Chương 483: Bộ Phim Truyền Hình
Bóng đêm!! Rất sâu!! Mưa vẫn rơi, bầu trời dường như tối đen, không! nó đan xen một màu xanh!! Rất xanh!!
Có một bóng dáng lặng yên trong bóng tối, giống như dã thú.
Cô ta vẫn mặc chiếc váy dài sợi tua màu trắng xuyên thấu, ngồi trên ghế sa lon, nhìn mưa phùn rơi tán loạn bên ngoài cửa sổ, sắc mặt lạnh lùng, rất lạnh lùng, lạnh đến tận cùng, lạnh thấu tim phổi, cô ta cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm, nhớ đến hắn ở trong bóng đêm nhìn chòng chọc mình nói: ngoại trừ Dạ Thiên Thiên và Hạ Tuyết, tất cả phụ nữ khác, ở trong mắt của tôi, đều là đồ bỏ đi!!
Mười ngón tay xanh miết nắm chặt thành ghế, cắm vào trong khe ghế, dường như muốn kéo thịt, nhớ lại một khoảng thời gian trong sáu năm trước, hắn lạnh lùng ngồi trên ghế sa lon, thái độ đối với mình nguội lạnh và dứt khoát, cô ta cắn chặt răng, tức giận khó khăn đứng lên, từng bước, từng bước đi về phía phòng đi, khi cô ta khẽ kéo cánh cửa ra, lúc chuẩn bị bước vào bên trong, lòng của cô đột nhiên đau đớn kịch liệt, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, những hình ảnh đau thấu tim gan, đóa hoa hồng, nở rộ, nhuốm máu, xé rách, cô ta tức giận, khóc lóc, sụp đổ gào thét: "Tôi muốn báo thù! Tôi nhất định muốn báo thù! Bất cứ kẻ nào cũng không thể vứt bỏ tôi!! Tất cả các người đều có tội!"
Trong quá khứ, giống như độc thấm sâu vào máu, tưới lên thân thể của cô ta, mặt của cô ta, cả người của cô ta, trong nháy mắt gương mặt của cô ta kéo ra thành khuôn mặt khác, ánh mắt cô ta lạnh lẽo, đi tới trước gương trang điểm, ở trong bóng tối, nhìn gương mặt của mình, cô ta đau lòng vươn tay, khẽ vuốt ve nó, đầu ngón tay quét qua lông mày, mắt, rồi đến lỗ mũi, cùng bờ môi khêu gợi.
Cô ta cắn chặt môi, nước mắt lăn xuống, sâu kín nhìn mình, đột nhiên bật cười, cười đến thỏa mãn, giống như ở trong gương, nhìn thấy một người khác, cô ta đang trong từng trận vỗ tay, đi lên bục lĩnh thưởng, sau đó trong từng trận tiếng hoan hô, nhận lấy giải thưởng ảnh hậu, sau đó vui vẻ rưng rưng nhìn về phía mọi người, giơ lên cao cúp, mỉm cười thắng lợi.
Trầm Ngọc Lộ bật cười, nước mắt lăn xuống, vươn tay nhẹ sờ mình trong gương, hai mắt đột nhiên bắn ra tia sáng, cô ta lạnh lùng nói: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho cô. Chúng ta vì gương mặt này, hy sinh bao nhiêu chuyện, giết bao nhiêu người? Chúng ta nhất định sẽ thành công, Hàn Văn Hạo muốn từ trên người của tôi tìm đáp án, hắn đừng mơ, ngay cả ngón tay tôi cũng thay đổi, tôi sẽ cho các người xuống địa ngục...... Tôi sẽ cho bọn họ chết một cách nhục nhã, mặc kệ là Tần Thư Lôi, hay Hạ Tuyết......"
Ánh mắt cô ta đột nhiên sáng lên, như nhớ ra cái gì nhìn mình trong gương, mỉm cười nói: "Cô biết không? Sẽ phải hành động thôi. Tần Thư Lôi sẽ bị người xé mặt, xé thành nát tan tành, tất cả đều do Hạ Tuyết làm, cô biết không?"
Cô ta chợt cầm gương lên, nhìn người trong gương, nghiến răng nói: "Đến lúc đó sẽ có kịch hay để xem!! Tôi muốn xem một chút, trong mắt Hàn Văn Hạo anh, trừ Hạ Tuyết, Dạ Thiên Thiên, có Hồ Điệp tôi hay không!!"
