Chương 313: Truyền thuyết người cá
Đêm qua bởi vì mưa xuống, cho nên trong vườn hoa trước phòng tổng thống, cành hồng non, đầy sức sống, một số cây cối không biết tên, đang nhẹ đung đưa theo gió, qua một lúc lâu, giọt nước trên phiến lá tí tách rơi xuống......
Hàn Văn Hạo và Tả An Na đi dọc theo con đường đá nhỏ ướt đẫm, trầm mặc đi về phía trước......
Cô bé Hi Văn mặc chiếc váy nhỏ màu xanh dương đậm, đính thủy tinh trắng, mang đôi giày nhỏ màu trắng, nện bước chân nhỏ, vừa nhìn bóng lưng cao lớn của Hàn Văn Hạo, vừa bước tới......
Hàn Văn Hạo hơi quay đầu, căn dặn công việc cho Tả An Na, vừa căn dặn, vừa nhắc nhở......
Tả An Na vội vàng gật đầu, hai người bọn họ bắt đầu nói chuyện công việc, vừa đi ra khỏi phòng tổng thống, sau đó đạp trên mặt sân cỏ xanh tươi, dọc theo rào chắn biển thật dài, đi tới đầu bên kia khách sạn......
Một cơn gió biển rét lạnh thổi vào, mang theo hơi ẩm đêm qua, quanh quẩn khắp trên mặt sân cỏ xanh đậm......
Bóng dáng của Hàn Văn Hạo và Tả An Na phía trước rào chắn biển thật dài, nhàn nhạt di động......
Bóng dáng nho nhỏ của cô bé Hi Văn cũng nhàn nhạt đi theo phía sau cha, cô bé vừa đi vừa đón gió biển lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn cha đang phía trước, bước chân vững vàng, thỉnh thoảng hơi quay mặt, sẽ thấy một đôi mắt lóe sáng, tiếng nói trầm ổn mạnh mẽ, nghe rất khỏe, làm cho người ta căng thẳng rồi lại có cảm giác an toàn...... Bạn đang đọc truyện tại — TRÙMT RUYỆN. co m —
Cô bé nhìn chằm chằm bóng lưng của cha, sau đó đi qua đường nhỏ, đạp bước chân của cha lúc nảy, từng bước, từng bước đi về phía trước......
Hàn Văn Hạo căn dặn An Na, hiện nay bất động sản ở Trung Quốc đang bị bọt bong bóng, bảo cô đi điều tra phản ứng của người dân thành phố.
Tả An Na gật đầu, sau đó hai người sẽ tiếp tục đi về phía trước, nhưng càng đi về phía trước, càng thấy cảm giác mặt sân cỏ ướt đẫm, bước qua mặt sân cỏ ướt đẫm nghe có tiếng ào ào, Hàn Văn Hạo và Anna đang nói chuyện, rốt cuộc đi qua tiếng sóng biển lạnh lẽo ào ào vang lên, bọn họ nhìn nhau một cái, chậm rãi quay đầu, lại thấy cô bé Hi Văn đứng cách đó không xa, đôi mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm mình, giày nhỏ đã giẫm lên mặt sân cỏ trơn ướt, thấm ướt đôi vớ trắng......
Hàn Văn Hạo hơi sững sờ, ánh mắt nóng rực nhìn cô bé Hi Văn......
Cô bé Hi Văn cũng nhìn cha, gió biển lất phất thổi đến, xẹt qua mái tóc thật dài trước trán, cặp mắt to tròn sáng lấp lánh trong gió biển ẩm ướt!!
Tả An Na kỳ quái liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo, lại kỳ quái liếc mắt nhìn cô bé Hi Văn, có lẽ cảm giác giữa bọn họ có chuyện bí mật và có chút ăn ý, nên im lặng nhìn Hàn Văn Hạo hơi gật đầu, nhỏ giọng rời đi, ngoại trừ Hàn Văn Hạo và Hi Văn, hai cha con cô bé vẫn đứng trong mặt sân cỏ nhìn nhau......
Thời gian dường như trôi qua thật lâu, lâu đến nổi gió biển lạnh lẽo mang tới một cơn mưa phùn, Hàn Văn Hạo nhìn con gái đứng trên sân cỏ, trên tóc đã nổi lên một ít hạt mưa, bắt đầu thấm ướt, hắn đau lòng nhìn cô bé Hi Văn dịu dàng hỏi: "Tại sao cháu đi theo? Cháu tìm tôi có chuyện gì sao?"
Cô bé Hi Văn vẫn chăm chú nhìn Hàn Văn Hạo, nhìn gương mặt đẹp trai của cha, giống như mẹ miêu tả, ánh mắt hấp dẫn, cái mũi cao cao, đôi môi thật mỏng, dáng vẻ cảm giác rất nghiêm túc, không thích cười...... Hốc mắt cô bé đỏ lên, hít hít cái mũi đỏ của mình, hướng về phía Hàn Văn Hạo cao giọng nói: "Chú đi đi......"
"Cái gì?" Hàn Văn Hạo cho là mình nghe lầm, cau mày nhìn con gái.
"Chú đi đi...... Giống như lúc nảy vậy, đi về phía trước a......" Cô bé Hi Văn nhìn Hàn Văn Hạo vẫy tay nói: "Đi đi......"
Hàn Văn Hạo đầu tiên là kỳ quái, sững sờ, rồi lại nghi hoặc xoay người, nện bước chân đi về phía trước......
Cô bé Hi Văn lập tức đạp lên dấu chân lúc nảy cha đi qua, đi về phía trước..... Ánh mắt trong suốt, thấu đáo...... Vừa đi, hốc mắt vừa ửng đỏ, thỉnh thoảng lại hít hít lỗ mũi......
Hàn Văn Hạo vừa bước đi, vừa quay đầu tò mò nhìn con gái đi theo bước chân của mình đi về phía trước...... Hắn xẹt qua một cảm giác nghi ngờ, khó hiểu, nhưng vẫn xoay người bước thẳng.....
Cô bé Hi Văn vẫn đầu cúi đầu đi theo cha tiến về phía trước, giày nhỏ, vớ nhỏ ướt cả, cô bé đều không để ý tới, cha đạp chỗ nào, cô bé đạp ngay nơi đó, vừa đi, lỗ mũi đau xót, hốc mắt đột nhiên nóng lên, vội vàng hít hít......
Hàn Văn Hạo nghe âm thanh này, vẫn tiếp tục bước đi nhưng có chút quan tâm hỏi: "Cháu bị cảm sao? Tại sao luôn hít mũi? Bị cảm giống mẹ sao?"
"Không có!" Cô bé Hi Văn nói vừa xong, từng giọt nước mắt trong suốt bằng hạt đậu, từ trong khóe mắt to lăn ra, dọc theo khuôn mặt trắng nõn, nhỏ bé chảy xuống cằm, cô bé vội vã đưa bàn tay nhỏ bé, lau nước mắt, tiếp tục đội mưa phùn bước đi.
Hàn Văn Hạo không hiểu, nghĩ nghĩ, bước chân chậm lại, hơi nghiêng đầu nhàn nhạt hỏi: "Rốt cuộc tại sao cháu muốn đi theo tôi? Tôi muốn biết lý do......"
Rốt cuộc Cô bé Hi Văn ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn của cha, trong lòng đau xót, khuôn mặt nhỏ bé ngửa lên, đôi mắt to ngây thơ nhìn hắn chằm chằm, mím môi có chút khó khăn, nói: "Cháu muốn đi cùng chú a......"
Bước chân của Hàn Văn Hạo rốt cục cũng dừng lại, nhìn cảnh vật phía trước bị mưa phùn bao phủ mông lung, chỉ hiện ra một màu sắc thê lương, mịt mờ, tất cả đều mơ hồ, nhưng trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm, dường như phong cảnh trước mặt thật tươi đẹp, ánh mắt hắn mãnh liệt lóe lên, tay nắm chặt, trong ánh mắt hiện lên một chút cảm động và đau lòng, hắn không nhịn được, nở nụ cười hạnh phúc.....
"Chú đi đi......" Cô bé Hi Văn vãy nhẹ tay, mím chặt môi, nhìn cha, nước mắt lăn xuống.....
Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, lại tiếp tục nện bước chân đi thẳng......
Cô bé Hi Văn cũng không nói gì, thẳng bước đi theo cha......
Có người nói, ban ngày biển rộng là cha, ban đêm biển rộng là mẹ, trong quan niệm của rất nhiều người, cha là người hay rống giận, mặc kệ thế giới này xảy ra ra chuyện gì, hắn cũng không chút lưu tình rống giận, nhưng giờ phút này, mưa phùn dai dẵng, gió thổi phất phơ, sóng biển nhàn nhạt cuộn lên, lại rút xuống, ven bờ thổi qua một chút bọt màu trắng xóa, người ta đều nói đó là Người cá trong truyền thuyết có chút tuyệt vọng.......