“Tiểu Thất nhớ má mi lắm hả?”
“Dạ, con nhớ lắm.”
Tô Tố cảm thấy áy náy, thật ra cô rất ít khi ngủ với các con, nghe thấy Tiểu Thất yêu cầu vậy, cô lập tức gật đầu đồng ý, “Được, tắm xong má mi ngủ cùng con và anh trai nhé.”
Tô Tố vừa mới cởi đồ Tiểu Thất ra, quay đầu nhìn thấy Tiêu Lăng đang đứng trước cửa phòng tắm, cô liền quát tháo, “Em sắp tắm cho Tiểu Thất, anh mau đi ra”
Cô bế Tiểu Thất vào bên trong phòng tắm bằng kính, và ra ngoài cửa đẩy Tiêu Lăng ra, “mau đi ra mau đi ra.”
Tiêu Lăng nắm chặt bàn tay cô, nhẹ nhàng nói với cô, “có thật là em muốn ngủ cùng Tiểu Thất và Cảnh Thụy không?”
“Em đã đồng ý với các con rồi.”
“Thế còn anh thì sao?”
Tô Tố bỗng đỏ mặt, nổi cáu nhìn anh, “đang nói bậy gì đó, các con còn chưa ngủ mà, anh nhanh đi tắm rồi đi ngủ đi, tối nay em sẽ ngủ cùng các con một đêm, ngày mai còn phải vào tổ kịch quay phim nữa.” Tô Tố không quan tâm đến nét mặt bất mãn của Tiêu Lăng, dang tay đẩy anh ra ngoài nhà tắm.
Tô Tố đặt Tiểu Thất vào chiếc bồn tắm lớn, cô bé tắm gội xong đã ngủ gục, trong lúc cô bồng Tiểu Thất đưa về phòng ngủ thì đúng lúc Cảnh Thụy vừa từ một cái nhà tắm khác tắm xong đi ra, và nằm trên giường. Phòng riêng của Tiểu Thất và Cảnh Thụy là do Tiêu Lăng nhờ người bố trí cho, cách bày trí thật ấm cúng, căn phòng rất to, đống đồ chơi được chất bên góc phòng, có lẽ vì sợ các con chưa thích nghi, nên cách bố trí căn phòng này giống y chang căn phòng được bố trí bên Tiểu Hy.
Chỉ là thay đổi cái giường tầng trẻ em kia, biến thành phiên bản nâng cấp, cũng là giường tầng, nhưng mỗi tầng rộng đến tận 2m, nên ba mẹ con được ngủ thoải mái không vấn đề gì.
Tô Tố cẩn thận bồng Tiểu Thất nằm trên chiếc giường tầng phía dưới.
Cảnh Thụy thì ngồi xếp bằng trên chiếc giường tầng trên, nhìn Tô Tố có vẻ như không muốn rời đi, cậu bé kinh ngạc, “má mi không ra ngoài à?”
“Không ra, hôm nay má mi ngủ với con và Tiểu Thất.” Tô Tố đứng dậy dang tay ra, “má mi bế con xuống nhé.”
Cảnh Thụy chắc cũng nhớ đến mẹ, nên không cự tuyệt cô, mặc cho cô bế cậu xuống giường tầng dưới, Tô Tố đã tắm gội trong bệnh viện, bây giờ cô nói khẽ với Cảnh Thụy, “má mi đi đánh răng, nhanh chóng quay về.”
“Dạ được”
Quần áo được mua trong siêu thị sáng nay đều được giao tới đây, Tô Tố ghé phòng Tiêu Lăng lấy bộ đồ mặc cho ngày thứ 2, không thấy áo ngủ đâu, cô nhìn vào tủ quần áo, đưa tay lấy đại cái áo sơ mi của Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng nằm nghiêng người trên giường cầm sách đọc, nhưng đôi mắt không nhìn vào sách, mà luôn nhìn Tô Tố một cách ai oán. Chua xót nói, “Em ngủ với các con mà mặc áo sơ mi sao”
Anh ta vẫn chưa được hưởng thụ cái phúc lợi này.
Lúc nãy cô còn không để anh tắm cho Tiểu Thất nữa, mà bây giờ lại muốn ngủ cùng Cảnh Thụy.
Anh ta nhắc nhở cô, “Cảnh Thụy đã 4 tuổi, đã thành đàn ông rồi.”
Tô Tố ôm chặt quần áo vào lòng, không buồn trợn mắt nhìn anh, “vậy thì sao, cho dù có lớn cỡ nào cũng là con em.”
Tiêu Lăng, “......”
Nó thật sự là một tiêu chuẩn kép.
Như là đang kỳ thị anh vậy
Tiêu Lăng hừ lên một tiếng, cúi đầu xem sách và không nhìn cô nữa.
Tô Tố nhìn Tiêu lăng hờn dỗi không ngừng cười lên, cô ôm chặt quần áo ngồi cạnh anh, “thời gian gần đây em đều rất bận, đã lâu lắm rồi không có nói chuyện đàng hoàng với hai con, vả lại em cũng đã hứa với con rồi.” cô trấn an Tiêu Lăng và hôn lên mặt Tiêu Lăng một cái, “được rồi được rồi, các con vẫn còn đang chờ em trong phòng kìa, để em qua bên đó.”
“Đợi đã”
Tiêu Lăng nắm lấy bàn tay Tô Tố, cô đành quay đầu lại, “lại chuyện gì nữa?”
“Hôn đây này.” Tiêu lăng chỉ vào cái môi anh.
Tô Tố mặt đỏ lên, nhìn bộ dạng kiên định của anh, cô cúi người xuống vội hôn lên môi anh một cái, liền ôm chằm lấy quần áo chạy ra ngoài.
Tiêu Lăng sờ vào làn môi, anh lắc đầu vì vẫn chưa nói xong
Anh vẫn chưa cảm nhận được, người đã đi mất rồi, Tiêu Lăng nhìn vào cánh cửa chưa đóng, đành bật cười, bước xuống giường đóng cánh cửa lại, xong quay người vô với gương mặt đã tắt nụ cười, Tiêu Lăng nghĩ ngợi, đi qua bên cửa sổ, lấy điện thoại ra bấm số gọi đi.
“Tiểu Trần, nhờ anh tìm người, đã tìm ra chưa? Tốt lắm, vậy anh nhanh chóng tìm, tìm được nhớ báo cho tôi biết trước.”
Nếu không nói ra thân phận của Tô Tố, Mạc gia sẽ không tìm đến anh gây phiền phức, anh ngược lại cũng sẽ buông tha cho gia đình này.
Nhưng bây giờ, đó tuyệt đối là chuyện không thể, Mạc Tầm và Bạch Linh hai người này anh ta nhất định sẽ không buông tha, nhưng gia gia lo lắng cũng có lý, bản thân anh ta làm bất động sản, cái ngành không có liên qua gì với bệnh viện, phải biết rằng Mạc gia không những mở bệnh viện, mà ở khắp nơi trên quốc gia đều có công xưởng chế thuốc, nếu muốn xử lý tên trùm của chuỗi bệnh viện nổi tiếng khắp quốc gia này, thật không phải chuyện dễ dàng. Nếu lấy đá chọi đá, thì tới lúc đó, cho dù Mạc gia có bị làm sụp đổ đi nữa, anh cũng sẽ bị nhận lại không ích tàn hư. Phương pháp giết chết một ngàn người bị hư hại tám trăm này là quá ngu ngốc.
Và phương pháp tốt nhất bây giờ chính là tìm ra đối thủ đối phó Mạc gia, để bọn họ nội chiến với nhau,
Mạc lão đầu thời còn trẻ thân phận có thể không minh bạch, người phụ nữ bên ngoài của ông đã sinh cho ông một đứa con trai, chỉ là đứa con này được ông giấu giếm rất tốt, không ai biết đến, ông lại càng muốn đứa con đó được đưa ra ngoài, đến lúc đó bọn họ sẽ nội chiến với nhau.
Còn anh đã đến lúc ra tay điều tra nguyên nhân cái chết của Tô Tố.
Nếu trực tiếp hỏi Tô Tố, chẳng khác nào đụng đến vết thương lòng của cô, vả lại Trương Hân và cô ấy có mối quan hệ rất tốt, chắc chắn không muốn người ta biết được chuyện cô vẫn còn sống. Nếu là vậy, anh có thể xem như không biết gì.
Nhưng anh tuyệt đối sẽ không buông bỏ điều tra sự việc này.
Mạng sống con người trong mắt loại người này không là thứ gì cả, đâu ai khiến Mạc Tầm dám leo lên đầu anh ta bắt nạt chứ. Trên thế gian này không có ngọn gió nào có thể đi xuyên qua tường, nếu anh tìm được chứng cứ đem nguyên nhân dẫn đến cái chết Tô Tố được tiết lộ ra, và thuê thêm một số nội gián nữa trà trộn vào, sau đó đem toàn bộ sự thật ra phơi bày cho công chúng quãng đại xem, đến lúc đó Mạc gia như đứng trên đầu sóng ngọn gió, không còn con đường thoát.
Đến lúc đó anh đối phó chúng cũng đơn giản hơn.
......
Ở bên kia.
Bên khu chung cư của Mạc Tầm.
Từ cửa ra vào bước vào nhà quần áo rơi lả tả khắp sàn, Từ áo khoác đến cái áo trong tràn lan kéo tận phòng ngủ, lúc này trên cái giường bên trong phòng ngủ có một đống đồ hỗn loạn, chăn gối nhăn nhún, căn phòng kín bốc lên một cái mùi hôi thối không được tiêu tán.
Bạch Linh nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền, trên gương mặt vẫn bị say đỏ. Còn Mạc Tầm......Anh ta để trần nửa thân trên, nằm nửa thân người trên đầu giường hút thuốc.
Bỗng điện thoại reo lên.
Anh nhìn vào số điện thoại, chốc lát ngồi thẳng người lên, anh nhìn qua thấy Bạch Linh không động tịnh gì, bèn căng thẳng hỏi, “Tô Tố bị sao thế”
Trong buổi họp lúc trước anh ta đã nói, chỉ cần bệnh viện có xuất hiện cái tên Tô Tố thì lập tức báo anh ta.
Mạc Tầm không biết rằng lúc anh căng thẳng kêu lên hai chữ “Tô Tố”, thì người nằm trên giường Bạch Linh đang bóp chặt nắm tay.
“Hôm nay cô Tô đến bệnh viện khám bệnh, hình như cô bị té xuống sông, đã không có trở ngại gì rồi.”
Mạc Tầm bèn vén cái chăn ra định bước xuống giường, “bây giờ cô ta có ở bệnh viện không? ở bên chi nhánh bệnh viện nào? Phòng nào? tôi lập tức ghé qua.”