Chương 44: Em tôi đâu?
Những hình ảnh trong giấc mơ khiến Hạ Tuyết hoảng sợ, hơi thở dồn dập, hai tay bởi vì sợ hãi mà không còn chút sức lực nào, nắm chặt hai cánh tay của Hàn Văn Kiệt, khuôn mặt cô áp sát vào lồng ngực của anh, như hưởng thụ cảm giác ấm áp nơi ấy …
Hàn Văn Kiệt yên lặng, để mặc cho Hạ Tuyết cọ loạn trong lồng ngực của mình …
“Không sao … mọi việc đã qua …”, thật lâu thật lâu sau, anh mới chậm rãi mở miệng an ủi người đang trong lồng ngực của mình …
Hạ Tuyết nghe được giọng nói quen thuộc, cô mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt trở nên sáng trong hơn, khi vừa mới chợt tỉnh táo, cô liền nhìn thấy một thân hình đàn ông đang ở bên cạnh mình, ngước mắt nhìn lên, thấy Hàn Văn Kiệt đang gỡ mắt kính ra nhìn mình, ánh nhìn nhàn nhạt … đượm một chút sự quan tâm nghề nghiệp …
Khuôn mặt Hạ Tuyết chợt đỏ bừng lên, cô thụt lùi thân mình về phía sau, nhìn khắp xung quanh, rồi lại nhìn Hàn Văn Kiệt, có chút mơ màng … “Tôi … Tôi …Hiện tại tôi đang ở đâu? Tôi bị như thế nào? …”
Hàn Văn Kiệt thong thả đứng lên, sau đó bước hai bước đến sát bên Hạ Tuyết, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai cô, một tay nhấc chiếc gối trắng kê vào thành giường, sau khi thấy cô tựa mình vào gối mới nói “Cô ở trong đám cháy bị thương … dĩ nhiên bây giờ là đang ở bệnh viện …”
Rốt cục Hạ Tuyết cũng nhớ lại tất cả, cô nhớ tới hình ảnh em trai mình trong đám cháy ấy, đột nhiên khóc lớn lên … “Em trai tôi đâu, tôi muốn tìm em mình, chắc chắc em tôi đã xảy ra chuyện gì rồi …”
Hạ Tuyết không nói hai lời, lập tức vén chăn lên, định để chân trần chạy ra ngoài …
Hàn Văn Kiệt nhanh chóng bắt được cánh tay Hạ Tuyết “Bé không sao, đang nằm điều dưỡng, dì Lưu đang trông chừng bé”
Hạ Tuyết xoay người nhìn chằm chằm anh, đôi mắt cô ướt nhèm, trong lòng tràn ngập chua xót, nấc nở nói “Có thật không? Em tôi không sao à? Không phải ở trong đám cháy, do bị khói đặc bao phủ khiến em không thở được … suýt mất mạng sao?”
Hàn Văn Kiệt nghiêm túc hơn, anh giải thích một cách rất chuyên nghiệp “Do hít vào một lượng khói lớn dày đặc, cho nên bị ngạt thở, thật may là cấp cứu kịp thời, không có vấn đề gì nghiêm trọng … Cũng rất may mắn, trong lúc cháy, cô phản ứng nhanh nhẹn, biết cách dùng chăn ướt che lại lỗ mũi em mình, loại bớt khói độc … cho nên tính mạng em cô mới được bảo toàn …”
Hạ Tuyết vừa lau nước mắt, vừa khóc nói “Tôi muốn đi xem em mình, tôi muốn nhìn thấy em không sao …”
Hàn Văn Kiệt liền nhắc nhở “Muốn đi nhìn em mình, cô cũng phải mang giày vào chứ … trời đông, dưới nền rất lạnh …”
Hạ Tuyết vừa cười lại vừa khóc, gật đầu lia lịa, nhanh chóng mang dép vào, chạy nhào ra khỏi phòng bệnh … Hàn Văn Kiệt nhìn dáng vẻ gấp ráp của cô không khỏi bật cười … thuận tay cầm lấy chiếc áo khoát màu hồng, bước theo cô …
Hạ Tuyết nghe theo lời của Hàn Văn Kiệt, chạy như bay lên lầu hai, đến phòng bệnh cách ly, liền nhìn thấy dì Lưu và Quách Dung đang đứng bên của kính nhìn vào bên trong, nở nụ cười hiền hòa …
“Dì …”, Hạ Tuyết chạy ào đến bên dì Lưu và Quách Dung, khóc ròng …
Dì Lưu và Quách Dung nhìn thấy Hạ Tuyết cũng khóc ròng, rối rít nói “Con tỉnh rồi, vừa rồi, dì và Quách Dung cũng đã đến thăm con … biết các con không bị nguy hiểm gì, lòng của chúng ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn … thật cám ơn trời đất …”
Hạ Tuyết vội vàng lắc đầu, cảm kích nói “Nếu như không phải có các người, chúng con có thể cũng đã mất mạng …”
“Đừng nói như vậy … mau đến xem em đi …”, dì Lưu tránh ra để cho Hạ Tuyết bước đến