Triệu Đình nhún vai, thật ra cô rất muốn giúp đỡ cho không, như vậy, ít ra Lục Sâm sẽ ôm lòng cảm kích hoặc áy náy với cô, nhưng mà Lục Sâm ngay cả một cơ hội cũng không cho cô .
Triệu Đình Đình than nhẹ một tiếng .
Được thôi .
Điều cô có thể làm cũng chỉ có nhiêu đây thôi .
Triệu Đình Đình lại uống thêm một lý rượu vang, thấy sắc mặt của Lục Sâm vẫn khó coi như vậy, cô có chút ngưỡng mộ Tiểu Thất, ai …
Thật sự là một cô gái được trời ưu ái, chuyện tốt gì cũng bị cô ấy chiếm lấy rồi .
Bất tri bất giác, Triệu Đình Đình đã uống hơn nửa chai rượu vang, mà Lục Sâm luôn thân sĩ ánh mắt cứ luôn để trên người của Tiểu Thất và người đàn ông lạ kia, căn bản không có chú ý đến Triệu Đình Đình uống nhiều như vậy, đợi sau khi anh phát hiện, Triệu Đình Đình đã hơi say, gò má đỏ lên, nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo .
“ Đừng uống nữa !”
Lục Sâm lấy chai rượu qua, nhíu mày nhìn Triệu Đình Đình, “ uống nhiều quá người khó chịu vẫn là em !”
Đây có được coi là quan tâm cô không ?
Triệu Đình Đình mím môi cười nhẹ một tiếng, cô cười lấy lại chai rượu, “ yên tâm đi, tửu lượng như vậy vẫn không làm khó được em, mấy năm nay em lăn lộn trên thương trường, có tiệc tùng gì chưa tham qua chứ, một mình uống một cân rượu trắng cũng không thành vấn đề, rượu vang càng khỏi phải nói .”
Nói xong, cô lại rót cho mình một ly nữa, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn sang Tiểu Thất ở chỗ không xa lắm, “ anh vẫn nên đi quan tâm Tiêu tiểu thư lần này xem mắt sẽ thành công không đi .”
“ Sẽ không !”
“ Hửm ?” Triệu Đình Đình nhếch lông mày lên, “ tự tin như vậy ?”
“ Không phải tự tin .” Lục Sâm thu hồi tầm mắt, nhìn Triệu Đình Đình nói, “ Tiểu Thất không phải là người dễ thay lòng đổi dạ, vả lại cho dù là thất tình, cũng tuyệt đối sẽ không bắt đầu một mối tình mới để trị thương, hôm nay lý do cô ấy đến xem mắt, chắc chắn là bị gạt đến .
“ Sao anh nhìn ra được ?”
Lục Sâm cắn răng chỉ sang bàn kế bên của Tiểu Thất, “ nhìn thấy người trẻ tuổi kia không ?”
Triệu Đình Đình nhìn qua theo hướng Lục Sâm chỉ, vừa nhìn đã thấy Tiêu Cảnh Thụy .
“ Qua, người đàn ông này đẹp trai quá !” Bởi vì Tiểu Thất và Cảnh Thụy đều đã trưởng thành, ngũ quang càng ngày càng không giống nhau, cho nên Triệu Đình Đình nhìn không ra quan hệ của anh ta với Tiểu Thất, hỏi Lục Sâm, “ anh quen người đàn ông đó sao ?”
“ Đâu chỉ là quen, xém chút thành anh vợ anh rồi !”
“ Anh trai của Tiêu tiểu thư ?”
“ Không sai, anh trai thai long phụng cùng cha cùng mẹ !” Lục Sâm nghiến răng nghiến lợi nói, “ Tiêu Cảnh Thụy lại đến cùng với Tiểu Thất, chắc chắn người đàn ông này là anh ta đồng ý, còn nữa hai người ngồi đối diện Tiêu Cảnh Thụy chắc là cha mẹ của người đàn ông đó, thấy họ trò chuyện như vậy, buổi coi mắt hôm nay tuyệt đối có mưu tính trước !”
Phân tích cũng tương đối có lý lẽ .
Triệu Đình Đình gật đầu, nhìn thấy sắc mặt u ám của Lục Sâm, mắc cười mà nói, “ được rồi, anh cũng đừng trách anh trai nhà người ta, em gái người ta thất tình, chắc chắn là đau lòng em gái, muốn để cô ấy bước ra từ mối tình trước kia, cho nên mới có chuyện ngày hôm nay .”
