“Tô Tố, em mà còn rút về phía trong nữa thì sẽ dính tường đấy...”
Không phải chuyện của anh.
Tô Tố hừm hừm vài tiếng không để ý đến anh ta.
Tiêu Lăng quay người, cả người ép qua đó, cô thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của anh phà hơi vào đỉnh đầu cô tiếp xúc với người cô, Tô Tố toàn thân căng thẳng, người này...không thể ngủ lưng đối lưng với cô sao.
“Tiêu Lăng, anh đừng quá đáng quá.”
“Tôi lạnh...”
Tô Tố vươn tay sờ tay anh, quả thật lặng băng, cô vô thức từ trong tường quay người lại, tiến gần anh chút, “Đỡ hơn không?”
“Tô Tố, em có thể ôm anh ngủ không?”
Tô Tố nhếch môi, cô nên sớm biết người này chả phải chính nhân quân tử gì, bây giờ lộ đuôi cáo ra rồi, Tô Tố nghiến răng, trong lòng thầm nổi giận nhìn Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng anh đừng được nước lấn tới”
“Anh đảm bảo sẽ không làm gì em hết, Tô Tố anh lạnh thật, anh chỉ ôm em, tuyệt đối không động tay, anh đảm bảo”
Đảm bảo của anh có mà quỷ mới tin.
Tô Tố chả để ý anh ta, vặn đít lùi về sau, kéo xa khoảng cách với anh.
Tiếc là giường cô vốn dĩ không lớn, độ rộng chỉ có một mét năm, cho dù cô có lùi vể phía sau như thế nào, cũng chả có khác biệt nào.
Cảm nhận được sự kháng cự của cô, Tiêu Lăng không tiến gần thêm nữa, ngược lại di chuyển xê ra một chút, cả người anh ta dính sát cạnh giường, cố gắng giữ khoảng cách với cô. Chỉ là có lẽ là bị lạnh dữ lắm, cả người anh đều run rẩy nhẹ, tần suất run còn khá có quy luật, Tô Tố thậm chí còn nghe thấy răng anh đang run cà vào nhau.
Cô nghi hoặc sờ tay và chân mình, rất ấm áp mà.
Có thật là lạnh vậy không?
Cô lại đưa tay sờ vào vai Tiêu Lăng, cũng là một mảng lạnh buốt.
“Tô Tố...em đừng đụng anh, anh khó chịu.”
Ánh mắt chịu đựng của Tiêu Lăng sắp nổi cả gân đỏ mắt, bàn tay mềm mại ấm áp của cô sờ đi sờ lại trên lưng anh, anh là một người đàn ông bình thường, làm sao có thể chịu đựng được nhưng anh lại không cho tay cô bỏ ra.
Đau nhưng hạnh phúc chính là điệu bộ anh lúc này.
Tô Tố vẫn bỏ tay ra, trong lòng Tiêu Lăng trống rỗng, có chút cảm giác lạc lỏng.
Trong đêm tối.
Mặt Tô Tố đỏ bừng lên, mắt căm giận nhìn Tiêu Lăng, tiếc là người ta đang quay lưng với cô, vốn dĩ chả nhìn thấy ánh mắt như ăn thịt người của cô.
Em đừng đụng vào anh...
Cách nói này y hệt cách cô đã dùng...Tô Tố ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng bừng của mình, cô đơn thuần chỉ muốn thử thân nhiệt của anh, lại bị anh nghĩ thô tục , thô tục như vậy.
Tiêu Lăng vẫn đang run.
Tô Tố rất muốn không mặc kệ anh, nhưng trong đêm vắng bất kỳ động tĩnh nhỏ nào cũng nghe vô cùng rõ rệt, cô không thể không hướng mắt nhìn sau gáy của Tiêu Lăng, “Anh quay qua đây ngủ”
Tiêu Lăng đột nhiên nghe lời, vô cùng phối hợp quay người lại.
“Thật là rất lạnh?”
“Lạnh…”
‘’Vậy anh ôm tôi ngủ đi, tôi làm ấm cho anh, không đưuọc phép run rẩy nữa.’’
‘’Ờ’’ tiếng Tiêu Lăng rất đáng thương, nhưng khóe miệng anh sắp rộng đến mang tai rồi , anh không do dự vươn cánh tay ra, kéo Tô Tố vào trong lòng mình, cơ thể lạnh giá của anh khiến Tô Tố đánh tranh với cái lạnh. Tiêu Lăng nhanh chóng quay ra ngoài, ‘’Em ngủ đi, nếu không lại bị anh lây bệnh cảm. ‘’
‘’Kêu anh ôm thì anh cứ ôm, đừng phí lời vậy’’
Tiêu Lăng do dự một lát, lại dang tay ôm Tô Tố.
Toàn thân anh lạnh băng, da cô lại ấm áp.
Hai người tiếp xúc với nhau gây ra phản ứng hóa học, cả hai đều cứng đơ, ai cũng không nói câu nào, không khí đêm tối đều dần dần trầm lắng xuống.
Tô Tố cảm giác hơi thở của ai đó đang càng ngày càng nặng nề, cánh tay anh ôm cô càng ngày càng chặt, ý thức có gì không được bình thường lắm, nhanh chóng chuyển chủ đề, “Này, sao người anh lạnh vậy?’’
“Sofa lạnh quá…”
Sofa lạnh sao?
Trước đây có vài lần cô ngồi trên ghế sofa chơi đùa, sao không cảm thấy lạnh.
Tô Tố đâu biết rằng, Tiêu Lăng vì để giả bộ đáng thương, cố ý tắm gần nửa tiếng đồng hồ trong phòng tắm bằng nước lạnh, thời tiết hanh lạnh như thế này, người anh không lạnh mới lạ.
Nhưng…
Ôm ngọc thể mềm mại của cô trong lòng, Tiêu Lăng cười không dám phát ra tiếng, tắm bằng nước lạnh như vậy cũng đáng.
Ông nội nói quả không sai, gan phải lớn tỉ mĩ mặt dày. Chỉ cần mặt đủ dày, sẽ không có phụ nữ mà không đối phó được.
…
Cái cực khổ này đối với Tiêu Lăng lại là một cái khổ ngọt ngào, nhưng đối với người khác lại là cả đêm trằn trọc khó ngủ.
Trong căn phòng cao cấp nhất của Bệnh Viện Phục Hoa nhà Mộ gia, cả nhà đang lo lắng túc trực ở phòng bệnh, trên giường bệnh là một khuôn mặt trắng bệch đôi mắt khép chặt của Mạc Oanh Oanh.
Mạc phu nhân nước mắt rơi không ngừng, “Là lỗi của tôi, tôi nhận ra tâm trạng con bé không tốt, nên sớm lên lầu an ủi nó, đều là lỗi của tôi. Oanh Oanh à, mẹ chỉ có một đứa con gái là con, con như vậy thì nát cả trái tim mẹ.”
“Được rồi đừng khóc nữa, khóc có tác dụng gì” Mạc Đào quay đầu nhìn bác sĩ điều trọ, “Oanh Oanh bao giờ có thể tỉnh lại?”
“Phẫu thuật đã qua khá lâu rồi, thuốc tê cũng sắp hết rồi, cô sẽ nhanh chóng tỉnh dậy.”
Mạc Đào gật đầu, “sau này cần chú ý gì không?”
“Trên người không cần chú ý gì cả, nhưng phải cố gắng điều dưỡng là được.”
Trên người.
Tức là nói chỗ cần chú ý là vấn đề liên quan tâm lý.
Mạc Đào nhìn đứa con gái đang bệnh nằm trên giường, cực kì đau lòng, càng đau lòng hơn là Mạc đại gia, Mạc Oanh Oanh bình thường hay chọc cho ông vui, ông thương cô nhất, nhìn trên cổ tay cô đang băng bó vết thương, ông đau lòng đến đỏ cả mắt.
Ông phẫn nộ, đợi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, trong phòng khi ấy chỉ còn người nhà mình, ông mới nổi giận nói,” Các con ai nói với ta, đây rốt cuộc là chuyện gì sao Oanh Oanh lúc ra ngoài còn yên ổn, lúc về tới nhà lại tìm cái chết.”
Cả căn phòng đến một hơi thở lớn cũng không có.
Ai mà biết hôm nay Mạc Oanh oanh làm gì, Bạch Linh tuy biết, nhưng trong tình huống này rõ ràng cô không nên nói ra, nếu không, sự nổi nóng của ông sẽ chuyển hướng qua cô.
Ông thấy không ai trả lời ông, càng thêm tức giận.
“Các người đi kiểm tra hôm nay cô ấy đi ra ngoài gặp ai kiểm tra xong báo tôi ngay.”
Bạch Linh mở miệng yếu ớt,”Ông ơi, bác sĩ nói chút nữa Oanh Oanh dậy rồi, đợi Oanh Oanh dậy mình mới hỏi nhé, như vậy sẽ nhanh hơn đi điều tra một chút ạ.”
“Cô thì biết gì” Ông quét một ánh nhìn băng giá qua, “Có thể khiến Oanh Oanh tìm đến cái chết, nhất định là chuyện nó đau lòng, hỏi lại không phải khiến nó đau thêm một lần nữa sao?”
Bạch Linh bị giáo huấn như một đứa học sinh tiểu học, cuối đầu không nói nữa.
Ông thương nhất là Mạc Oanh Oanh, ngay cả địa vị người cháu Mạc Tầm trong lòng ông cũng không quan trọng bằng Oanh Oanh.
Mạc Tầm nhìn khuôn mặt của ông, lại nhìn Bạch Linh, nhẹ nhàng đáp, “Đừng nói nữa, con kêu người đi điều tra.”
“Tốt, nhanh đi tra, tối hôm nay tôi buộc phải biết chuyện gì đang xảy ra.”
Mạc Tầm gật đầu, lập tức từ trong túi móc điện thoại ra, gọi điện thoại ra ngoài, “Tốt, nhanh lên.”
Mạc lão gia vẫn tức giận không nguôi, giận dữ nói, “ Phải điều tra ra thằng nào dám khiến cháu ta tìm đến cái chết, ta sẽ khiến hắn chết.”