Mục lục
QUẢNG CÁO TÌM VỢ YÊU
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Chương 552: Quan hệ tình lữ​




Chiếc xe thể thao lao về phía trước!! Xẹt qua gió lạnh, dường như muốn xông vào không trung!



Tĩnh Đồng có chút lo lắng, quay đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Trác Bách Quân, nắm chặt tay lái, cho xe lao đi, cô lo lắng hỏi: "Tổng giám? Anh làm sao vậy? Không sao chứ? Đừng làm tôi sợ a ———"



Trác Bách Quân không lên tiếng, vẫn nắm chặt tay lái, cho xe dọc theo đường cái chạy tới cây ngô đồng, cuối cùng dừng lại ở một thôn nhỏ thuộc vùng ngoại ô, mà hôm nay dường như là lễ phật đản, đang dựng lên một sân khấu, phía trên có một nữ diễn viên đang hát nữ vương hoa, hắn dừng xe ở bên ngoài thôn, sau đó kéo Tĩnh Đồng ngây ngốc, hướng trên sân khấu đi tới, các thôn dân đang ở đó vừa cắn hạt dưa, vừa hưng phấn xem diễn kịch!!



Trác Bách Quân kéo Tĩnh Đồng đi vào bên dưới sân khấu kịch, chen vào trong đám người, tùy tiện tìm hai chiếc ghế ngồi xuống, sau đó nhìn màu sắc tươi đẹp, ánh đèn lóe sáng trên sân khấu, nghe nữ diễn viên nhẹ phe phẩy tay áo hát: "Hoa rơi đầy trời che ánh trăng, mượn một ly tiến lên phượng đài, nữ vương hoa mang lệ dâng hương, nguyện mất mạng trở về đền ơn cha mẹ ———"



"Cô nói ——— Nữ vương này có tính hiếu là thuận hay không?" Trác Bách Quân đột nhiên sâu kín nhìn nữ diễn viên, hỏi.



"À?" Tĩnh Đồng sửng sốt nhìn Trác Bách Quân, từ lúc chen vào sân khấu, cô còn chưa tỉnh hồn lại, nghe hắn hỏi như vậy, cô mới phục hồi tinh thần, cũng xem diễn hát kịch một chút, ngây ngốc trả lời: "Không biết ———"



"Không biết?" Trác Bách Quân quay đầu lại, nhìn Tĩnh Đồng, đột nhiên cười một tiếng, đưa bàn tay, đè đầu của cô hỏi: "Cô không biết? Không phải cô rất hiếu thuận sao? Cô nhất định là một đứa bé không hiếu thuận!"



Tĩnh Đồng lầu bầu, nhìn Trác Bách Quân có chút ngây ngốc nói: "Có thể anh không biết cuộc sống của gia đình chúng tôi. Cha mẹ tôi luôn nói với chúng tôi, chỉ cần chúng tôi hạnh phúc là tốt rồi. Chuyện của bọn họ, cũng đừng động tới. Tôi còn đang suy nghĩ, nếu con cái nghĩ như vậy có hiếu thuận hay không? Nhưng sau đó hiểu rõ tấm lòng của cha mẹ hơn, cha mẹ ban cho tôi cuộc sống, là bởi vì tôn trọng mạng sống! Không thể dùng sự sống và cái chết để diễn tả hiếu thuận a, cho nên không đồng ý. Nhưng nữ vương làm như vậy, rất cảm động, cho nên tôi cũng không biết nên nói thế nào. Nhưng mà tôi có chút tin, nhất định là chính xác!"



Trác Bách Quân quay đầu, nhìn cô.



Tĩnh Đồng đội mũ rộng vành màu đen, hé miệng ưmh ưmh gật đầu, nói: "Cuộc sống cá nhân của anh! Nhất định phải tự bảo vệ tốt hạnh phúc của mình, mới xứng đáng với cuộc sống mà cha mẹ đã ban cho anh!"



Hai mắt Trác Bách Quân, ở trong đêm tối gió rét, giống như vì sao thần bí, trong ánh mắt nhìn cô có chút hoang mang.



Tĩnh Đồng quay đầu nhìn Tổng giám, có chút không hiểu, đẩy mắt kính đen của mình một cái, nói: "Tổng giám, hôm nay cảm xúc của anh không tốt, tại sao muốn tới nơi này?"



"Tôi thường tới nơi này!" Trong miệng Trác Bách Quân cắn một điếu thuốc, ngậm trong miệng, bật lửa hít một hơi, phun ra, giống như có chút nhàm chán nói: "Ở đây thường diễn kịch, trước kia mẹ tôi cũng ở nơi này, nhận một người già làm cha nuôi! Tôi nghe mẹ nói, khi bà còn bé, thường đến cửa thôn nghe người ta hát kịch, nghe rất thú vị! Sau khi tôi về nước, thường xuyên tới đây, ngồi ở chỗ này, trò chuyện với mẹ của tôi ———"



Hốc mắt Tĩnh Đồng đỏ lên, nhìn hắn.



