Chương 494: Không Để Vào Mắt
Cánh cửa gỗ lê nhẹ nhàng theo gió quét qua một mùi thơm ngát, cửa chậm rãi mở ra.
Hàn Văn Hạo cũng không nhúc nhích mà ngồi tại chỗ, hai mắt nhìn sang một cái hướng khác, ánh mắt vẫn lóe sáng mãnh liệt, đợi một lúc lâu, nghe phía sau lưng có tiếng giày cao gót, biết có bóng dáng xinh đẹp đang ở phía sau mình, hắn lạnh lùng gọi nhỏ: "Vào đi———"
Lý thẩm lập tức dẫn người giúp việc đang cầm các loại lược để chải tóc, còn có dây kim tuyến, dây tơ đỏ tết vào nhau, cẩn thận đi vào, sau đó nhìn thấy Hạ Tuyết mặc sườn xám màu trắng thật sự tao nhã cao quý, đầu tóc thả ra, đứng nơi bình phong, duyên dáng, thanh nhã, xinh đẹp, giống như chỉ cần di động thân thể, là có thể nhảy vào bên trong bức tranh, hóa thành tiên nữ trong tranh.
Lý thẩm thật sự cảm thán cười nói: "Hạ tiểu thư là cô gái mặc sườn xám đẹp nhất mà tôi từng thấy — Rất đẹp —"
Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng cúi đầu.
"— Chúng tôi chải tóc cho cô —" Lý thẩm vừa nói xong, liền tự mình đi đến bên cạnh Hạ Tuyết, đỡ cô đi tới bên cạnh bàn trước Hàn Văn Hạo, để cho cô ngồi xuống, sau đó bảo người giúp việc mang gương lên, đặt xuống khay, tự mình chải búi tóc cho cô, Hạ Tuyết nhìn họ bận rộn như thế, có chút không được tự nhiên, nói: "Lý thẩm, không cần phiền toái như vậy! Một mình tôi làm là được rồi."
"Không được, phu nhân đã căn dặn — Cô hãy để cho chúng tôi làm thôi —" Lý thẩm mỉm cười cầm lược, tự mình chải đầu cho Hạ Tuyết.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, người giúp việc tay cầm túi xách âu phục, đi vào phòng của Hàn Văn Hạo, mỉm cười nói: "Cậu cả, dạ phục để cho cậu dự tiệc cưới của cậu ba đã chuẩn bị xong rồi."
"Ừ —" Hàn Văn Hạo đứng lên, nhận lấy âu phục nói: "Tôi tự mặc là được, không cần hầu hạ———"
Hắn vừa nói xong, liền nhận lấy âu phục, mặt lạnh đi vào trong tủ quần áo.
Hạ Tuyết vừa để Lý thẩm chải lấy đầu, vừa từ trong gương nhìn chằm chằm cánh cửa tủ quần áo, sắc mặt lạnh lùng, quên mất có Lý thẩm đứng phía sau lưng, nói ngay: "Con báo chết tiệt! Ghê tởm!"
Lý thẩm cầm lược ở phía sau, chú ý nghe, mỉm cười nói: "Hạ tiểu thư, cô bỏ qua cho, cậu cả của chúng tôi xem ra là người rất khó chung đụng, thật ra là người rất tốt, người giúp việc chúng tôi cũng rất ưa thích hắn, hắn là một cậu chủ thật tốt luôn suy nghĩ ọi người"
"Chậc! Có thể sao?" Hạ Tuyết nói.
"Là thật!" Có một người giúp việc trẻ cũng cười ngọt ngào, tự mình đeo vòng tay cho Hạ Tuyết, nói: "Cậu chủ của chúng tôi, một tuần trở về một lần, cùng phu nhân đi tản bộ, ăn điểm tâm, còn có thể nghe bà nói một chút tâm sự, đối với người làm chúng tôi cũng tốt, hắn không nói lời nào, nhưng có thể làm cho lòng người ta rất ấm áp"
Hạ Tuyết nghe xong, vừa muốn giễu cợt một câu, đã nghe tiếng cửa mở, thấy Hàn Văn Hạo mặc áo sơ mi trắng, âu phục đen, đi ra khỏi tủ quần áo, đứng trước kính toàn thân bên cạnh Hạ Tuyết, sửa sang lại cổ áo áo sơ mi, người giúp việc lập tức tiến lên, thắt cà vạt cho hắn.
