Chương 581: Mời nhảy một bản (2)
Đêm! Đêm xuống!
Daniel vẫn giống như mọi khi, dỗ cô bé Hi Văn nằm trên chiếc giường Thủy Tinh nhỏ, vỗ nhẹ bả vai nhỏ của cô né, khẽ hát bài “Bên ao sen”, vừa dùng giọng hát đầy xúc động để hát, vừa nhìn kỹ vẻ mặt cô bé Hi Văn dần dần mệt mỏi, hắn dịu dàng cười một tiếng, nhìn cặp mắt thật to, từ từ nhắm lại, lồng ngực phập phồng, phập phồng, thật đáng yêu, thở o o, tim của hắn đột nhiên căng thẳng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống như búp bê, nắm bàn tay nhỏ bé, non nớt, đặt lên môi của mình hôn, nhỏ giọng nói: "PAPA biết con chưa ngủ, bởi vì con đang lo lắng cho PAPA, bởi vì con không nở bỏ PAPA, PAPA cũng không nở xa con, nhưng con không cần lo lắng cho PAPA, PAPA còn có rất nhiều chuyện quan trọng đi làm, nhưng cho dù PAPA ở nơi nào, cũng sẽ yêu con, mỗi ngày đều sẽ yêu con ————"
Hi Văn lập tức xoay người, giống như ngủ thiếp đi.
Daniel mỉm cười cúi đầu, hôn trên mặt Hi Văn.
Hi Văn cũng không nhúc nhích, nhắm chặt hai mắt to, Daniel im lặng vươn tay, tắt đèn nhỏ màu hồng bên cạnh giường, từ từ đứng dậy, đi ra ngoài, đóng cửa lại ———— Thân thể nhỏ nhỏ trên giường đột nhiên nhẹ nhàng run rẩy, trong chăn truyền đến một tiếng nức nở, còn kèm theo tiếng gọi nhỏ ————"PAPA, con không nở xa người ————"
Daniel đứng ở ngoài cửa, nắm tay cầm khóa cửa, nghe bên trong phòng tiếng nức nở nhỏ, đáng thương, hai mắt hắn đỏ lên, nhưng đành phải bất đắc dĩ xoay người, lại ngửi được một mùi hoa kỳ lạ, hắn sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy phòng khách lớn vừa rồi còn nhẵn bóng sáng ngời, lúc này mỗi một góc, to lớn trong sảnh, tất cả bày đầy hoa hồng đỏ tươi đẹp, từng cây đèn cầy màu trắng, được đốt lên tỏa sáng, điểm xuyết một chút dịu dàng, Hạ Tuyết mặc váy dài màu trắng, đứng ở trong biển hoa, nụ cười tràn ngập cảm kích nhìn mình, hắn đột nhiên cười khẽ, nhìn cô ————
Hạ Tuyết từng bước, từng bước đi qua biển hoa đi tới trước mặt của Daniel.
Daniel cũng từng bước, từng bước đi qua biển hoa đi tới trước mặt cô. Truyện Mạt Thế
Hai người thâm tình nhìn nhau, cùng thương tiếc không thôi, cũng cảm thán có duyên, không nợ, hôm nay có thể là lần cuối cùng trong đời bọn họ nhìn nhau thắm thiết ———— Có chút yêu, cuối cùng rồi sẽ bỏ lỡ nhau.
"Mời nhảy một bản được không ———— Bạch mã hoàng tử đẹp trai nhất của em ————" Hạ Tuyết đột nhiên mỉm cười nhìn Daniel.
Daniel cũng mỉm cười, xúc động vươn tay, nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, nhẹ kéo eo của cô, để cho cô dán vào trước ngực của mình, hơi dùng sức cùng cô nhẹ nhàng khiêu vũ trong biển hoa.
Mặt Hạ Tuyết tựa vào trên bả vai của hắn, hưởng thụ hắn dịu dàng ôm trong ngực, nghe hơi thở trên người hắn làm cho người ta an toàn và lệ thuộc, hai mắt không khỏi đỏ lên, sâu kín nói: "Cho đến bây giờ ———— Đều là anh hát cho em và Hi Văn nghe bài hát thích nhất, tối nay ———— Em hát cho anh nghe một bài có được không? Bài anh thích nghe nhất ————"
Daniel ôm khẽ Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Tốt ————"
Hạ Tuyết tựa vào trước bả vai Daniel, nước mắt rơi xuống, êm ái hát:
The other night dear (Thân ái, vào một đêm)
As I lay sleeping (Khi anh chìm vào giấc ngủ)
I dreamed I held you in my arms (Trong giấc mộng, anh ôm em vào trong ngực)
But when I awoke, dear, I was mistaken (Thân ái, nhưng khi tỉnh lại, anh biết mình nhầm lẫn ————)
Daniel nghe đến đó, im lặng cười khẽ, hai mắt đỏ thắm ôm Hạ Tuyết trong ngực, mặt hắn dán nhẹ vào mặt của cô, cho cô một chút cổ vũ, bởi vì sáu năm cô ở Pháp, vì tính cách nhiệt tình, mà thường phạm sai lầm.
So I hung my headand I cried (Anh cuối đầu khóc thút thít)
You are my sunshine, my only sunshine (Em là ánh mặt trời, ánh mặt trời duy nhất của anh)
You make me happy when skies are gray (Khi mây đen giăng đầy, em làm cho anh vui vẻ)
You'll never know dear, how much I love you (Thân ái, em sẽ không bao giờ biết, anh yêu em biết bao nhiêu)
Please don't take my sunshine away (Xin đừng mang ánh mặt trời của anh đi)
Hạ Tuyết hát đến cuối cùng, hai tròng mắt rưng rưng, ôm lấy Daniel nghẹn ngào nói: "Em không bỏ được anh ———— Daniel ———— Cám ơn tình yêu của anh 6 năm qua ———— Cám ơn anh, đã cho em giương cao đôi cánh bay lượn trong cuộc đời, anh cho em sáu năm tuyệt vời nhất trong cuộc đời, tình yêu mơ mộng nhất, tình yêu chân thành nhất ———— Cám ơn anh ———— Em hổ thẹn với tình yêu của anh, kiếp sau không cần gặp lại em, cho dù gặp phải em, không cần ngu ngơ ở trong mưa chạy về ———— Anh phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc ———— "
Daniel chỉ mỉm cười ôm Hạ Tuyết nhẹ bước theo vũ điệu, sâu kín nói: "Nếu cuộc đời có thể làm lại một vạn lần, anh vẫn sẽ quay về, như vậy anh sẽ có em nhiều hơn sáu năm ———— Nếu anh không quay về, có thể anh cũng không có gì cả ———— Bảo bối, đuổi theo hạnh phúc của mình đi, gần đây làm rất tốt, cứ như vậy tiến tới ———— Anh sẽ trông chờ hạnh phúc của em và Hi Văn ———— Thoải mái một chút ———— Hả? Tình yêu của chúng ta, vẫn tồn tại mãi mãi, mãi mãi ———— Dùng tình cảm khác, vì cuộc sống tuyệt vời của nhau mà chúc mừng, em và Hi Văn mãi mãi là người thân của anh ———— Anh sẽ không rời bỏ các người ———— Mãi mãi sẽ không ————"
Hạ Tuyết cười nhỏ, ôm hắn chặt hơn, nước mắt lăn xuống, Daniel cũng mỉm cười, hôn nhẹ tóc cô, nước mắt dọc theo sống mũi anh tuấn, lăn xuống.