Cô ta tức giận trừng mắt, ngẩng đầu lên, nhìn bên trong gương, giống như nhìn thấy được mình ngày trước xinh đẹp, lạnh lùng cắn răng lại nói: "Đừng tưởng rằng, tôi không biết cái nhà này có người đã tới! Bọn họ muốn tìm ra bí mật của tôi? Hừ! Chúng ta chờ xem!! Hạ Tuyết, Tần Thư Lôi, các người chôn theo tình yêu Hàn Văn Hạo đi!!"
Sau khi sâu kín nói xong, dường như cô ta nghe thấy tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay, cô ta lập tức nhìn gương mặt trong gương, đang nhìn cô ta, mỉm cười nói: "Cô cũng biết sao? Cô cũng biết, Hàn Trung Trí phái người kích động chuyện của tôi? Dường như là một bí mật, không ai biết, không quan hệ gì, tôi sẽ trả thù, gặp nhau chăm sóc một chút! Sáu năm trước, tất cả tội lỗi, cũng sẽ kết thúc!"
Trái tim cô ta lạnh lẽo, trừng mắt, tay nắm chặt gương, cảm giác ở nơi nào đó run rẩy bất an, nhưng cố ta gắng cắn chặt răng, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, thề: "Hồ Điệp tôi xin thề, tôi nhất định muốn phụ nữ của Hàn Văn Hạo anh, nếm hết đau khổ!! Sống không bằng chết!!"
Lúc này điện thoại vang lên, ánh mắt cô ta lạnh lẽo, cầm điện thoại di động lên, lạnh lùng đáp lời: "Ừm!"
"Ngọc Lộ......" Lý Đạo diễn mỉm cười gọi cô ta.
Trầm Ngọc Lộ vừa nghe tiếng nói này, lập tức cầm điện thoại di động, vẻ âm hiểm độc ác trên mặt, khẽ lay động, như bông hoa rực rỡ, thậm chí hai tròng mắt hơi nheo lại, như một cô gái Nhật Bản, nhìn đạo diễn thật dịu dàng cười nói: "Lý Đạo diễn? Thế nào? Trễ như thế nhớ tới tôi, tôi sẽ hiểu lầm a?"
"Đừng nói như vậy, chỗ tôi có một kịch bản, tên là “Song Thành Ký”, đặc biệt đang xem xét hai nữ chính, tôi nghĩ tới cô, sẽ tìm cô bàn chuyện này một chút!" Lý Đạo diễn mỉm cười nói.
"Ồ!! Đây không phải là đơn giản? phim của Lý Đạo diễn, không dám từ chối! Tôi không cần nhìn kịch bản, tôi đồng ý rồi!" Trầm Ngọc Lộ ngồi trên ghế sa lon, mỉm cười phong tình nói.
"Vậy thì tốt. Quyết định, qua hai ngày nữa, tôi sẽ bảo trợ lý đưa kịch bản cho cô, cô phải xem một chút, chúng ta sẽ nói chuyện thù lao đóng phim! Đúng rồi, nghe nói lần này giải thưởng Bách Hoa, cô và Hạ Tuyết là ứng cử viên sáng giá, cũng lọt vào vòng 4 nữ chính, tôi chúc mừng cô trước".
Trầm Ngọc Lộ không lên tiếng, nắm điện thoại, quyến rũ chớp mắt một cái, dịu dàng nói: "Lý Đạo diễn, nghe nói ông và thầy của Hạ Tuyết, là bạn kết giao, giải thưởng Bách Hoa lần này, ông hi vọng tôi đoạt giải hay Hạ Tuyết đoạt giải?"
Lý Đạo diễn chỉ mỉm cười không lên tiếng, một lúc lâu, mới nói tiếp: "Cô đừng làm khó tôi, nếu có thể lựa chọn, tôi hi vọng các cô cũng có thể đoạt giải, đáng tiếc tôi không phải là giám khảo, không thể có hai giải! Được rồi, không nói trước được, chuyện này đã xác định rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, xem kịch bản!"
"Tốt......" Trầm Ngọc Lộ cũng mỉm cười đáp lời.
Lý Đạo diễn cúp điện thoại, Trầm Ngọc Lộ cầm điện thoại di động, hai mắt lập tức lạnh lẽo, nhìn mưa phùn bay tán loạn ngoài cửa sổ, hừ một tiếng, sâu kín nói: "Hạ Tuyết, cô thắng được tôi sao? Cô có thể thắng tôi sao? Chỉ bằng vào kỹ thuật diễn xuất của cô, có thể thắng tôi sao? Cô đừng mơ tưởng! Có Hồ Điệp tôi ở đây, giới phim ảnh Trung quốc, là của tôi!"
Đêm tối thăm thẳm, dường như không nghe được lời của cô ta ……..., dường như không nghe được! Mưa đêm! Vẫn rơi!