Chương 141: Cứu tôi
Hạ Tuyết tức giận đi về phía trước, trong miệng vẫn còn lảm nhảm nói khinh bỉ người đàn ông này, nhưng nàng mới vừa đi không xa lắm, lại cảm thấy có một bóng người ở trong tuyết trắng đong đưa, nàng có chút kỳ quái quay đầu lại, nhìn con đường đầy tuyết trước mặt nơi xa, rất yên tĩnh, nàng “chậc” một tiếng, quay đầu lại, đôi tay cắm vào trong túi áo, đá một cục tuyết trên mặt đất, lầm bầm nói: "Sau này, tôi gặp anh nữa, tôi không phải là người!!"
Sau lưng tiếng động kỳ quái, làm cho nàng ngạc nhiên đứng yên trên mặt đất, nàng ngẩng đầu nhìn chiếc xe đang ở phía trước, nhưng một loạt tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng của nàng bắt đầu có chút lo lắng, run rẩy, hơi thở càng ngày càng gấp rút, nàng hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, cắn răng quay đầu lại, vẫn con đường tuyết trắng yên tĩnh, một bóng người cũng không có, nàng thở dài một hơi, xoay người tiếp tục đi về phía trước, lại đột nhiên bị người ta bụm miệng, nắm chặt cổ, mạnh mẽ đẩy nàng đi về phía khu rừng cây bên cạnh......
Trong lòng của Hạ Tuyết chợt run lên, tuyệt vọng liều mạng giãy giụa, tức giận đá đống tuyết trên mặt đất, đưa hai tay đánh mạnh về phía sau, nước mắt đáng thương lăn xuống, vẫn không ngừng xoay mặt đi muốn hét to cứu mạng …
"Ưmh...... Ưmh......" Hạ Tuyết trừng lớn hai mắt, nhìn ba người đàn ông phía sau nét mặt âm trầm, mọi người đi theo người đàn ông đang đẩy nàng về phía trước, người đàn ông sau lưng tiếp tục không chút lưu tình ngoặt chặt cổ của nàng, kéo nàng đi về phía trước, cúi xuống lạnh lùng tàn nhẫn nói: "Cô ngoan ngoãn nghe lời! Khổ sở sẽ nhanh chóng qua thôi!!
"Tối nay cô trốn không thoát đâu!" Người đàn ông kia nhanh chóng lôi Hạ Tuyết vào rừng cây nhỏ tối tăm, đẩy ngã nàng trên mặt tuyết, Hạ Tuyết cố sức bò dậy vừa định kêu to cứu mạng, đàn ông trước mặt hung hăng tát lên mặt của nàng, đạp mạnh một cái lên bụng của nàng......
Hạ Tuyết vội vàng lắc đầu khóc nấc, đột nhiên vô cùng căm tức chống lên đất mặt, cố hết sức suy yếu bò dậy kêu to: "Cứu mạng ………."
"Cô muốn kêu ai cũng không vô dụng! Đã muộn rồi! Còn ai đến cứu cô?" Người đàn ông nói xong lại tiến lên, đá một cái mạnh trên lưng Hạ Tuyết.....
"A……….." Hạ Tuyết đau đến co rúm trên mặt đất, muốn cất tiếng kêu đau nhưng đầu óc choáng váng......
"Đem axít tới đây!!" Người đàn ông trước mặt tàn nhẫn nói!
Hạ Tuyết nghe xong lời này, trong lòng chợt lạnh lẽo, kinh sợ, khủng hoảng giữa cảnh tuyết bay chập chờn, thấy một trong bốn người đàn ông cầm một lọ thủy tinh trong suốt, bên trong chứa chất lỏng đáng sợ, đang nhìn Hạ Tuyết cười tàn nhẫn, âm trầm......
"Đừng tới đây!
"Lão tử thật lâu cũng chưa chơi phụ nữ xinh đẹp như vậy rồi! Ở trong tuyết này đánh dã chiến, nhất định rất sảng khoái!" Một đàn ông nói xong, bảo một người đàn ông khác cầm DV quay ngay thân thể đang co rúc của Hạ Tuyết, cười ha ha nói: "Tối nay lão tử phải làm nhân vật chính!!"
Trong lòng của Hạ Tuyết chợt lạnh lẽo, nước mắt từ khóe mắt tràn ra ngoài, hơi thở gấp gáp, liều mạng lắc đầu, khóc to gào lên......"Các người đừng tới đây!!!"
Lão tử muốn tới!!" Người đàn ông kia đột nhiên tháo dây lưng, nhào qua Hạ Tuyết......
Hạ Tuyết cố nhịn đau đớn, ôm chặt bụng, cắn chặt răng chạy về phía trước, muốn hét to cứu mạng, nhưng một chút hơi sức cũng không có, khóe miệng càng không ngừng chảy máu tươi, nước mắt của nàng lăn xuống, tiếp tục chạy về phía trước, nhưng vì chân vướng vào một thân cây, bị ngã nhào trên mặt đất, trong miệng chợt nhả ra một búng máu, nàng nghĩ tới em trai còn nhỏ, nàng liều chết cố chịu đựng, đứng lên cắn răng chạy nhanh về phía trước......
