Chương 157: Văn Vũ, cứu tôi
Trên núi Phật Đà, sương mù mông lung, Bông tuyết bay trắng xóa …
Rất nhiều nhân viên nghiệp vụ đã có mặt trên đỉnh núi bắt đầu dựng lều tạm, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị sẳn sàng, các nhân viên nghiệp vụ và diễn viên quần chúng cũng từ từ lên núi thay đồ, tối hôm qua Tôn Minh vào Núi Phật Đà cầu phúc bấm máy bộ phim này, mấy ngày nay ông cũng ở lại Núi Phật Đà, vừa ăn chay, vừa suy nghĩ tác phẩm, cho nên khi ông ta từ trong chùa trên núi Phật Đà đi ra, nhìn thấy Hạ Tuyết đang đi từ đằng trước thẳng đến phía sau, giúp đỡ nhân viên nghiệp vụ dựng lều, ông ta mỉm cười, kêu nhỏ: "Hạ Tuyết?"
Hạ Tuyết quay đầu lại, nhìn thấy Tôn Minh lập tức vui vẻ kêu: "Đạo diễn?"
"Ngồi đi!" Tôn Minh nhận lấy ấm trà từ tay trợ lý, giơ tay bảo nàng ngồi ghế, sau đó nhìn Hạ Tuyết chuẩn bị trước khi vào vai diễn, cưỡi con ngựa trắng chạy nhanh ra tới cánh cổng, giờ phút này, nhiếp ảnh gia đã bắt đầu chuẩn bị giá đỡ máy, chuẩn bị quay nhiều mặt......
"Chuẩn bị xong chưa? Tôi thật không ngờ cô có thể cưỡi ngựa, mà còn không dùng người thế thân, thật là ngoài ý muốn!" Tôn Minh mỉm cười nói.
"Bởi vì trước kia tôi làm việc ở trại ngựa, thường xuyên tắm rửa cho ngựa, người huấn luyện ngựa nơi đó thấy tôi thông minh nên dạy tôi cưỡi ngựa, cưỡi cũng tạm được!" Hạ Tuyết mỉm cười nói.
"Tốt …… Chờ một chút nữa diễn có áp lực không?" Tôn Minh lại nhìn Hạ Tuyết hỏi.
"Không sao......!" Hạ Tuyết ha ha ha cười nói......"Tôi thích cưỡi ngựa! Tôi cũng thích phong cảnh nơi này …… rất đẹp …… Trên núi có tuyết trắng xóa, tiếng chuông chùa vang lên......"
"Minh Cơ lớn lên trong một khung cảnh như vậy, cho nên toàn bộ thế giới của nàng đều trong suốt, tốt đẹp, nhìn thấy tất cả mọi thứ đều tốt đẹp …… nhất là ánh mắt của nàng có thể nhìn ra mọi thứ tốt đẹp …… Cho nên quan trọng là cô phải nhớ kỹ điểm này...... Chờ đến lúc quay phim, toàn bộ mọi thứ trong lòng cô phải thanh tĩnh, đạt tới cảnh giới quên đi bản thân mình, cô chính là Minh Cơ!! cô nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt ……" Tôn Minh nói!
"Vâng!" Hạ Tuyết gật mạnh đầu! Ánh mắt kiên định, toả sáng......
Vô số phóng viên và nữ diễn viên ở bên ngoài thăm dò, nhao nhao nhìn Hạ Tuyết bên trong, phỏng đoán lai lịch của cô gái này, diễn xuất không tệ, có phải là người của đạo diễn hay không?
Phóng viên bên cạnh vừa nghe, lập tức cầm cuốn tập, nhìn nữ minh tinh, thấp giọng hỏi: "Chúng tôi cũng nghe được chuyện này, các người cho chúng tôi một chút tin tức có một không hai? Lần sau sẽ giữ lại trang báo lớn cho mọi người?"
"Chậc!" các diễn viên rối rít ôm vai rời khỏi, để cho Tôn Minh một chút mặt mũi, cứ cho là có chuyện bao dưỡng, cũng không dám tùy tiện công bố tin tức.
"Nghe nói cô ấy đã từng là trợ lý đời sống cho Hàn Văn Vũ! Không biết có phải mượn người này trèo lên hay không?" Có phóng viên thấp giọng nói!
"Chẳng lẽ là cùng với Văn Vũ?" Có người thấp giọng nói.
"Văn Vũ đến kìa", một chiếc xe màu xanh đậm Lam Bác Kennedy thắng gấp nơi phim trường, mọi người nhao nhao quay đầu nhìn về phía Hàn Văn, chỉ thấy hắn mặc áo len màu trắng, bên ngoài áo khoác áo màu xanh lá cây, đi nhanh đến trường quay, các nhân viên nghiệp vụ phía sau cũng lập tức chạy nhanh tới sân, vì sắp quay tập ba của bộ phim, cho nên phải chuẩn bị gấp......
Hạ Tuyết vừa thấy Văn Vũ, giơ hai tay, vui vẻ, nhìn hắn kêu to: "Văn Vũ!!"
Văn Vũ giật mình đi tới trước mặt Hạ Tuyết, vừa tháo mắt kính, vừa gõ Hạ Tuyết một cái, nói: "Tôi nói cô chết ở đâu rồi hả? Đi chơi cũng không cần tắt máy chứ? Cô hù chết người ta mà! Sáng hôm đó thức dậy, nhìn phòng trống trơn, tôi nghĩ cô đã bị dê ăn!!"
"Ôi! Không có việc gì! Thật là!!" Hạ Tuyết vừa nói xong, đỡ Hàn Văn Vũ ngồi lên ghế chuyên dụng của hắn, cười lấy lòng, nói: "Chờ một lát, anh phải xem tôi diễn...!! Nếu tôi nhận được tiền thù lao đóng phim, sẽ mời anh ăn cơm!!"
Hàn Văn Vũ trừng mắt nhìn nàng, nhận trà xanh từ tay trợ lý uống một ngụm, nhìn nàng đột nhiên cười nói: "Được rồi! Được rồi! Được rồi! Cô nhanh chuẩn bị đi......"
Nhóm của Tả La cũng đến đây, chào hỏi đạo diễn xong, ngồi kế bên Hàn Văn Vũ thảo luận tác phẩm......
Không bao lâu, tất cả diễn viên đóng phân đoạn 2, 3 cũng đến nơi, nhân viên nghiệp vụ bắt đầu dọn sạch hiện trường, phóng viên lui ra phía sau, hiện trường quay phim tranh luận sôi nổi Hạ Tuyết diễn có thuận lợi hay gặp trở ngại gì không......
Tôn Minh ngồi trước màn ảnh, cầm bộ đàm thông báo cho các nhân viên nghiệp vụ, kêu to: "ACTION!"
Tiếng chuông chùa đương, đương, đương …….. vang lên.
Hòa thượng trong chùa khoác áo cà sa, bắt đầu niệm Phật ngữ......
Cửa lớn ầm ầm mở ra, nghe bên trong giọng nữ trong vắt kêu to......"Đi nào!! Đi nào!! Đi nào!! Phong nhi!! Mau!! Chúng ta đi hái hoa anh đào dưới chân núi!!"
Vừa dứt lời, một thiếu nữ xỏa tóc dài đến eo, mặc váy lụa trắng, áo choàng màu xanh dài chấm đất, cưỡi trên lưng một con ngựa trắng như tuyết, đôi mắt đẹp khẽ chớp, cong cong như vầng trăng non, tràn đầy dịu dàng, xinh đẹp, môi đỏ mọng hé mở, thở nhẹ làn hơi khí trắng, xúc động, nhìn tuyết trắng bay tán loạn khắp nơi, vui vẻ kêu nhỏ......"Phong nhi!! Chúng ta đi!!"
Lời của nàng vừa dứt, tuấn mã lập tức hưởng ứng tiếng gọi của chủ nhân, ngửa mặt lên trời hí một tiếng dài, hướng bên ngoài chùa phóng như bay ……
Xa xa phía chân trời, truyền đến tiếng đàn, Minh Cơ nắm chặt dây cương, vừa nghe tiếng đàn tuyệt mĩ, vừa nhẹ nhàng ngâm khúc “Tương tư dẫn” mà nàng yêu thích nhất:
"Nhập mộng theo gió đi ngàn dặm
Trần gian đi lại bấy nhiêu lần?
Phong thái, cốt cách hào hoa
Thêm một năm chờ đợi, xuân hóa thành thu bích
Than thở cùng trăng sáng, ngậm cười ta đa tình
Hoài niệm lại tình xưa
Mắt nàng tựa tinh quang
Trông về phía cơn mưa lất phất
Ở tận cùng của chân trời, nơi ánh sáng vụt mất
Làm sao biết được nơi nàng quay lại
Mấy kiếp tình duyên ngang trái, tương tư dẫn lối
Chờ đợi tình yêu đâm hoa kết trái
Chỉ nguyện cùng nàng suốt đời không phai
Không thay lòng
Nụ cười chất chứa nỗi lòng".
Tôn Minh xem chuẩn màn hình, hài lòng hô: "CUT!"
Hạ Tuyết giục ngựa bay vút lên phía trước, nghe thấy Nhóm quay phim ở bên kia kêu “CUT!” Nàng vừa xuống đường núi, kêu to: "Ngựa ơi!! Dừng lại!! Chúng ta phải đi về rồi!!"
Con ngựa đột nhiên ngửa mặt lên trời hí dài, mạnh giống như đang phát cuồng lao nhanh trên đường, phóng như bay về phía trước......
Hạ Tuyết nhất thời sợ hãi kêu to: "Này!! Mày làm sao thế? Tại sao đột nhiên phát cuồng a!!"
Hàn Văn Vũ, Tả La và nhóm người đạo diễn nhao nhao đứng lên, nhìn Hạ Tuyết trên lưng con ngựa bay vọt xuống núi, bọn hắn cũng giật mình kêu lên: "Có chuyện gì vậy? Cô ấy đùa giỡn? Hay đã xảy ra chuyện?"
"Lập tức phái nhân viên nghiệp vụ đi xem!" Tôn Minh vội nói!!
Hàn Văn Vũ vội vã chạy nhanh xuống núi, kêu to: "Hạ Tuyết ………."
Hạ Tuyết kéo dây cương quay đầu lại, nhìn người trên núi, nàng giật mình kêu to: "Văn Vũ ………"
Con ngựa vẫn bất chấp bị ngăn cản, vẫn phóng như bay xuống núi, bởi vì có một thân cây chắn lối, con ngựa kêu lên một tiếng thê lương, gục xuống bên cạnh đường núi, cả người Hạ Tuyết bay về phía trước, thân thể bắt đầu xoay tròn cực nhanh, rơi xuống vách núi......