bán Sơn quả là tốt, nhưng món ăn đều được đựng trên đĩa to bằng bàn tay, căn bản không đựng được lượng quá ít!”
Miệng Lãnh2Mạc co giật!
Anh nhìn cái đĩa vẫn chưa kịp đem đi ở trên bàn, đĩa nào đĩa nấy to bằng trái dưa hấu lớn, sao có thể to bằng bàn tay được?
Anh nhìn mặt nhỏ của Trương Hân!
Khuôn mặt trước đây của Trương Hân chỉ to bằng bàn tay, thon gọn như hạt dưa, bây giờ… khuôn mặt có phúng phính hơn trước 1 chút, anh thuận theo mặt cô nhìn thân thể cô, cơ thể cũng không mỏng manh như trước khi nữa, trước đây khi mặc đồ y như bộ xương vậy, quần áo rộng thùng thình ở trên người, bây giờ cơ thể hình như có tí thịt, mặc quần áo cũng có tí cảm giác!
Lãnh Mạc không nhịn được nhớ đến lần cho Trương Hân uống thuốc mê.
Cảm giác lúc ẵm lên, quả thật không cấn tay như trước đây! Làn da cũng tốt hơn trước đây, vừa trắng vừa hồng hào, nhìn vào khiến người khác rất thích.
“Ừ! Thích thì ăn nhiều 1 chút, nếu không đủ thì kêu nhà bếp làm thêm.”
Anh so9sánh 1 chút, có chút thịt như vậy ôm thoải mái hơn nhiều.
“Không ăn nữa, ăn no rồi!”
Sau khi người hầu dẹp hết đồ, Trương Hân rót ly nước cho Lãnh Mạc, sau đó lấy thuốc bác sĩ đưa, “Được rồi, ăn cơm xong rồi, nên uống thuốc thôi.”
Lãnh Mạc ngoan ngoãn uống thuốc!
Đương nhiên!
Những thứ được gọi là “thuốc” này đã bị anh kêu cấp dưới động tay chân rồi, trong túi cũng không phải là thuốc thực sự, bên trong đều là vitamin và canxi!
Lãnh Mạc liếc nhìn Vương Bưu.
Vương Bưu lần nữa rời khỏi căn phòng.
Trong phòng chỉ còn Trương Hân và Lãnh Mạc hai người, Lãnh Mạc dựa lên gối, “Trương Hân?”
“Ừ?”
“Giúp anh lấy 1 thứ!”
“Ừ! Ở đâu?”
Trương Hân mang giày xuống giường!
“Ở ngăn thứ 3 của tủ quần áo, trong đó có 1 cái hộp, đem cái hộp đó cho anh!”
Trương Hân đi đến bên tủ quần áo, kéo mở, quen thuộc mà ở ngăn thứ 3 ra, bên trong trống trãi, ngoài 1 cái hộp nhỏ ra không để gì cả, cô lấy1ra lắc lắc, “Cái này phải không?”
“Chính là cái đó!”
Trương Hân lấy cái hộp đi đến bên giường ngồi xuống, “Đây là cái gì?”
“Em mở ra coi không phải là biết sao?”
Trương Hân nghi ngờ nhìn anh 1 cái, nhẹ nhàng mở hộp nhỏ ra, nhìn thấy đồ bên trong, cô lập tức ngây người!
Trong hộp không phải là thứ khác, mà là nhẫn kim cương màu vàng mà anh đấu giá hôm đó, nhẫn được cắt rất tinh tế, ánh nắng mặt trời rọi từ ngoài cửa sổ vào, phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ, cực kỳ đẹp!
Lãnh Mạc đưa tay, lấy nhẫn từ trong hộp ra, nắm lấy tay Trương Hân, đeo vào ngón áp út bên tay phải của cô.
Trương Hân ngây người, “Cái này là… tặng cho em sao?”
Lãnh Mạc lông mày khẽ nhếch, “Nếu không thì ai!”
Trương Hân cười xán lạn, cô tưởng là sau khi đấu giá được chiếc nhẫn xong Lãnh Mạc lập tức tặng cho người phụ nữ tham gia cùng với anh! Anh đối với những người phụ nữ này, vẫn luôn rất hào phóng!
Trương Hân nhìn nhẫn trên ngón tay, nhìn thế nào cũng thấy thích!
Nhưng…
“Đeo sai ngón rồi!” Trương Hân đưa tay tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út ra.
Ngón này đeo nhẫn cưới mà!
“Đừng động! Cứ đeo như vậy!”
Lãnh Mạc ấn chặt tay cô, “Cứ đeo ngón này, nhìn rất đẹp!”
Sau khi cô ở chung với anh thì không còn làm chuyện gì liên quan đến thể lực nữa, cho nên đôi tay được nuôi dưỡng đến vừa trắng vừa thon, đeo nhẫn lên, kim cương màu vàng kết hợp với làn da của cô càng tôn lên sự trắng trẻo sáng bóng của làn da, nhìn vào khiến người xem rất mãn nhãn.
“Trương Hân, với thân phận của anh, không thể làm cho em 1 hôn lễ hoành tráng, anh biết là phụ nữ thì ai cũng muốn mặc áo cưới, đi vào lễ đường, em đi theo anh, những thứ này chỉ có thể úy khuất em rồi! Vốn dĩ anh nghĩ hai chúng ta cứ sống như vậy cho tới cuối đời cũng tốt rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, như vậy đối với em rất không công bằng, cho nên… Trương Hân, em đồng ý gả cho anh không? Không có hôn lễ, không có nghi thức, chỉ có thể đăng ký kết hôn… em đồng ý không?”