"Đừng chạy! Đừng chạy!!" Trong rừng cây vang lên tiếng người đàn ông đuổi bắt......
Một người đàn ông chạy như bay đến, nhìn thấy Hạ Tuyết núp ở gốc cây Dương, chỉ chút nữa là bắt được, lại bị nàng cầm nhánh cây, nhắm ngay mắt của hắn đâm vào, nhịn đau đớn, chạy về phía trước, nhắm hướng vườn cây Tiên Nhân Chưởng chạy vào, một phần vì con đường quá tối, cả người ngã lên bụi cây Tiên Nhân Chưởng, bụi Tiên Nhân Chưởng lâu năm gai nhọn sắc bén đâm vào lưng của nàng, máu tươi đầm đìa tuôn ra......
Hạ Tuyết đau đớn kêu nhỏ, máu tươi từ khóe miệng tràn ra, cố gắng chịu đựng đau đớn, lắc đầu, người di chuyển, phải chạy trốn......
"Cô ta ở nơi đâu! Bắt cô ta lại! Mẹ nó, vừa rồi lại bị cô ta dùng nhánh cây đâm vào mắt!! Một lát nữa chúng ta đem cô ta chơi nát!!"
******************
Hàn Văn Hạo đang ngủ cầm điện thoại lên, alo một tiếng......
"Anh! Hạ Tuyết đâu? Sao cô ấy vẫn chưa trở lại? Không phải cô ấy lái xe của em đến nhà anh sao?" Hàn Văn Vũ lo lắng hỏi anh cả.
Hàn Văn Hạo đang mơ màng ngồi dậy, sau đó lạnh lùng nói: "Chú nói cái gì? Cô ấy vẫn chưa về? Cô ấy đã rời đi nhà anh hơn một tiếng rồi......"
"Cô ấy lái xe về, cũng chỉ mất 30 phút thôi! Sẽ không xảy ra chuyện chứ?" Hàn Văn Vũ đột nhiên kêu to!
Hàn Văn Hạo lập tức cúp điện thoại, rời giường......
********************
"Nhanh lên! Con bé chết tiệt kia chắc chắn núp trong mấy bụi Tiên Nhân Chưởng! xem ra vừa rồi không dám tiếng, hừ! Đi! Đem axít đến đây! Lão tử muốn tạt axit cho hư mặt của cô ta! Xem cô ta làm sao tranh giành vai diễn với Hồ Điệp!?"
"A ……….." Hạ Tuyết khổ sở, khóc kêu lên: "Đau quá….. cứu tôi …" Nàng tái mặt, nghe phía sau lưng, mấy người đàn ông đuổi tới bên này, nàng đưa hai tay đầm đìa máu tươi, bụm chặt miệng, nép người xuống bên trong khóm lá bụi cây Tiên Nhân Chưởng, mặc cho sau lưng máu tươi ứa ra, cắn chặt hàm răng, im lặng không lên tiếng nhìn mấy người đàn ông đang căm tức vạch tìm trong khóm lá cây Tiên Nhân Chưởng, đột nhiên ngừng lại, giả vờ dáng vẻ như đi ra ngoài du ngoạn, rút ra điếu thuốc hút, vừa nói vừa cười......
Hạ Tuyết sững sờ, tái mặt, nhịn đau, nhìn thấy Hàn Văn Hạo mặc áo len cổ lọ màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, nét mặt lạnh lùng đi về phía bốn đàn ông, chậm rãi uy nghiêm hỏi: "Có thấy một cô gái nhỏ đi qua hay không?"
"Không có! Mấy người chúng tôi ở chỗ này chơi lâu rồi!" Có một người đàn ông nói như vậy.
Hạ Tuyết bịt chặt im miệng, nước mắt lăn xuống, muốn cất tiếng kêu cứu, rồi lại sợ mình nhảy ra, liên lụy hắn bị thương, chỉ đành phải cắn răng nhịn đau, im lặng không lên tiếng......
Chuông điện thoại reo lên. Hàn Văn Hạo hơi nghi ngờ nhìn bọn họ một cái, sau đó nhìn bốn phía một vòng, cao giọng gọi: "Hạ Tuyết...... Cô có đi chơi ở gần đây hay không? Ra ngoài đi......"
Hạ Tuyết bịt chặt miệng, trong lòng thống khổ rơi lệ nhìn Hàn Văn Hạo đứng trong tuyết bay, thở ra luồng hơi trắng, lo lắng gọi: "Cô có ở gần đây hay không?"
Hạ Tuyết cảm thấy máu huyết trong người cạn khô, thân thể bắt đầu rét lạnh, dần dần...... Trước mắt của nàng bắt đầu mơ hồ nhìn Hàn Văn Hạo trước mặt cuối cùng rời đi...... Nước mắt của nàng từng giọt lăn xuống, cuối cùng ngất đi......