Chương 395: Xoay người
"Vậy...... Cho hắn vào thăm con hả? Hôm nay hắn cố gắng thu xếp rất nhiều công việc phải xử lý...... Các con tán gẫu một lát thôi......" Lam Anh nói dứt lời, liền quay đầu nhìn về phía cửa.
Hạ Tuyết cũng nhịn không được, nằm trên giường, quay đầu ra, nhìn về phía cửa.
Daniel mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tay cầm một đĩa táo đã gọt xong, cắt thành từng khối thịt, tựa trước cửa phòng, cũng không nhìn Hạ Tuyết, chỉ cúi đầu mỉm cười......
Hạ Tuyết nhìn thấy hắn dịu dàng, quay mặt đi, hai mắt lập tức đỏ bừng, rơi nước mắt.
"Tốt lắm, các con tán gẫu một chút, chúng ta không quấy rầy......" Lam Anh mỉm cười đứng lên, sau đó dắt chồng tay, cùng nhau đi ra ngoài, đi qua bên cạnh con trai, liền cho hắn một nụ cười khích lệ, Daniel dịu dàng nhìn mẹ, hơi thả lỏng mình, thở dốc một hơi, cầm đĩa táo đi vào phòng, sau đó cẩn thận nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Hạ Tuyết vẫn gắt gao nhìn hắn, muốn từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra một chút tâm tình khác, bất đắc dĩ, lúc này hai mắt của hắn bình tĩnh và tự nhiên, không thấy được một chút gợn sóng, tâm tình của cô có chút phập phồng lo lắng.
Daniel không lên tiếng, cầm đĩa táo đi tới bên giường, nhưng không theo thói quen bình thường ngồi ở mép giường, mà đi tới mép giường trước bàn trang điểm, kéo một cái ghế, dựa sát bên này...... Hạ Tuyết nhìn thái độ hắn như vậy, trong lòng đau nhói, càng thêm khổ sở, rơi lệ nhìn hắn......
Daniel vẫn không nhìn Hạ Tuyết, chỉ dời cái ghế đến bên giường ngồi xuống, sau đó sẽ cẩn thận đem táo đặt trên bàn, rốt cuộc dịu dàng ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ Tuyết, đôi mắt sưng đỏ, hắn nhướng mày, đột nhiên cười, dịu dàng cảm tính nói: "Nếu chăm sóc em sáu năm, sau khi chia tay, làm cho em khổ sở như vậy, không bằng ban đầu chúng ta đừng gặp nhau......"
Trong lòng Hạ Tuyết bị vặn chặt, đau đớn, nhìn Daniel, nước mắt lại lăn xuống.
Ánh mắt Daniel bình tĩnh nhìn vẻ mặt sốt ruột của Hạ Tuyết, hắn đột nhiên cười, cố ý nói: "Hạ tiểu thư, không cần bi thương như vậy, không phải anh không chịu đựng nổi bị cự tuyệt...... Anh tôn trọng sự lựa chọn của em...... Tối hôm trước, tâm tình có chút kích động, anh rất xin lỗi......"
Trong lòng của Hạ Tuyết lại đau, nhưng không biết phải nói gì, chỉ nhìn Daniel.
Daniel nhìn Hạ Tuyết chăm chú, mỉm cười nói: "Em tùy ý ở chỗ này nghỉ ngơi đi, nơi này cũng không phải là chỗ của anh, đây là khách sạn của Hàn Tổng Tài......"
"Daniel!!" Hạ Tuyết lập tức gọi hắn!
"NO!" Daniel mỉm cười nhìn về phía Hạ Tuyết nói: "Giữa anh và em, sẽ không tồn tại kẻ thứ ba, anh hiểu rõ...... Anh chỉ muốn nói rõ với em chuyện này, anh không có ý gì khác...... Nhà của anh ở Pháp, không phải ở chỗ này, chúng ta đã từng có một quá khứ tốt đẹp, đã qua rồi, vậy hãy để cho nó qua đi, nhưng quá khứ không mất đi, anh cũng có khoảng thời gian hạnh phúc mà em cho anh, anh rất cám ơn em...... sau khi hoàn thành dự án ở đây, anh sẽ rời khỏi, nhà mới của em, anh đã bảo Sophie sắp xếp, cố gắng tìm một căn nhà để em cảm thất thoải mái, đừng từ chối một chút tâm ý của anh...... Về phần Hạ Hân, hiện tại, cuộc sống của hắn ở Pháp rất tốt, trường học cũng rất được, hãy để cho hắn ở đó hoàn thành việc học hành...... Hi Văn......"
Daniel cúi đầu cười, suy nghĩ một chút, ánh mắt dịu dàng, bình tĩnh cười nói: "Chúng tôi sẽ thường xuyên liên lạc qua MSN, anh còn phải chăm sóc tốt con bé, con bé lúc nào cũng là con gái nhỏ của anh...... Lúc này, em lựa chọn rời khỏi, có thể đi, nhưng đừng đi khắp nơi...... chỉ cần chúng ta không yêu nhau, chính là khoảng cách lớn nhất. Sau này, có thể anh sẽ bận rộn công việc, không có bao nhiêu thời gian trở về, tốt nhất em nên sống ở chỗ này, em còn bận rộn chuyện quay phim, nếu tạm thời em còn bối rối về chuyện tình cảm, vậy thì lo thực hiện giấc mộng của mình trước, lúc nào anh cũng nhớ, em không dễ dàng đi tới được ngày hôm nay, nhớ đến buổi lễ trao giải, trong tiếng vỗ tay kích động lòng người...... Cố gắng lên......"
Đôi mắt đẫm lệ của Hạ Tuyết kích động nhìn chằm chằm Daniel, ngàn vạn lời muốn nói khổ sợ nuốt vào trong cổ họng.
Daniel vẫn không nhìn vào ánh mắt của cô, chỉ lịch sự đưa tay cười nói: "Ăn chút táo đi...... Bác sĩ nói, phải hấp thu nhiều vitamin C......"
Hạ Tuyết vẫn gắt gao nhìn Daniel, giờ khắc này, trong lòng đau đớn, nước mắt ngừng lăn xuống.
Ánh mắt Daniel chớp một cái, vui vẻ, nhớ đến lúc trước hắn từng miếng đút cô ăn, hôm nay hai bàn tay trống trơn, cũng nhàn nhã, hắn lạnh nhạt cười một tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Tuyết, lại thấy nước mắt của cô, hắn thở dài một hơi, lại cố ý nói: "Hạ tiểu thư...... Đừng khóc. Không cần lo lắng cho anh, anh không sao. Tin anh đi, bằng sức quyến rũ của anh, anh nhất định có thể tìm được một người yêu anh thật lòng, anh thật sự lòng yêu người đó...... Hả? Hơn nữa, có thể là một cô gái Trung quốc xinh đẹp? Thả lỏng, thả lỏng...... hôm nay công việc của anh tương đối bận rộn, có thể hai ngày nữa cũng không trở lại, anh đã nói Thanh Nhã và mẹ chăm sóc cho em thật tốt...... Em cũng tự chăm sóc mình thật tốt, bảo trọng...... Hả? Anh có việc phải đi trước......"
Daniel nói dứt lời, nhìn cô thật sâu, vươn tay chạm vào khuôn mặt của cô, Hạ Tuyết theo thói quen hưởng thụ lòng bàn tay ấm áp của hắn...... Daniel lại mỉm cười, đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng nắm lấy, giọng khàn khàn nói: "Cố gắng lên...... Em sẽ hạnh phúc......"
Hạ Tuyết lại ngẩng lên đầu, căng thẳng nhìn hắn, nghẹn ngào nói: "Anh...... Muốn đi sao?"
Daniel nhìn cô, mỉm cười nói: "Ừ..... Đi nha...... Nghỉ ngơi thật tốt......"
Hắn nói dứt lời, nhìn cô một chút, rồi trầm mặc đứng lên, đẩy cái ghế sang một bên, nhưng không nhìn Hạ Tuyết, chậm rãi thẳng bước đi ra ngoài......
Hạ Tuyết vội vàng nhìn hắn, muốn nói tiếng xin lỗi, nói tiếng thật xin lỗi...... Daniel lại trầm mặc ra khỏi phòng, nhẹ khép cửa lại.
Daniel trầm mặc đi ra cửa phòng, vẫn bình tĩnh suy nghĩ, đi vào phòng khách, nhìn thấy cha mẹ của hắn đang ngồi trên ghế sa lon, ôm Hi Văn vừa nói vừa cười, hắn cũng mỉm cười, đi về phía cha mẹ nói: "SORRY, hôm nay công việc tương đối bận rộn, đã hẹn Hàn Tổng Tài tiến hành một cuộc họp quan trọng, không thể trò chuyện cùng mọi người rồi."
Lam Anh nhìn con trai, cười nói: "Tốt!"
"PAPA!" Hi Văn lập tức từ trong ngực Lam Anh, chạy xuống, đứng trước mặt của PAPA, ánh mắt như rất vô tội và đáng thương nhìn chằm chằm hắn, Daniel đột nhiên cười, ngồi xổm người xuống khẽ vuốt vuốt cái đầu nhỏ Hi Văn, nói: "Hi...... Thế nào?"
Hi Văn cũng không nói lời nào, chỉ tròn mắt nhìn PAPA, sợ một chút nữa, PAPA lại biến mất.
Daniel thở dài một hơi nói: "Được rồi...... Hôm nay có muốn cùng PAPA về công ty hay không?"
"Vâng!" Hi Văn vội vàng gật đầu, nước mắt rớt xuống! Cô bé muốn cùng PAPA ở chung một chỗ, cô bé sợ PAPA đi cũng không trở lại.
Daniel mỉm cười, nói: "Được, vậy con đi thay quần áo. Thay quần áo của cô gái nhỏ nhé!"
"A ồ!" Chỉ có ở trước mặt của Daniel, Hi Văn mới giống như một đứa bé, vội vàng chạy vào phòng nhỏ của mình, đóng cửa lại, một lúc lâu, bọn người Daniel và Lam Anh nói chuyện trời đất, Hi Văn mặc âu phục nhỏ màu đen, quần nhỏ màu đen, áo sơ mi nhỏ trắng, đội cái mũ tròn vàng nhạt, xách ba lô nhỏ màu đen, sốt ruột đi ra ngoài, sau đó đi vào phòng của mẹ, đôi mắt đẫm lệ nhìn mẹ chằm chằm, nghẹn ngào nói: "Mẹ, con muốn cùng PAPA về công ty, mẹ phải tự chăm sóc mình a, một chút nữa con về thăm mẹ, con muốn cùng PAPA ở chung một chỗ......"
Hạ Tuyết đau lòng nhìn con gái, có lẽ cô không nghĩ đến con gái rất hy vọng có một người cha...... Nước mắt của cô lăn xuống.
Hi Văn đi tới trước mặt mẹ, hôn mẹ một cái, lau đi nước mắt, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Con muốn tranh thủ thời gian ở cùng PAPA, mẹ hết bện rồi, có thể chúng ta không thể ở cùng một chỗ nữa......"
Hạ Tuyết cúi đầu rơi lệ.
Hi Văn lau nước mắt, vừa hút cái mũi đỏ, đi ra phòng khách, vừa vặn thấy Daniel đang mỉm cười cùng ông nội, bà nội nói chuyện, vừa nhìn thấy cô bé đi tới, PAPA lập tức oa......"Rất đẹp! Đi thôi, công chúa nhỏ!"
Daniel đứng lên, Thanh Nhã lập tức đưa âu phục cho hắn mặc vào, hắn tự mình cài lại cúc áo, vừa dắt Hi Văn đi thẳng ra ngoài, rồi xoay người lại nhìn thấy bóng dáng của Hạ Tuyết, nhưng hắn không dừng lại, mà sải bước rời đi.