Mục lục
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Lão thái gia bước vào phòng của Cảnh Thụy vàTiểu Thất, thì hai đứa nhỏ đang ăn.

Tuy rằng đã hai buổi không ăn gì, nhưng dáng vẻ ăn cơm của hai đứa nhỏ vẫn không thấy nhếch nhác, đặc biệt là Cảnh Thụy, trong sự thông thả ung dung là sự tao nhã và cao quý, lão thái gia nhìn vào cảm thấy rất vừa ý.

Lão thái gia đưa mắt ra hiệu Tô Vi Túc, Tô Vi Túc lập tức mở cửa phòng ra.

Lão thái gia đi vào trong, cái phòng này bản chất là để giam những người không nghe lời, nên bên trong không có gì hết, lúc này trong phòng có thêm một chiếc giường, lại có hai tấm chăn, nhưng mà nhìn vẫn còn có vẻ rất là đơn sơ, vả lại quanh năm đều không có ánh sáng mặt trời, nên nền đất có chút ẩm ướt.

“Hôm nay hai đứa cháu có đói lắm không?”

Cảnh Thụy đã ăn no, từ từ hạ đôi đũa xuống, mặt ảm đạm nhìn lão thái gia, không nói câu nào.

Tiểu Thất thì hung hăng trợn mắt nhìn ông ta, cũng không nói gì.

Lão thái gia cười, “Các cháu nghĩ ta cố tình không cho các cháu ăn cơm, và cố tình để các cháu nhịn đói sao?”

Không sai!

Cảnh Thụy vàTiểu Thất quả thật đã nghĩ như vậy!

“Ha ha, hai đứa nhóc này quả thật có ý nghĩ như vậy.” Lão thái gia ngồi ở mép giường, nhìn hai đứa nhỏ mỉm cười, dung mạo của hai đứa nhỏ này quả thật không thể tìm được điểm nào giống với người của Tô gia hết, nhưng mà không biết tại sao lão thái gia càng nhìn càng cảm thấy thích thú.

Nhìn thấy hai đứa nhỏ ăn đến sạch hết cơm, lão thái gia mới mở miệng nói, “Các cháu luôn muốn biết ta tại sao lại bắt các cháu có đúng không?”

Cảnh Thụy nhất thời ngẩng đầu lên nhìn lão thái gia.

Lão thái gia hé miệng cười, “Hôm nay cũng là thời khắc để nói cho các cháu biết rồi, các cháu họ Tô đúng không, ta cũng họ Tô, có điều đúng lúc. . . . . . Ta là ông cố ngoại của hai đứa các cháu!”

Nét mặt của Cảnh Thụy vàTiểu Thất không có chút gì là kinh ngạc!

Qua hơn nửa ngày, Tiểu Thất mới nuốt nước bọt gặng hỏi, “Ông là ba của Tô Đại Khuê?”

Tô Đại Khuê?

Lão thái gia là biết người đó, nhưng nhắc tới Tô Đại Khuê, ông ta trở nên chán ghét, “Ta làm sao mà là cha của người đó được! Các cháu đoán mò mò à, Tô Đại Khuê không phải là cha ruột của mẹ các cháu,mà là con trai của ta mới là cha ruột của mẹ các cháu, nên ta là ông cố ngoại của các cháu!”

Cảnh Thụy và Tiểu Thất quay sang nhìn nhau, ánh mắt có chút hoài nghi.

“Nếu như ông là ông cố ngoại của các cháu, thì tại sao ông lại muốn bắt chúng cháu?”

“Đương nhiên là có nguyên nhân rồi!” Lão thái gia cười ha ha nói, “Tô gia chúng ta, công việc kinh doanh thật sự rất lớn, nhưng mà cho đến giờ vẫn chưa có người kế thừa, nên ta mới bắt hai đứa các cháu đến đây, là muốn đào tạo hai đứa các cháu thành người kế thừa. Đúng rồi, các cháu nhìn thấy tòa nhà của Tô gia rồi chứ, không chỉ vậy thôi, Tô gia rất nhiều tiền, chỉ cần một trong hai đứa các cháu tiếp nhận công việc kinh doanh của Tô gia không những sau này tiền xài không hết, lại còn có vô số người nghe lời chỉ bảo của hai cháu các cháu nói gì họ cũng làm theo, thế nào, có đủ oai phong không?”

Những lời nói của lão thái gia nghe thật hấp dẫn và mê hoặc.

Cảnh Thụy lại đưa ra chất vấn, “Đừng lừa gạt chúng tôi !”

“Hả?”

“Nếu thực sự có chuyện tốt như vậy thì ông đã trực tiếp tìm Daddy và Mami của tôi thương lượng rồi, tại sao lại bắt rồi và Tiểu Thất đến đây, thì hiển nhiên Daddy và Mami của tôi không đồng ý tôi và Tiểu Thất làm người kế thừa của ông đâu, Daddy và Mami sẽ không bao giờ hại tôi và Tiểu Thất cả, bởi vậy cái việc kinh doanh này của ông thật sự không đơn giản như những gì ông đã nói. Huống hồ gì. . . . . .”

Lão gia tử vẻ mặt đầy tán thưởng, “Huống hồ cái gì?”