“ Anh biết !”
Biết thì biết, nhưng vẫn rất tức giận !
Đáng chết !
Tiêu Cảnh Thụy chắc chắn không ưa anh từ lâu rồi, nếu không sao anh vừa mới chia tay với Tiểu Thất, anh ta đã nóng lòng tìm người khác cho Tiểu Thất chứ .
Đáng hận nhất là …
Ánh mắt của Lục Sâm rơi trên người Tiểu Thất, đáng chết, cô lại cười nói vui vẻ với người đàn ông kia, chẳng lẽ nhìn trúng người đàn ông đó rồi sao ?!
…
Tiểu Thất cảm thấy sau lưng lành lạnh .
Cô không nhịn được run rẩy lên .
“ Rất lạnh sao ?”
“ Tạm ổn !”
Người đàn ông ân cần mà cởi chiếc áo khoác tây trên người ra, từ trên ghế đứng lên choàng chiếc áo lên vai Tiểu Thất, Tiểu Thất vội vàng từ chối, “ không cần đâu, tôi không lạnh .”
“ Không phải chứ .” Người đàn ông cười nói đùa, “ cho dù chúng ta làm không thành bạn trai bạn gái, em cũng là em gái của Tiêu Cảnh Thụy, tôi và Cảnh Thụy là bạn, em chính là em gái của bạn tôi, tôi thân là bạn của anh trai em, quan tâm em một chút chắc không sao đấy chứ .”
Thấy Tiểu Thất ngại ngùng mà cười, người đàn ông lại cười mà nói rằng, “ được rồi, thật sự cảm thấy ái ngại, đợi chút ăn xong cơm mới trả tôi .”
Nói tới mức này rồi, nếu như từ chối nữa, vậy thì quá không lễ phép rồi .”
“ Cám ơn .”
“ Không cần khách sáo .”
Hai người về lại chỗ ngồi, Tiểu Thất choàng áo vest của người đàn ông lạ, vô cùng khó chịu . Trên áo khoác tây của người đàn ông đó mang một mùi nước hoa nồng nặc, mùi này Tiểu Thất không thích chút nào cả, cô thích mùi bạc hà thanh mát trên người Lục Sâm .
Áo vest vẫn còn mang theo hơi ấm, Tiểu Thất khó chịu mà ngồi xuống, tiếp tục ăn đồ .
Nhưng mà …
Sau lưng vẫn lành lạnh .
Tiểu Thất cảm thấy tại sao sau khi cô choàng áo khoác lên, trái lại cô còn lạnh hơn nữa đây .
“ Sao vậy ?”
“ Không, không sao !” Tiểu Thất lắc đầu, nghi hoặc nhìn xung quanh, nhưng những người xung quanh lại ăn mặc rất mát mẻ, không có bộc lộ ra biểu cảm lạnh .
Chẳng lẽ chỉ một mình cô cảm thấy lạnh thôi sao ?
Tiểu Thất uống một ly nước nóng vào, cơ thể lập tức ấm áp đi nhiều .
Cô vừa ăn đồ, vừa tiếp tục nhìn sang bàn ăn của Lục Sâm .
“ Chắc Tiêu tiểu thư quen biết hai người kia à ?” Người đàn ông nhẹ giọng nói, “ đôi nam nữ kia rất xuất chúng .”
Trong lòng Tiểu Thất đau buồn, “ bọn họ … nhìn lên rất thích hợp đúng không ?”
“Phải đấy !”
Người đàn ông nhìn sang Lục Sâm và Triệu Đình Đình, hai người đàn ông thì anh tuấn, phụ nữ thì xinh đẹp, nhìn sao cũng cảm thấy ưa nhìn thích hợp .
Tiểu Thất nghe được đáp án, nhịn không được cười khổ lên .
Thì ra cho dù trong mắt người lạ, Lục Sâm và Triệu Đình Đình đều hợp với nhau .
“ Sao vậy, tôi nói sai gì à ?”
Tiểu Thất lắc đầu, “ không phải, là bản thân tôi nghĩ tới một chút chuyện không hay .”
Đối với đối tượng coi mắt .
Tiểu Thất cũng không định giao lưu sâu thêm, đương nhiên cũng không định đem chuyện của mình nói cho anh ta biết, cô hít sâu một hơi, tăng nhanh tốc độ ăn cơm, bây giờ … lúc này, cô chỉ muốn tìm một nơi trốn khỏi .
Tìm một chỗ mà Lục Sâm và Triệu Đình Đình không thấy được, sau đó sảng khoái mà khóc một trận .
…
“ Tiêu tiểu thư hình như nhìn thấy chúng ta rồi .”
“ Ừm !”
Lục Sâm luôn chú ý tới biểu cảm và động tác của Tiểu Thất, nhìn thấy tầm mắt của Tiểu Thất nhìn qua đây, sau đó tăng nhanh tốc độ ăn cơm, trong lòng anh cười khổ .
Tiểu Thất …
Bây giờ chắc chắn là đặc biệt không muốn nhìn thấy anh, cho nên mới nghĩ đến mau chóng rời khỏi .
“ Lục Sâm, vậy chúng ta … có cần thể hiện ân ái thêm một chút không ?”
Lục Sâm nhìn Triệu Đình Đình một cái, gò má cô có chút đỏ, cả người nhìn lên càng ủy mị rung động lòng người hơn, Lục Sâm đã nhận thức được cảm giác người mình yêu thân mật với người khác, lúc này nghe thấy lời đề nghị của Triệu Đình Đình, rõ ràng biết như vậy có thể khiến Tiểu Thất bỏ cuộc, nhưng mà anh vẫn từ chối lời đề nghị này .
“ Không cần, cứ như vậy tự nhiên một chút, nếu như quá cố tình, trái lại sẽ biến khéo thành vụng !”
Triệu Đình Đình thở dài một hơi .
Cơ hội như vậy cũng không cho cô .
Cô xoay mắt nhìn sang bàn của Tiểu Thất, phát hiện hai người đứng lên từ ghế ăn, bộ dạng sắp phải rời khỏi .
Mà bọn họ rời khỏi, nhất định phải đi ngang qua bàn của cô và Lục Sâm .
“ Lục Sâm … Bọn họ đi qua đây rồi !”
“ Anh nhìn thấy rồi !”
Lục Sâm có chút căng thẳng, ngón tay nắm chặt khăn trải bàn, “ Đình Đình …”
“ Hửm ?”
“ Không có gì, anh chỉ là căng thẳng …”
Mà Tiểu Thất và người đàn ông đó sánh vai cùng bước qua, Tiểu Thất cũng do dự có cần chào hỏi với Lục Sâm không, lúc đi đến bên cạnh bàn của Lục Sâm, bước chân cô hơi khựng lại, Triệu Đình Đình tưởng Tiểu Thất sẽ lên tiếng, vội vàng chào hỏi trước, “ Tiêu tiểu thư, không ngờ ở đây gặp được cô .”
Người đàn ông nhìn qua .
Tiểu Thất ngại ngùng mà giật giật khóe miệng, vừa nãy anh ta còn hỏi cô có quen biết với Lục Sâm và Triệu Đình Đình không, cô còn nói không quen biết, bây giờ lời nói dối lập tức bị vạch trần .
Tiểu Thất chỉ có thể miễn cưỡng nói chuyện với Triệu Đình Đình, ánh mắt cô từ đầu đến cuối, cũng dám rơi xuống trên người Lục Sâm, bởi vì cô sợ, chỉ cần cô nhìn Lục Sâm một cái thôi, bây giờ cảm xúc đang kìm nén chắc chắn sẽ sụp đổ .
“ Triệu tiểu thư, trùng hợp quá !”
“ Phải thật trùng hợp !” Triệu Đình Đình nghĩ trong lòng, mỉm cười nhìn Tiểu Thất nói, “ tôi còn tưởng sau này sẽ không gặp được cô nữa .”
Trong lòng Tiểu Thất hơi run lên .
Quả nhiên không bao lâu thì nghe thấy Triệu Đình Đình nói tiếp, “ tôi và Lục Sâm sẽ đi Thụy Sĩ vào thứ tư tuần sau, đã đặt sẵn vé máy bay rồi, còn chưa đầy một tuần lễ, tôi còn nghĩ có nên đi tạm biệt cô không, nhưng mà hôm nay gặp được ở đây thật sự quá tốt rồi, vừa đúng không cần phải đi một chuyến .”
