Mục lục
QUẢNG CÁO TÌM VỢ YÊU
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Chương 539: Mắc nghẹn (2)​




Hạ Tuyết nhập tâm thật sâu, là người đối với âm nhạc có sức cuốn hút cực mạnh, ngay sau đó cô quyến rũ động lòng người, cười một tiếng, giơ tay lên, trong tay đã xuất hiện một cây quạt lông, mở quạt ra, theo tiếng nhạc trên sân khấu, thân thể tiêu hồn, từng bước, từng bước, đi tới Hàn Văn Hạo, gắt gao nhìn vào hai tròng mắt giống như con báo nhỏ của hắn, vừa hát: "Cái gì gọi là tình? Cái gì gọi là ý? Còn không phải người ta lừa gạt mình? Cái gì gọi là si? Cái gì mê? Nhất định là nam hay nữ đang diễn trò!! Là đàn ông tôi đều yêu thích, mặc kệ nghèo nàn, giàu có hay cao thấp, là đàn ông tôi đều vứt bỏ, không sợ anh hấp dẫn ————"



Hạ Tuyết vừa hát xong một đoạn, đột nhiên cứng rắn đẩy mỹ nữ tóc vàng bên cạnh Hàn Văn Hạo ra, đột nhiên ngồi vào bên cạnh Hàn Văn Hạo, dựa vào trong ngực của hắn, cầm quạt lông xinh đẹp, nhẹ nhàng phe phẩy, đôi mắt đẹp lấp lánh, ánh mắt rất mập mờ nhìn hắn!



Hàn Văn Hạo không lên tiếng, mặt lạnh lùng cúi đầu, mặc cho cô tựa vào bên cạnh.



Bên cạnh các vị lão tổng, biết quan hệ của Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, rất hứng thú nhìn đôi "Vợ chồng" này trước mặt, càng cảm thấy phải Hạ Tuyết thật sự xinh đẹp, quyến rũ, tiếng hát càng động lòng người!



Hạ Tuyết theo điệu nhạc, lập tức đứng lên, phe phẩy cây quạt, khẽ vặn vẹo bên hông, đong đưa cái mông tròn, quay trở lại Microphone trước mặt, duyên dáng, ngọt ngào hát: "Tình yêu ——— cũng chỉ là một trò chơi phổ biến, tuyệt không ly kỳ, đàn ông cũng chỉ là một món đồ tiêu khiển? Có gì đặc biệt hơn người đâu?" LANOUR———— Cái gì gọi là tình, cái gì gọi là tính, còn không phải là mọi người mình lừa gạt mình, cái dạng gì gọi si, cái gì gọi là mê, quả thực là nam hay nữ vậy đang diễn trò, nếu anh muốn yêu tôi, anh tự mình tìm xúi quẩy, nếu tôi muốn yêu anh, anh sẽ chết trong tay tôi ————"



Âm nhạc trong nháy mắt dừng lại!



Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay rộn rã, ánh đèn màu hồng tắt xuống, ánh đèn màu xanh dương sáng lên, Hạ Tuyết đứng dưới ánh đèn, nụ cười tươi đẹp động lòng người sáng lên, giống như cô gái phong tình lúc nảy, đã ẩn nấp vào trong xương cốt của cô, Hàn Văn Hạo giống như chỉ nhàn nhạt nhìn cô, cặp mắt của con báo nhỏ giống như dã thú che giấu đốm lửa trong con ngươi.



"Hàn Tổng Tài ———— Tôi không hiểu lúc trước tại sao ngài muốn bỏ một giai nhân tuyệt vời như vậy! Trong mắt của tôi, cô ấy thật sự động lòng người a!" Lưu đổng không đành lòng, cảm thán mỉm cười.



Nhưng Hàn Văn Hạo chỉ cười nhẹ một tiếng.



Sau khi Hạ Tuyết hát xong, cũng không trở về tổ diễn kịch, mà đi về phía Hàn Văn Hạo, lại mềm mại ngồi xuống bên cạnh hắn, bàn tay thon trắng như tuyết khẽ đặt trên ngực Hàn Văn Hạo, hơi chu đôi môi nói: "Hàn Tổng Tài ———— Mời tôi uống ly rượu được chứ?"



Hàn Văn Hạo im lặng không lên tiếng một lúc, nhưng vẫn ở trước mặt bao người, tự mình cầm ly rượu đỏ, đưa tới trước mặt cô, nhìn trong ánh mắt cô xẹt qua hai đốm hỏa, biết cô không vui, nén tiếng thở, đem ly rượu đưa tới bờ môi cô, Hạ Tuyết tiếp xúc mép ly lạnh băng, nâng mí mắt nhìn hắn!



Hàn Văn Hạo vẫn bình tĩnh nhìn cô.



Hạ Tuyết thầm hừ một tiếng, tự mình cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch, ngón tay lại nhẹ nhàng buông lỏng, cái ly kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, cô lạnh lùng nhìn hắn nói: "Chúc Hàn Tổng Tài có một đêm thật đặc sắc ———"



Hàn Văn Hạo chớp mắt, có chút bất đắc dĩ nhìn cô.



Hạ Tuyết khôi phục lại tư thái nữ hoàng, nhìn mọi người ưu nhã cười một tiếng, sau đó lạnh lùng đứng lên, nện bước giày cao gót trở lại tổ diễn kịch, ngồi xuống, mặt lạnh không nói lời nào.



"Hàn Tổng Tài ————" Lưu đổng mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Xem ra giai nhân của ngài tức giận rồi, tối nay tôi thật sự là thất lễ, làm điều thừa thải rồi, vừa nhìn Hàn Tổng Tài đối với giai nhân sủng ái có thừa ———— Về sau chúng tôi vẫn phải lưu ý một chút, không thể đưa uyên ương hồ điệp bên cạnh ngài rồi ————"



Hàn Văn Hạo chỉ cười nhẹ một tiếng, hơi quay mặt nhìn về phía cô gái Thụy Điển bên cạnh, cô ta sửng sốt, im lặng rời đi, hắn lại nhìn về phía Hạ Tuyết.



Hạ Tuyết đang cầm ly rượu đỏ cùng Hàn Văn Vũ vừa nói vừa cười, rồi nâng ly mời rượu đạo diễn, giống như không có chuyện gì xảy ra, Hàn Văn Hạo vừa nhìn cô, vừa lạnh lùng hớp một ngụm rượu đỏ, vừa chuẩn bị xã giao bàn kế hoạch hợp tác, nhưng tạm thời gát lại tất cả, tinh thần tập trung chú ý nhìn cô gái này, một ly, lại một ly mời rượu mọi người, hắn không lên tiếng, vẫn nhìn cô, vẫn mút nhẹ rượu đỏ.



Tối nay, tiết mục rất đặc sắc, cuối cùng mọi người đều vô cùng tận hứng chơi đùa xong, thật không ngờ, đám người tổ diễn kịch, Hàn Văn Hạo và các lão tổng cùng xuất hiện tại đại sảnh khách sạn, nhìn từng chiếc xe nổi tiếng, dừng ở trước khách sạn, Hàn Văn Hạo làm thủ lĩnh khách quý, cùng mọi người nói lời từ biệt, chuẩn bị muốn lên chiếc Rolls-Royce, nhưng vẫn đứng bên cạnh cửa xe, hơi nghiêng người, nhìn Hạ Tuyết và Isha, hai người vừa nói, vừa cười đi về phía chiếc xe BMW, Tả An Na im lặng chờ bên ngoài, phát hiện Hạ Tuyết cũng ở khách sạn, có chút kinh hoảng, nhưng vẫn nhẹ giọng hỏi: "Tổng Tài ———— Anh có muốn đưa Hạ tiểu thư về hay không?"



Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn nhìn Hạ Tuyết.



Tả An Na hiểu, lập tức muốn đi tới, cũng đã nghe Hàn Văn Vũ tối nay giống như cắn thuốc lắc, hưng phấn vô cùng, có chút say nói: "! Chúng ta uống tiếp!! Hát Karaoke, chúc mừng chúng ta trở thành chiến hữu!! Hạ Tuyết!! Lên xe của tôi, chúng ta cùng đi!!"



Hạ Tuyết biết có một người đang ở xa xa nhìn cô, cô giận dỗi cười nói: "Tốt"



"Đừng nổi điên!!" Isha lập tức kéo cánh tay Hạ Tuyết, cúi đầu kêu nhỏ: "Có chuyện gì, các người đóng kín cửa dạy bảo nhau! Bây giờ, cô phải về nhà! Chắc chắn hắn đang đợi cô!"



"Ai muốn hắn chờ!! Tốt nhất là hắn đổi mật mã!!" Hạ Tuyết lập tức mặt lạnh cùng Hàn Văn Vũ lên xe!



Ánh mắt Hàn Văn Hạo lạnh lẽo, nhưng cũng không ngăn lại, tự mình lên xe, phân phó: "Lái xe ————"



"Vâng ————"



Hai chiếc xe theo hai hường ngược nhau chạy đi!



Cao ốc 100 tầng! Mật mã bốn số 0 ở cao ốc 100 tầng, đoán chừng ăn trộm cũng sẽ không nhập vào mật mã não tàn như vậy! Cho nên Hàn Văn Hạo thuận lợi sau khi về đến nhà, nhìn căn phòng vắng ngắt, hắn trầm mặc thở dốc một hơi, nới lỏng cúc áo âu phục, cởi áo khoác, đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sa lon, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút chuyện, lại chậm rãi mở mắt, nhìn đồng hồ trên tường, đã 12 giờ ——— 12 giờ ——— 12 giờ ———

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK