Chương 188: Lãnh Thi
“Sư phụ, Lý Thiệu Minh không xong rồi. Có lẽ không cần tiền bối Quỷ Đói ra tay, chỉ cần mấy đàn em của ông ấy cũng có thể hạ gục được chúng”.
Hàn Bân vẫn luôn ghen ghét Lý Thiệu Minh. Lúc hắn, Thanh Phong và Lãnh Thi đi xuống tầng dưới thì thấy đồng đội của Lý Thiệu Minh đã bị đàn em của Quỷ Đói bao vây. Lúc này hắn nở nụ cười xấu xa, lòng vui như hoa nở, cung kính nói với Thanh Phong.
Kẻ thù của kẻ thù là bạn, thấy Hàn Bân cũng mong Lý Thiệu Minh chết giống mình, Quỷ Đói nở nụ cười gian xảo.
Trời sinh hắn có thân hình cao gầy, lúc này, hắn đứng thẳng lưng lên: “Một tên công tử bột nhà giàu chẳng được tích sự gì mà cũng dám cả gan thách đấu với tôi? Nếu tôi không thể hiện chút thực lực thì hắn còn tưởng tôi như mấy thứ tầm thường như La Vĩnh Liệt, Chim Ưng và Hồng Kim Cương à?”
“Tôi là một trong sáu đại ác ma – minh chủ Long Ngâm, là cao thủ Top hai mươi trong bảng xếp hạng thực lực ở Hoa Hạ, thế lực có thể xếp Top mười của Hoa Hạ. Dù có là tám tên sát thủ mà Lý Thiệu Minh hạ gục kia mà gặp tôi thì cũng chỉ có tư cách đứng một bên nhìn. Hôm nay hắn phải chết, đừng nói là ông ngoại Lục Kim Đan của hắn, dù là Triệu Hoàng Đế đến cũng không làm gì được!”
“Đó là hiển nhiên, Quỷ Đói, ông đã có sự hỗ trợ của minh chủ Long Ngâm. Nghe nói thực lực của minh chủ Long Ngâm chỉ đứng sau tướng soái Thượng Quan, lúc này đang dần tiến vào cảnh giới Thần Cấp đỉnh cao. Võ công của ông ta ngang với Triệu Hoàng Đế, nếu ông ta có thể trở thành cao thủ Thần Cấp đỉnh cao thì ông ta chính là cao thủ đứng thứ hai trêи thế giới, dù ở trêи thế giới cũng đã là cao thủ xếp trong Top năm”.
“Thế giới này không có được mấy cao thủ Thần Cấp đỉnh cao”, Thanh Phong cười.
“Giết hắn đi!”, ánh mắt Quỷ Đói bỗng trở nên lạnh như băng.
“Quỷ Đói, ông vừa ra tay đã dạy dỗ năm người Lý Thiệu Minh một trận, vậy là đủ sảng kɧօáϊ rồi đấy. Bây giờ không cần ông ra tay nữa, cứ để đám đàn em hạ gục Lý Thiệu Minh là được. Tôi chúc mừng ông, vừa có thể dạy dỗ Lý Thiệu Minh thỏa thích, vừa có thể được thể hiện danh tiếng ở khắp nơi, quả thật là tuyệt vời”, Thanh Phong lại cười.
“Ha ha…”, Quỷ Đói cười khẩy.
Khi Quỷ Đói nhìn chằm chằm Lý Thiệu Minh, Thanh Phong không khỏi nghĩ thầm, không ngờ Quỷ Đói nhìn thì chỉ ở cảnh giới Thần Cấp cấp trung nhưng năng lực chiến đấu lại mạnh như vậy. Cũng may ông ta chưa nắm chắc phần thắng nên không dám đấu với hắn, chứ nếu không chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Nếu một cao thủ Thần Cấp cấp cao như ông đây mà lại bị Thần Cấp cấp trung đánh bại, sau này ở chẳng còn mặt mũi nào ở lại Hoa Hạ.
Bên này, dù Lý Thiệu Minh có Triệu Thế Hy, Cuồng Phong, Lôi Tiểu Minh và Chu Bảo Bảo giúp đỡ nhưng năm người họ vẫn dần rơi vào thế yếu.
Trước mặt họ là một đám có hơn hàng chục nghìn người. Thực lực của đám người này khá mạnh, người nào cũng ở cấp Tinh Anh trở lên. Hơn nữa Quỷ Đói nghe theo ý kiến của Thanh Phong, đã bảo đám đàn em đối phó với họ bằng chiến thuật phối hợp. Lý Thiệu Minh, Triệu Thế Hy, Cuồng Phong, Lôi Tiểu Minh và Chu Bảo Bảo hợp thành một đội hình, năm người họ kết hợp lại với nhau. Nếu đối thủ chỉ sử dụng đao kiếm thôi thì dễ, dù họ có đánh thế nào, năm người họ lưng đấu lưng hợp sức lại thì cuối cùng mỗi người cũng chỉ có mười mấy đối thủ.
Quỷ Đói không có đàn em nào là cao thủ Thần Cấp, đa số là cao thủ cấp Tinh Anh, mấy người này không thể làm họ bị thương được.
Nhưng các đàn em của Quỷ Đói đã mở tấm lưới lớn ra, không ngừng bắt họ bằng lưới lớn hoặc liên tục tung dây thép muốn kéo họ lại. Có không ít người còn không thèm dùng võ công mà ẩn nấp chỗ nào đó rồi dùng súng. Một viên đạn tương đương với ám khí mà cao thủ Thần Cấp dùng. Đàn em của Quỷ Đói ít nhất có hàng nghìn người có súng, chỉ cần tìm được thời cơ thích hợp thì sẽ nổ súng với họ, tương đương với việc cao thủ Thần Cấp phóng ám khí ra.
Hơn nữa đàn em Quỷ Đói đều trung thành, chúng sợ thủ đoạn tàn độc của Quỷ Đói, không giống đám người của Phủ Đầu Bang. Mặc dù phối hợp khéo léo nhưng vẫn không có sự ăn ý. Vừa thấy Lôi Tiểu Minh có bom thì khϊế͙p͙ sợ chạy tán loạn, ai cũng tiếc mạng sống của mình.
Trái tim con người cũng là thịt, đàn em của Quỷ Đói cũng biết tiếc mạng. Nhưng lúc này Quỷ Đói đang đích thân quan sát trận chiến, hắn đứng ở cửa biệt thự quan sát xem ai có gan bỏ chạy?
Quỷ Đói là người trong võ lâm Hắc Ám, thủ đoạn trừng phạt đàn em rất tàn nhẫn. Nếu họ chạy mà bị Quỷ Đói bắt được, sau đó chờ đón họ sẽ là tình cảnh còn thảm thương hơn cái chết.
Khi Lôi Tiểu Minh liên tục ném bom vào đám người, Quỷ Đói nhìn ra trêи người Lôi Tiểu Minh có không ít bom, ngược lại cố ý bảo đàn em của mình bắn vào người cậu ta: “Cứ nhắm bắn vào bom trêи người Lôi Tiểu Minh để nó nổ chết tất cả bọn chúng!”
Nghe Quỷ Đói nói vậy, không ít võ sĩ lập tức cầm súng bắn tỉa tìm một vị trí trêи cao thử bắn vào bom trêи người Lôi Tiểu Minh, giết cả đám Lý Thiệu Minh chỉ trong một phát bắn.
“Đánh cái quần, bom trêи người tôi sắp hết rồi”, Lôi Tiểu Minh bị thương không ít, sắc mặt trắng bệch. Lúc này cậu ta ném một quả bom ra rồi sờ vào ngực.
Chỉ còn hai quả bom thôi…
Cậu ta không thể không vung đôi đao lên, chém về phía các võ sĩ.
“Lãnh Thi, đám Lý Thiệu Minh vậy mà còn có thể kiên trì vậy, thời gian của sư phụ có hạn, mỗi ngày dạy các đồ đệ cũng rất vất vả. Đám Lý Thiệu Minh là kẻ phạm tội, là đám tà ma ngoại đạo, con giúp họ diệt trừ ma quỷ một tay đi”, Thanh Phong nâng tay lên nhìn đồng hồ Patek Philippe, đã là mười hai rưỡi đêm, ông ta không khỏi ngáp một cái.
“Vâng”, vẻ mặt Lãnh Thi không cảm xúc.
Thật ra Thanh Phong không dạy võ công gì cho cô ta. Cô ta, Hàn Bân và một nhóm đệ tử có hoàn cảnh gia đình khá tốt, mỗi năm đều gửi cho Thanh Phong một số tiền học phí lớn. Thanh Phong có tâm tư riêng không muốn dạy võ công tuyệt thế cho họ, cũng là do lười biếng, còn không dám dạy họ biết võ công tuyệt thế, sợ họ học được kỹ năng của ông ta sẽ không tôn trọng mình, hoặc cảm thấy bản thân họ như thế là được rồi, sau này sẽ không nộp học phí cho ông ta để ông ta kiếm tiền nữa.
Lãnh Thi có thể có được thực lực cao thủ Tông Sư cấp cao đều là nhờ vào thiên phú của mình.
Cô ta giỏi về sử dụng cung tên, uy lực của một mũi tên có thể so với cao thủ Thần Cấp.
Vẻ mặt cô ta lạnh như băng rút một cây tên cực lớn sau lưng, kéo cong cung tên sau đó nhắm chuẩn vào năm người Lý Thiệu Minh, ngón trỏ khẽ buông lỏng.
Một mũi tên dài màu đỏ rực vẽ một đường hư ảo trêи không trung, xuyên qua lớp không khí bắn về phía năm người Lý Thiệu Minh.
Lúc này cây cung giống như mặt trăng mùa thu lướt qua bầu trời, mũi tên như sao băng phá vỡ sự kiêu ngạo của bầu trời.
Năm người Lý Thiệu Minh vẫn lưng tựa lưng phối hợp với nhau chống lại kẻ thù không ngừng dâng lên như thủy triều thì bỗng nghe thấy một âm thanh như xuyên qua gió bắn về phía này. Năm người họ lập tức tách ra theo phản ứng bản năng, chỉ thấy mũi tên của Lãnh Thi bay ngang qua ba tên đàn em của Quỷ Đói, một mũi tên dài cắm xuống đất.
Lý Thiệu Minh nhìn theo hướng bắn của mũi tên dài thì thấy Lãnh Thi đang cầm cung tên màu đỏ rực không cảm xúc nhìn anh.
Cách mấy chục mét hai người nhìn nhau, Lãnh Thi bình tĩnh liếc xéo anh.
Quỷ Đói, Thanh Phong, Hàn Bân và đám đệ tử lạnh lùng nhìn anh cười…
—————————–