Triệu Đình Đình nói cho Tiểu Thất biết thời gian rời khỏi của Lục Sâm, thật ra là có lòng tốt .
Cô đã sâu sắc mà nhận ra được, cô và Lục Sâm không có một chút khả năng, hai người Lục Sâm và Tiêu tiểu thư cùng yêu đối phương, nếu là như vậy, vậy thì cô nói cho Tiểu Thất biết hành trình của anh ấy, cũng được xem là cho họ một cơ hội cuối cùng .
Nếu như may mắn …
Nói không chừng Tiểu Thất còn có thể gặp Lục Sâm lần cuối cùng .
…
Thứ tư tuần sau !
Tiểu Thất cắn chặt môi .
Thời gian còn chưa đầy một tuần … bọn họ sắp phải … triệt để ra khỏi cuộc sống cô rồi sao .
Tiểu Thất cuối cùng cũng không nhịn được, ánh mắt từ trên người Triệu Đình Đình, rơi xuống người Lục Sâm, cô cố gắng nhếch môi lên, “ chúc mừng anh .”
Lục Sâm nắm chặt cú đấm, cố gắng thể hiện mặt không biểu cảm, “ cám ơn !”
Bốn người đều rất ngại ngùng, không có lời gì muốn nói .
Một phút !
Hai phút !
Không khí yên tĩnh tổng cộng ba phút, cuối cùng vẫn là Tiêu Cảnh Thụy ở phía sau trò chuyện với cha mẹ người đàn ông kia thấy tình huống bất thường, đi qua liền nhìn thấy Lục Sâm và Triệu Đình Đình, anh nhớ đến lần trước đưa Tiểu Thất đến bệnh viện sự tuyệt tình của Lục Sâm, lông mày lập tức nhíu chặt lại .
“ Sao vậy ?”
“ Không, không có gì ?”
“ Không có gì thì đi thôi .” Cảnh Thụy kéo lấy tay Tiểu Thất, “ đừng quan tâm đến người không liên quan !”
Tiểu Thất cũng có nỗi lo lắng của bản thân .
Người anh trai hận nhất chính là anh, nếu như anh trai và Lục Sâm hai người không hợp nhau đánh lên, bộ dạng này của Lục Sâm chắc chắn đánh không lại anh trai, cho nên cô dường như không có do dự, nắm lấy tay Cảnh Thụy bước ra ngoài .
“ Được, chúng ta mau chóng về nhà đi …”
“ Ừm !”
Một dàn người đi ra khỏi khách sạn, ra khỏi khách sạn, Tiểu Thất liền đem áo khoác choàng trên người trả lại cho người đàn ông, anh ta cũng biết hôm nay xem mắt không thành công, sau khi chào hỏi với Tiểu Thất và Cảnh Thụy xong, liền cùng ba mẹ lái xe rời khỏi .
Mà lúc này, Tiểu Thất và Cảnh Thụy cũng ngồi trong xe .
Mắt Tiểu Thất khô khô, cô còn tưởng cô sẽ khóc, nhưng trong mắt lại khô khan, một giọt nước mắt cũng không có .
“ Anh … Lục Sâm tuần sau phải đi rồi .”
Cảnh Thụy không có lái xe đi, chiếc xe dừng ở cửa chính của khách sạn, trong xe cũng không có mở đèn, một mảnh đen thui, Cảnh Thụy nhờ vào đèn đường quay đầu nhìn sang Tiểu Thất, thấy vẻ mặt bi thương của cô, hối hận không thôi .
Nếu biết hôm nay sẽ gặp được Lục Sâm, anh làm thế nào cũng sẽ không dẫn Tiểu Thất đến đây đâu .
“ Tiểu Thất, anh ta đi đâu đã không còn liên quan đến chúng ta nữa, hiểu không ?”
Tiểu Thất bụm mặt lại, giọng buồn buồn, “ em biết, nhưng mà em vẫn rất buồn !”
Cảnh Thụy thở dài, đưa tay ôm lấy Tiểu Thất, “ nha đầu ngốc, anh biết em thất tình sẽ rất đau lòng, nhưng mà đời người đều không bằng phẳng, em cứ cho đây là một trắc trở nhỏ trong cuộc đời của em, đợi sau khi trải qua trắc trở này rồi, cuộc đời của em sẽ có được sự bắt đầu thật sự .”
“ Thật sao ?”
“ Tin tưởng anh trai, anh và ba mẹ còn có em gái, mãi mãi sẽ đứng bên phía em .”
“ Ừm !”
Tiểu Thất cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, qua hơn mười phút, cuối cùng cô cũng hòa hoãn lại, quay đầu áy náy mà nhìn Cảnh Thụy, “ anh trai, lại khiến anh phải lo lắng rồi .”
Cảnh Thụy lắc đầu .
Lại qua một hồi, Cảnh Thụy khởi động máy, vừa lái xe vừa hỏi Tiểu Thất, “ em cảm thấy Lý Vọng Viễn như thế nào ?”
Tiểu Thất mở cửa sổ xe ra, gió đêm mát rượi thổi vào, khiến con người phấn chấn lên .
Nghe thấy lời của Cảnh Thụy, khóe miệng cô lập tức rũ xuống .
Quay đầu bất lực mà nhìn Cảnh Thụy, “ anh trai, sao anh không nói em biết hôm nay tới xem mắt vậy ?”
“ Hừ !” Cảnh Thụy lườm nhẹ cô một cái, “ anh còn không hiểu em à, nếu như em biết được là xem mắt, em có thể ra đây sao ?”
Được thôi, quả thật là không !
“ Nói mau, ấn tượng của em đối với Lý Vọng Viễn như thế nào ? Người này là anh cố tình để ý một khoảng thời gian dài rồi, năm nay 29 tuổi, từng hẹn hò qua hai người bạn gái, tính cách tốt, sinh hoạt cá nhân cũng tốt, nghe nói anh ta đối với hai người bạn gái kia cũng rất tốt, nhưng sau này bởi vì đủ loại nguyên nhân mà chia tay . Vừa nãy anh trò chuyện với ba mẹ anh ta, cảm thấy ba mẹ anh ta cũng là người tương đối hòa hợp tương đối hiểu lý lẽ, vả lại đối với em cũng rất hài lòng .”
Tiểu Thất đau đầu .
“ Anh trai, em không có hứng thú với anh ta !”
“ Tại sao ?” Cảnh Thụy nhíu mày nói, “ vậy em nói đi em muốn người như thế nào ? Anh trai tiếp tục kiếm cho em !”
Cô chính là muốn người như Lục Sâm .
Tiểu Thất không dám nói, nếu như cô dám nói như vậy, e rằng anh trai sẽ đánh chết cô .
Cô nói qua loa, “ nói chung bây giờ em không muốn yêu đương, anh đừng phiền kiếm đối tượng cho em nữa, em cũng đâu phải không tim không phổi, vừa mới thất tình làm sao có tâm trạng bắt đầu một mối tình mới đây …”
Cảnh Thụy có chút tức giận .
“ Em còn định thủ thân vì Lục Sâm à ?”
Nhắc đến Lục Sâm, Tiểu Thất liền trầm mặc .
Cảnh Thụy cũng ý thức được mình nói sai lời, ân hận mà nhíu mày, buông nhẹ giọng điệu, “ Tiểu Thất, anh chỉ vì muốn tốt cho em, em và Lục Sâm chia tay đã là sự thật, em một mình như vậy khi nào mới có thể quên được anh ta ? Em nghe anh nói, anh trai sẽ không hại em đâu . Anh sẽ tiếp tục tìm đối tượng cho em, nếu như em cảm thấy hứng thú, thì hai người cứ từ bạn bè mà bắt đầu phát triển, dù sao quen thêm hai người bạn đối với em cũng không có tác hại gì .”
Tiểu Thất thở dài .
“ Em không thích xem mắt, cảm giác như đi chợ mua rau vậy, chọn qua chọn lại …”
“ Xem mắt thì sao chứ, xem mắt có điểm nào không tốt ?!” Cảnh Thụy trầm giọng nói, “ xem mắt là phương thức tốt nhất cho đôi nam nữ thông qua con đường bình thường để quen biết ! Anh nói cho em biết, em không được kỳ thị xem mắt !”
Được thôi !
Cô không kỳ thị chẳng phải được rồi sao ?
“ Nói chung sau này em tạm thời không làm việc, sau này anh sắp xếp cho em, thì em phải thành thật ra xem mắt, nghe thấy không !”