"Hôm nay là ngày giổ của mẹ tôi ———" Trác Bách Quân đột nhiên mở miệng.



Tĩnh Đồng trừng to mắt nhìn hắn nói: "Vậy sao anh vẫn còn ở đây? Tại sao không bái tế?"



"Tất cả mọi thứ đều là hư vô, người đã mất, làm những thứ đó, có ích gì? Bà có biết người sống chúng ta, làm mọi thứ cho bà sao? Nếu biết, tôi sẽ hủy diệt tất cả cho bà vui vẻ" Trác Bách Quân có chút mất mát, nói.



Tĩnh Đồng đẩy mắt kính đen một cái, lại ngẩng đầu lên, đôi mắt to ngớ ngẫn nhìn chằm chằm, nói: "Tôi cảm thấy người sống, bái tế người đã mất, là vì bọn họ quá nhớ thương mà thôi ——— Thông qua phương thức như vậy, tự nói với mình, bọn họ vẫn chưa mất, nhưng sự thật đã mất rồi, tiếp tục hạnh phúc của mình là tốt rồi......"



"Tĩnh Đồng ———" Trác Bách Quân nhìn trên sân khấu, nữ diễn viên vẫn u oán hát kịch, đột nhiên hỏi: "Nếu ——— Có người đối xử với mẹ cô không tốt, thậm chí hại chết mẹ cô, cô còn có thể làm như không thấy, vẫn tiếp tục hạnh phúc của mình sao? Chẳng lẽ cô không nghĩ đến muốn trả thù sao? Không nghĩ đến muốn giết người, tới để cho bà ở trên thiên đường được hạnh phúc?"



Tĩnh Đồng suy nghĩ, nói: "Tôi không hiểu, tôi chỉ biết làm như vậy, ngoại trừ tổn thương mình và người mẹ đã chết, thật ra không có ý nghĩa ——— Nếu bà không chết, thì tốt biết bao nhiêu ———"



Trác Bách Quân cắn chặt răng, ngửa đầu lên nhìn người đứng hát trên sân khấu trước mặt, hai mắt có chút ươn ướt, hắn nói ngay: "Nếu không phải vì những người đó, mẹ tôi sẽ không chết, tôi trả thù cho bà thì có lỗi gì? Chẳng lẽ để cho những người làm chuyện sai lầm kia, sống ung dung tự tại sao? Điều này quá không công bằng?"



"Vậy anh phải gặp mặt chất vấn và lên tiếng phê phán! Nhất định phải làm cho hắn biết!" Tĩnh Đồng ngây ngô, nói.



Trác Bách Quân đột nhiên cười khẽ, vươn tay, đè thấp đầu của cô, nói: "Cô gái ngốc, tôi muốn trả thù, tôi sẽ âm thầm trả thù!"



"Vậy không phải rất không công bằng sao? Bọn họ cái gì cũng không biết ——— Bọn họ ngay cả mình làm sai việc gì, cũng không biết!" Tĩnh Đồng có chút đáng tiếc, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.



Trác Bách Quân quay đầu, mỉm cười nhìn cô, trong hai tròng mắt tỏa ra một chút dịu dàng và mập mờ.



Tĩnh Đồng len lén nắm một ít hạt dưa của người khác, đưa lên miệng, cắn một cái, cú đầu xuống, trong lòng vui vẻ đưa tới trước mặt của Trác Bách Quân: "Tổng giám, anh ăn đi!"



Cô vừa mới đưa hạt dưa tới bên môi Trác Bách Quân, tiếp xúc ánh mắt mập mờ và dịu dàng như nước, trái tim của cô đập phanh phanh, lập tức rút tay về, đưa tay vào trong miệng của mình ———



Ánh mắt mập mờ của Trác Bách Quân chớp một cái, từ từ nghiêng người qua, mặt dính sát vào cổ của Tĩnh Đồng, lại muốn ngửi mùi hoa anh đào rất dễ chịu ———



"Tổng giám, anh đừng như vậy ——— Đến lúc đó, chị Ngọc Lộ lại muốn đuổi tôi ——— " Mặt của cô đỏ lên, hơi tránh người qua một chút, lo sợ nói.



Trác Bách Quân nhướng mày, nhìn Tĩnh Đồng nói: "Các cô sợ cô ấy sao?"



"Lần trước có một đồng nghiệp, bị anh ——— trêu chọc ——— chị Ngọc Lộ có chút mất hứng ——— Các người là quan hệ tình lữ mà ———" Tĩnh Đồng đẩy mắt kính đen một cái, nói: "Tôi cũng sợ gặp anh ———"



"Ai nói chúng tôi là quan hệ tình lữ hả?" Sắc mặt của Trác Bách Quân lạnh lẽo, nhìn cô hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK