Chương 184: Mưa gió thét gào
“Cô làm sao vậy?" Daniel có chút lo lắng nhìn Hạ Tuyết!
Hạ Tuyết lập tức lắc đầu nói: "Mẹ nó! Mới vừa rồi bị giật mình, thiếu chút nữa làm bảo bối của tôi rớt ra ngoài rồi! Tôi trở về nằm một chút!"
"Tôi đưa cô....." Daniel lập tức nói.
Hạ Tuyết hai tay bắt chéo nhìn Daniel nói: "Anh dám!!Nói thế nào đi nữa, anh cũng là minh tinh, không thể lúc nào cũng như vậy! Anh dọc theo con đường nhỏ này đi trở về, chính là phía sau cái biệt thự do các người thuê đó......"
Daniel đã có chút lo lắng nhìn Hạ Tuyết......
"Đi đi!!" Hạ Tuyết thúc giục hắn......"Nhanh lên!!"
Daniel không còn cách, đành phải mỉm cười, xoay người rời khỏi.
Hạ Tuyết nhìn theo bóng dáng của hắn xa dần, nàng thở một hơi, vuốt ve cái bụng bầu của mình nói: "Bảo bối ngoan, vừa rồi làm con sợ, đừng sợ! Mẹ ở trong này bảo vệ con! Mẹ nói cho con biết..., cha con là người đàn ông vô cùng lợi hại, người nào nhìn thấy hắn cũng sợ! Cho nên con cũng cần phải giống cha con, dũng cảm lợi hại như vậy!! Biết không? A... A..., con biết hả, chúng ta đây đi thôi!"
Hạ Tuyết hài lòng cười, cảm giác được bảo bối dường như đã bình tĩnh, nàng mới yên lòng đi dọc theo cạnh rừng chuối tiếp tục đi về phía trước, đi chưa được mấy bước, nhìn thấy trên bầu trời âm u, mới vừa rồi còn chiếu sáng rực rỡ, lại đột nhiên nổi lên gió lốc …………
Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn bầu trời u ám đáng sợ, nói: "Mẹ ơi!! Hẳn không cho lão nương bị ướt mưa chứ? Mau!! Bảo bối, chúng ta đi mau!!"
Hạ Tuyết vừa nói xong, lập tức ôm bụng chạy lên phía trước, nhưng vừa mới chạy được vài bước, đột nhiên mày cau lại, cảm giác bụng của mình buộc chặt, đau đớn nhanh chóng tràn khắp cơ thể, nàng cắn môi dưới, toàn thân đau đớn, mồ hôi đầm đìa, nàng sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn con đường nhỏ phía trước mặt càng lúc càng âm u, ánh mắt hỗn loạn sợ hãi: "Chắc là muốn sinh chứ? Đừng sinh a, Bảo bối, con mới hơn bảy tháng...... Không thể......... Không có việc gì, không có việc gì......"
Hạ Tuyết càng không ngừng an ủi bản thân mình, lập tức bước nhanh, muốn đi về phía trước, nào ngờ một trận gió lốc lượn vòng ngược lại, sấm chớp ầm ầm trên bầu trời bên kia vang lên, mưa lớn trút xuống, lạnh lẽo đánh mạnh vào trên người Hạ Tuyết......... Nàng thở hổn hển, ôm chặt bụng, cảm giác có một dòng nước ấm theo bên dưới người tràn ra, nàng cúi đầu vừa thấy, giữa hai đùi mình đã chảy ra máu tươi, dọc theo nước mưa chảy xuống, thấm vào bùn đất.....
"Bảo bối a......" Hạ Tuyết sợ hãi ôm bụng, chịu đựng cơn đau tê liệt, đứng trong mưa khóc nói: "Bảo bối a...... Đừng bướng bỉnh như vậy, con không cần ra ngoài nhanh như vậy, sau này con sẽ không được khỏe mạnh, biết không? Bảo bối...... Bảo bối a...... cố gắng nhịn một chút...... Mẹ đi tới bệnh viện, đừng sợ...... đi bệnh viện ngay......"
Mặt Hạ Tuyết tái nhợt, cả người ẩm ướt cất bước đi về phía trước, nhưng bởi vì dưới thân đau tê liệt, làm cho nàng hoa mắt, thân thể mệt mỏi, cả người như vậy ngã vào bụi chuối tây nằm trên mặt đất......
"A……….a……." Hạ Tuyết thống khổ ngã vào trong mưa, bấu vào mặt đất ướt nhẹp, nổi điên kêu to: "Cứu tôi, ai tới cứu tôi...... Cứu mạng, tôi muốn sinh bảo bối a, cứu tôi...... A …….."
Hạ Tuyết thống khổ thét chói tai, kêu khóc, cố gắng chịu đựng cơn đau xé rách thân thể, chịu đựng trong đại não đau đớn, ánh mắt đục ngầu, ôm chặt cây chuối, chống lại cơn đau, thân thể muốn nứt ra, cắn chặt răng, hét lên một tiếng, vùng vẫy đứng lên, hai tay bị lá chuối cắt rách tạo thành vết thương, vẫn gào khóc, ôm từng gốc cây chuối đi về phía trước, không có cách nào khác, thân thể lại co rút mạnh, bụng quằng xuống, cả người lại lâm vào một cơn đau kịch liệt, nàng gào lên, ôm cây chuối, thét ầm lên......"A....... đau quá........cứu mạng ……cứu tôi …….a......."
Hạ Tuyết thét chói tai, nghênh đón cơn đau thứ ba, rốt cuộc nàng không còn hơi sức gục xuống dưới mưa, máu tươi tiếp tục tràn ra......
"A ……….cứu mạng ………" Hạ Tuyết nằm dưới đất trong mưa, nắm chặt bùn đất ẩm ướt, mưa to gió lớn đánh vào trên người nàng, thân thể bắt đầu rét lạnh, cả người phát run, lạnh lẽo, run rẩy nằm trên mặt đất, mờ mịt nhìn mưa gió tạt rơi rụng rừng chuối, tuyệt vọng khóc kêu to: "Có ai không cứu tôi...... Cứu tôi và bảo bối...... Cứu chúng tôi...... Chúng tôi vất vả mới sống được đến bây giờ...... Tôi đau quá, cứu mạng...... Bảo bối tôi rất lạnh, nó muốn ra ngoài rồi, ai tới cứu con tôi...... con của tôi...."
"A……." Hạ Tuyết nổi điên kêu, thân thể bắt đầu đau đớn tăng lên, nàng cắn răng, nắm chặt bùn đất, đau đớn vỡ toang, hét lên một tiếng, cố gắng đứng lên, không có cách nào khác, cơn đau kịch liệt quay trở lại, làm cho nàng rốt cuộc ngất đi, nằm trong mưa, tùy ý mưa gió trút xuống người nàng, dần dần mất đi cảm giác......