Hạ Tuyết xuyên qua gương, nhìn thấy Hàn Văn Hạo mặc áo sơ mi trắng, khí thế hiên ngang, nghiêm nghị đẹp trai, giống như một ông vua, ánh mắt cô lóe lên, trong lòng sinh ra một chút nghi ngờ, chớp mắt một cái, nhìn Hàn Văn Hạo trong kính đã sửa sang xong cà vạt, khoác thêm tây trang, tự mình cài lại hàng cúc áo, người giúp việc lại đem kẹp hình hoa hồng bằng vàng ròng cài vào vạt áo cho hắn.
Hắn sửa sang xong tất cả, liền ưu nhã ngồi trên ghế sa lon, ngón tay nhẹ gõ trên ghế, giống như nhàm chán, lại không phải nhàm chán.
Lý thẩm cũng gia tăng tốc độ chải búi tóc nhỏ cho Hạ Tuyết thật trang nhã, rồi đem cái trâm cài đầu con bướm ngọc cẩn thận cắm nhẹ vào bên trái búi tóc, mọi người cùng nhìn vào Hạ Tuyết trong gương, gương mặt trắng như tuyết, đôi mắt sáng lấp lánh, có chút gợn sóng, môi đỏ mọng mềm mại, nhẹ nhăn mày, cười khẽ, xinh đẹp, thoát tục, người giúp việc cảm thán nói: "Ôi——— Hạ tiểu thư rất xinh đẹp —"
Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, giống như chỉ lơ đãng quay mặt sang, con ngươi chợt lóe lên nhìn Hạ Tuyết trong kiếng, cô hơi nghiêng người, để cho người giúp việc giúp mang vào đôi giày cao gót màu trắng, sau đó nhẹ hít sâu, hóp bụng quyến rũ đứng lên, vóc người mảnh mai, linh lung, quyến rũ, uyển chuyển, đứng trước kính toàn thân, hình ảnh phản chiếu các góc độ, đều tao nhã hấp dẫn, lộ ra khí chất của người phụ nữ trẻ.
Lý thẩm lại đem sợ dây ngọc mặt trăng đeo lên cho Hạ Tuyết, tạo thêm vẻ đẹp lấp lánh.
Tròng mắt của Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn cô.
Lý thẩm nhìn Hàn Văn Hạo một cái, liền im lặng dẫn người giúp việc đi ra ngoài, trước khi đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Hạ Tuyết một mình đứng trước kính toàn thân, làm thành không nhìn thấy Hàn Văn Hạo, dùng hai tay đặt nhẹ bụng, hơi quét qua vòng eo, sửa sang sườn xám của mình một chút, vẻ mặt lạnh muốn đi ra ngoài, lại nghe được người bên cạnh nói: "Ở lại thì cứ ở lại đi! Xe rước dâu còn chưa về, đừng ở bên ngoài làm mất mặt xấu hổ!"
Hạ Tuyết tức giận cúi đầu nhìn hắn! (ngu ngốc, đi ra thì đi, đấu với hắn làm gì!)
Hàn Văn Hạo cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô.
"Chậc! Bộ dáng bị người từ chối đây!" Hạ Tuyết không nhịn được nói ra, liền muốn chạy ra khỏi gian phòng, không ngờ cánh tay bị người mạnh mẽ bắt lấy, mặt của cô vo thành một nắm, kêu lên một tiếng, cả người bị cánh tay mạnh mẽ, kéo trở về trong lồng ngực cứng rắn như sắt, cô lập tức tức giận ngẩng đầu lên, nhìn hai tròng mắt giống như con báo nhỏ của Hàn Văn Hạo đang nhìn mình chòng chọc, thật đáng sợ, dường như muốn đem mình ăn hết!
"Anh buông tôi ra!" Hạ Tuyết tức giận muốn kéo cánh tay của mình ra, nhưng Hàn Văn Hạo lại cười lạnh nhìn cô nói: "Cái gì gọi là bị người từ chối? Tôi như vậy? Tôi vẫn luôn như vậy, chẳng qua bị cô mê hoặc thôi!"
"Đúng vậy!! Tôi ngu ngốc, tôi vụng về!!" Hạ Tuyết tức giận đến cả người phát run nhìn hắn gào lên: "Tôi và anh ở chung một chỗ, là tôi ngu ngốc, là tôi vụng về! Mặc kệ tôi chấp nhận tình yêu hay từ chối, tôi đều không có kết quả tốt!! Anh buông tôi ra —"
Trong lòng của cô uất ức, đột nhiên hai mắt đỏ lên, cắn răng cố sức rút tay lại, không ngờ, thân trước chiếc sườn xám quá ôm sát, cúc áo ở trước ngực tới bên hông, lúc cô cố sức giãy giụa, tất cả bị bung ra, lộ ra áo lót ren màu đen và bầu ngực sữa khêu gợi, cô kêu lên một tiếng sợ hãi, muốn dùng tay đè chặt bộ ngực lại, không ngời bị Hàn Văn Hạo nhanh chóng nắm chặt cổ tay của cô, nhìn chòng chọc khuôn mặt hốt hoảng của cô, lớn tiếng nói: "Cô không cần ở chỗ này giả bộ tự phụ dùm tôi đi!! Toàn thân của cô, chỗ nào mà không bị tôi xem qua?"
"Cái người điên này!" Hạ Tuyết giận đến hai mắt đỏ bừng, rơi lệ, muốn kéo tay của hắn ra, lại bị Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, mạnh mẽ ôm chặt eo nhỏ của cô, để cho toàn bộ vóc dáng mặc sườn xám hoàn mỹ của cô dán vào thân thể rắn chắc của hắn, thậm chí một tay từ vòng eo hấp dẫn quét tới cái mông tròn lẳng của cô, dùng sức bóp một cái!
"Anh làm gì đấy?" Vẻ mặt của Hạ Tuyết nóng lên, giày cao gót không khỏi kiễng một cái, hai tay cố sức muốn đẩy thân thể của hắn ra.
"Tôi làm gì?" Hàn Văn Hạo tức giận nhìn Hạ Tuyết, hai mắt nóng rực chợt lóe, nói: "Cô nói tôi bị ngươi từ chối? Trong mắt của cô, tôi chỉ là người bị từ chối? Cô hoàn toàn không đặt tôi ở trong mắt!". Truyện Hệ Thống
"Đúng vậy!! Tôi hoàn toàn không coi trọng anh!!Trong mắt của tôi, anh không có chút hấp dẫn nào!" Hạ Tuyết muốn tranh cãi với hắn.
Hàn Văn Hạo trừng mắt, đột nhiên cúi đầu dán lên môi của cô, thậm chí khẽ cắn môi dưới của cô!
"Ưmh —" Hạ Tuyết níu áo sơ mi của hắn, nước mắt chảy xuống, vì nụ hôn mạnh mẽ của hắn mà lòng dâng lên chua xót, bắt đầu cảm thụ hơi thở mạnh mẽ, ấm áp quen thuộc của hắn, phà vào mình, trải qua một chút buồn bã và ngọt ngào làm cho cô bị chìm đắm, cô vừa rơi nước mắt, vừa để mặc cho hắn khẽ cắn môi dưới của mình, cô không nhịn được mở đôi môi, hắn thuận thế trượt vào trong bờ môi của cô, mút đầu lấy lưỡi của cô, ôm hôn cô cuồng nhiệt.
"Ưmh —" Hạ Tuyết bị hắn cuồng nhiệt hôn mê hoặc thật sâu, hai tay không nhịn được ôm cổ của hắn, thân thể mềm mại tựa vào trên thân thể cứng rắn hắn, cảm thụ mọi thứ trên người hắn.
Hàn Văn Hạo thừa dịp kết thúc nụ hôn kia, hôn cổ của cô, bộ ngực sữa của cô, thậm chí một nới lỏng cúc áo bên hông, lấy tay luồng vào nắm thịt non mềm trên eo cô, bóp, bóp mạnh —
"Đau —" Hạ Tuyết ở trong nụ hôn cuồng nhiệt của Hàn Văn Hạo, kêu nhỏ ra tiếng, có chút làm nũng.
Hàn Văn Hạo dừng hôn trên cổ của cô, hai mắt bén nhọn chợt lóe, đột nhiên lạnh lùng nói: "Tôi chính là muốn cho cô đau! Không phải nói tôi không có sức quyến rũ sao? Cô ngăn cản được tôi sao?"
Trong lòng của Hạ Tuyết run lên, trợn mắt há hốc mồm tại chỗ, cảm giác cả người lạnh lẽo, hai tay đột nhiên rũ xuống cổ của hắn, cứng ngắc.
Quả nhiên, Hàn Văn Hạo lập tức đẩy Hạ Tuyết quần áo xốc xếch ra ngoài, lạnh lùng nhìn cô, vô tình nói: "Cô nhớ lấy, trong thế giới ái tình, Hàn Văn Hạo tôi vĩnh viễn sẽ không thua cuộc! Bây giờ là tôi không muốn cô!!"
Hắn lạnh lùng nói xong, liền mở cửa đi ra!
Hạ Tuyết giận đến cắn răng nghiến lợi, đột nhiên nhấc cái gối ôm trên ghế, đập vào cửa phòng, oán hận gào lên: "Hàn Văn Hạo!! Anh chết không được tử tế!!!"