Cảnh Thụy hừ lạnh một tiếng không nói gì, Tiểu Thất nói lời tiếp theo sau anh trai, “Huống chi gia đình chúng cháu không phải là thiếu tiền, lúc cháu và anh trai ở trong nhà tiền xài cũng không hết, lại còn có vô số người nghe lời chúng cháu. . . . . . Gia đình chúng cháu rất là dân chủ, nếu làm đúng thì đương nhiên nghe theo, còn nếu làm sai thì chẳng lẽ cũng nghe theo luôn sao?”

“Đương nhiên!”

Tiểu Thất nhìn lão thái gia một cách khinh bỉ, “Như vậy càng không được, Mami của chúng cháu đã dạy chúng cháu, không phải vì muốn bản thân tốt hơn người khác, mà xem thường hoặc khi dễ người khác!”

Lại là Tô Tố!

Đúng là âm hồn không tiêu tan!

Lão thái gia nhất thời không nói gì cả, bản thân đỡ không nổi bức tường bèn buông xuôi, vậy mà cũng mang tư tưởng không ra gì đi giáo dục hai đứa nhỏ à!

Quả thật là phí của trời mà!

“Nên bởi vậy. . . . . .” Lão thái gia tiếp tục hỏi.

“Bởi vậy cháu và anh trai sẽ không nghe lời của ông đâu, nếu ông thật sự là ông cố ngoại của chúng cháu, thì ông nhanh chóng thả cháu và anh trai trở về với Mami của chúng cháu đi, hình như ông cũng là gia gia của Mami cháu mà, nói như thế nào cũng không thể hại chúng cháu cốt nhục chia lìa chứ!”

Cảnh Thụy giật nhẹ tay của Tiểu Thất, “Tiểu Thất, đừng nói nữa!”

Nếu lão đầu chịu buông tha bọn họ dễ dàng, thì đã không tốn công sức bắt hai đứa đến đây.

Cảnh Thụy vàTiểu Thất hai người tâm linh tương thông, chỉ cần ánh mắt của Cảnh Thụy liếc nhìn thì Tiểu Thất đã biết anh trai muốn gì, bởi vậy nên bĩu môi không nói gì nữa.

“Cho nên. . . . . . hai đứa các cháu kiên quyết không chịu làm người kế thừa của ta đúng không?”

“Ông nên bỏ cuộc đi!”

Lão thái gia nhắm mắt lại, ánh mắt trổi dậy một sự nguy hiểm.

Cảnh Thụy thấy thế, dang hai cánh tay ra đẩy Tiểu Thất ra phía sau lưng, vẻ mặt tỏ vẻ cảnh giác, nhìn lão thái gia, “Ông muốn làm gì?”

“Quả nhiên các người rượu mời không uống, thì ta sẽ cho các ngươi uống rượu phạt vậy!”

Lão thái gia vốn nghĩ rằng, hai đứa nhỏ này vừa bước qua tám tuổi, nếu có thể dụ dỗ hai đứa nhỏ phối hợp sự giáo huấn của ông ta, đó thật sự là tốt không còn gì bằng, không ngờ hai đứa nhỏ thật sự khó lừa được, nếu như vậy. . . . . . thì ông ta không phí lời nữa .

Lão thái gia từtrên giường đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Cảnh Thụy vàTiểu Thất, đột nhiên bật cười nham nhở.

“Yên tâm, ta sẽ có cách khiến hai đứa đồng ý làm người kế thừa của ta!”

Cảnh Thụy và Tiểu Thấtnhư cảm thấy lạnh sóng lưng, mập mờ như có một dự cảm không tốt!

“Vi Túc, lúc nãy những thứ ta cần chuẩn bị, nhanh chóng cho người mang qua đây!”

“Dạ!”

Lão thái gia hừ lạnh một tiếng, vốn không muốn dùng đến thủ đoạn tàn nhẫn này, nhưng nếu hai đứa nhỏ này không muốn ăn mềm thì ta sẽ cho chúng nó thử vị cứng vậy!

Lão thái gia rời khỏi phòng, Tô Vi Túc khóa cửa lại.

Nhìn thấy hai đứa nhỏ trên mặt che giấu không được sự kinh hoàng, lão thái gia cười lạnh một tiếng, “Hôm nay ta để cho hai đứa sảng khoái một ngày vậy, ngày mai, chúng ta sẽ không nói chuyện yên ắng giống như hôm nay vậy đâu, hai đứa, hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhé.”

Lão thái gia mang theo Tô Vi Túc rời khỏi thông đạo.

Nghe tiếng bước chân rời đi xa, Tiểu Thất mới nơm nớp lo sợ nắm lấy vạt áo Cảnh Thụy, “Anh trai. . . . . . Hắn ta muốn đối phó với chúng ta ra sao?”

Cảnh Thụy cũng không biết nữa. . . . . .

Nhưng nhìn tướng tàn nhẫn của Tô lão đầu, thật hiển nhiên, là đang chờ đợi cậu ta và Tiểu Thất, tuyệt đối không có chuyện gì tốt lành.

Ngày mai. . . . . .

“Anh trai. . . . . .”

“Đừng sợ, có anh trai đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK