Thành phố Minh Chu, nhà họ Chu.
Lý Thiệu Minh đã hạ gục thành công bốn tên sát thủ, tạm thời dẫn bốn tên này về nhà họ Chu. Lúc này họ đang đứng trong phòng dưới tầng hầm của biệt thự nhà họ Chu, bốn tên sát thủ và phụ tá trẻ của Lý Phong đã bị người xích lại bằng dây sắt. Bốn tên sát thủ đã giao nộp tài sản của mình ra đang đợi Lý Thiệu Minh thẩm vấn.
Lúc Lý Thiệu Minh đối đầu với bốn tên sát thủ, anh mơ hồ nghe được không ít chuyện của Lý Phong. Anh phát hiện Lý Phong này trưởng thành rất nhanh, thế mà cũng là một thiên tài hiếm có.
Anh muốn hỏi rõ dạo này Lý Phong xảy ra chuyện gì.
“Người sau tàn ác hơn người trước, bốn tên sát thủ vẫn không phải là đối thủ của tôi. Trước đây họ là đàn em của tôi, kiếp này đã định chỉ là đàn em của tôi”, Lý Thiệu Minh chỉ cười.
“Heo Rừng, anh đặt xong xé máy bay về tỉnh lỵ rồi chứ, đợi tôi thẩm vấn phụ tá và bốn tên sát thủ này xong, chúng ta sẽ trở về”.
“Vâng”, Heo Rừng khẽ gật đầu.
Khoảnh khắc Lý Thiệu Minh ném bom dường như đã dọa anh ta chết khiếp, bây giờ anh ta vẫn chưa ổn định lại tinh thần.
“Cảm ơn mọi người đã đối mặt nguy hiểm cùng tôi”, Lý Thiệu Minh nói.
Khoảnh khắc anh ném bom ra, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Cuồng Phong, cậu chủ họ Chu và Heo Rừng đều không trốn đi, điều đó khiến Lý Thiệu Minh rất cảm động.
“Đại ca, tôi không sợ mấy trái bom đó”, Lôi Tiểu Minh khẽ cười.
“Đại ca, tôi đã đồng ý tham gia với anh rồi, nếu tôi là đồng đội của anh thì chính là bạn của anh. Anh phải đối mặt với nguy hiểm, dĩ nhiên Cuồng Phong tôi cũng phải đối mặt nguy hiểm cùng anh chứ, tôi không làm được mấy chuyện như bỏ mặc hay bán đứng bạn bè”, Cuồng Phong châm một điếu thuốc, nhếch mép cười.
“Tôi cũng không sợ chết”, vẻ mặt cậu chủ họ Chu khá cương quyết.
“Đại ca, tôi nói với anh vài lời trong lòng, anh đừng tức giận. Thật ra lúc nãy anh cầm bom của Lôi Tiểu Minh, tôi muốn chạy trốn giống đám người Phủ Đầu Bang. Nhưng mấy người Lôi Tiểu Minh, Cuồng Phong đều đứng yên nên tôi cũng không tiện chạy, sau đó chân còn hơi run không dám động đậy. Nhưng anh yên tâm, chắc chắn tôi rất trung thành với anh, nếu tôi rơi vào tay địch, dù họ có tra tấn tôi thế nào, tôi cũng sẽ không phản bội anh”, vẻ mặt Heo Rừng hơi ngượng.
“Mọi người đối xử tốt với tôi, trong lòng tôi đều rõ…”, nhìn những người đồng hành này, Lý Thiệu Minh chỉ cảm thấy ấm áp, anh nở nụ cười với họ.
“Dù sao em là vợ chưa cưới của anh, dù em có gả cho anh hay không thì em cũng sẽ sống chết với anh”, Triệu Thế Hy thân mật kéo cánh tay Lý Thiệu Minh và tựa đầu vào cánh tay anh.
“Heo Rừng, anh đừng đặt vé máy bay nữa, phiền phức. Anh Lý có chuyện gì muốn hỏi bốn tên sát thủ thì cứ để anh ấy nhanh chóng hỏi đi. Hỏi xong mọi người đi đâu cứ dùng máy bay riêng của nhà tôi”, cậu chủ họ Chu bỗng nói.
“Nhà cậu còn có máy bay riêng à?”, Heo Rừng ngạc nhiên.
“Hỏi thừa, nhà giàu thứ ba của Hoa Hạ, mở ngân hàng, khai thác mỏ”, cậu chủ họ Chu u ám nói.
“Ai thay tôi thẩm vấn phụ tá và bốn tên sát thủ của Lý Phong này?”, Lý Thiệu Minh liếc nhìn phụ tá và bốn tên sát thủ bị trói lại, anh ngồi xuống ghế rồi châm một điếu thuốc.
“Để tôi, tôi thích đánh người nhất”, cậu chủ họ Chu cởi bộ đồ ra, cởi hai cúc áo sơ mi trên cổ, đồng thời bẻ ống tay áo lên. Thấy phụ tá lúc này đang bất mãn, cậu ta đi đến đấm vào người phụ tá: “Anh Lý, anh muốn hỏi hắn điều gì, tôi hỏi giúp anh”.
“Hỏi hắn mọi chuyện về Lý Phong”, Lý Thiệu Minh nói.
“Tôi sẽ không nói cho anh biết bất kì chuyện gì về Lý Phong. Anh không biết sự lợi hại của anh ấy, anh không biết thủ đoạn của anh ấy tàn nhẫn thế nào, hậu quả của người bán đứng anh ấy sẽ ra sao. Tôi thà bị các người giết chết cũng sẽ không bán đứng anh Lý Phong, các người giết tôi đi! Tôi chỉ nói cho anh biết, anh Lý Phong sẽ không bỏ qua cho các người!”, ánh mắt phụ tá trẻ thay đổi.
“Mẹ kiếp, Lý Phong là bố mày à?”, cậu chủ họ Chu lại hung hăng đấm vào bụng phụ tá trẻ.
Cú đấm của cậu chủ họ Chu vừa nhanh vừa tàn nhẫn, phụ tá trẻ bị đánh đến phun ra máu. Sau khi bị cậu chủ họ Chu đánh, hắn không những không chịu khuất phục mà ánh mắt càng kiên định và tức giận hơn, hung ác nhìn cậu chủ họ Chu.
“Còn dám trừng tao à?”, cậu chủ họ Chu lại đấm vào mắt phụ tá trẻ.
Phụ tá trẻ lập tức che một mắt lại nhưng vẫn cắn răng không nói.
Thấy hắn không chịu khuất phục như vậy, cậu chủ họ Chu dứt khoát rút thắt lưng của nhãn hiệu nổi tiếng trên người ra đánh vào người hắn.
Tính cách cậu chủ họ Chu rất tàn nhẫn, ra tay cũng hung ác. Lúc cậu chủ họ Chu đánh phụ tá trẻ, Cuồng Phong, Heo Rừng, Lôi Tiểu Minh và Triệu Thế Hy đều không khỏi nhíu mày, nhếch mép.
Mối quan hệ giữa Lý Thiệu Minh và cậu chủ họ Chu phải nói sao nhỉ, tựa như củi khô gặp lửa. Cậu chủ họ Chu có tính cách khá nóng nảy, buồn vui thất thường, sự xuất hiện của Lý Thiệu Minh như tiếp thêm dầu và lửa vào tính cách của cậu ta. Tài năng của cậu chủ họ Chu được phát huy ngay, tìm được mục tiêu của đời mình từ Lý Thiệu Minh.
Cậu ta vốn là người thích đánh nhau, ở chỗ của Lý Thiệu Minh, cậu ta có thể đánh nhau cả đời.
Cậu chủ họ Chu đánh phụ tá trẻ trong nửa tiếng, phụ tá trẻ đó vẫn cứng đầu không nói một lời. Hắn đã bị đánh đến mức thảm thương, chỉ cần cậu chủ họ Chu đánh thêm vài cú nữa, có lẽ hắn sẽ chết. Sắc mặt bốn tên sát thủ ở một bên tái nhợt.
“Đại ca, không thể đánh phụ tá trẻ này nữa, đánh nữa hắn sẽ chết mất”, cậu chủ họ Chu nói.
“Một tên quân phiệt làm gì mỗi ngày, phụ tá bên cạnh hắn là người rõ nhất. Phụ tá này lại trung thành với Lý Phong như vậy khiến tôi hơi ngạc nhiên. Không thể hỏi được gì từ phụ tá, quả thật hơi tiếc. Cứ giữ lại mạng của phụ tá trước đã, hỏi bốn tên sát thủ này đi”, Lý Thiệu Minh lẳng lặng nhìn phụ tá trẻ và nói.
“Anh Thiệu Minh, anh đừng để thằng nhóc này đánh tôi, anh muốn hỏi gì, chúng tôi đều sẽ nói toàn bộ. Bạch Ngọc biết rất nhiều chuyện của Lý Phong, hắn sẵn sàng nói hết những chuyện xảy ra của Lý Phong với anh”, cậu chủ họ Chu còn chưa kịp hỏi, sắc mặt Bạch Ngọc trắng bệch, không hỏi mà khai nói với Lý Thiệu Minh.
“Ồ?”, Lý Thiệu Minh mỉm cười nhìn hắn.
“Lý Phong đó có phong cách làm việc hoàn toàn trái ngược với anh. Anh ta làm việc không có công lý, vô đạo đức, không có giới hạn. Lúc đàn em của anh tìm được anh ta, chúng tôi đều nghĩ anh ta là anh, sau đó tiếp xúc dần với anh ta, tôi mới nhận ta người này không phải anh nhưng mọi thứ đã muộn rồi. Dường như anh ta đã uống hết đan dược mà anh cất giấu, bây giờ anh ta đã luyện thành Thần Cấp cấp cao. Lúc vừa giả mạo anh, anh ta cực kì khách sáo với chúng tôi, kính trọng chúng tôi y hệt ông lớn. Dù chúng tôi có hợp tác làm ăn gì phạm pháp với anh ta, anh ta cũng đều vui vẻ đồng ý, điều này khiến mọi người đều mến anh ta. Nhưng có vài điều nhỏ nhặt khiến anh ta để lộ ta bản tính xấu xa của mình. Trước tiên anh ta chú trọng giao tiếp xã hội, củng cố các mối quan hệ, các cô gái theo đuổi anh đều được anh ta lịch sự chấp nhận. Sau khi thu phục mấy cô gái đó đến tay, anh ta lợi dụng lai lịch của các cô gái đó để xây dựng một mạng lưới quan hệ khổng lồ trên thế giới”.
“Sau đó anh ta bắt đầu trừ khử những người bất đồng chính kiến, giết hết những tai mắt mà thế lực của chúng tôi sắp xếp đến cạnh anh ta và những sĩ quan cấp cao đã phản bội anh trước đây. Anh ta mở rộng nhân lực lần nữa, để đàn em của anh ta uống một loại đan dược đặc biệt, uống đan dược này vào sẽ khiến người ta bị nghiện, đau đớn đến cùng cực. Phụ tá mà các anh thẩm vấn đó không dám phản bội Lý Phong cũng là vì đã uống phải đan dược của Lý Phong, hắn thà bị các anh giết cũng không dám thử nỗi đau đớn vì phản bội Lý Phong. Bởi vì tháng trước có một ngày, Lý Phong cố ý đóng cửa tu luyện thêm một ngày, không cho các đàn em của mình thuốc uống, toàn bộ đàn em của anh ta bị giày vò cả một ngày một đêm. Bây giờ anh ta đã bồi dưỡng quân đoàn Thiên Chu thành một thế lực hoàn toàn trung thành với anh ta”.
“Mà bây giờ sau khi bọn tôi biết thân phận thật sự của anh ta, dù bọn tôi có muốn không khuất phục anh ta cũng không được. Lý Phong này không biết võ công, anh Thiệu Minh, anh nên biết, nếu một người bình thường điên cuồng uống đan dược đặc biệt của võ sĩ, anh ta lại không có chân khí bảo hộ, anh ta uống phải đan dược kịch độc đó thì sẽ thế nào?”, Bạch Ngọc hỏi.
“Anh ta sẽ chết”, Lý Thiệu Minh nói.
“Đúng vậy, anh ta sẽ chết nhưng anh ta lại không chết. Lượng đan dược mà anh cất giấu vô cùng lớn, hình như đủ để có thể bồi dưỡng ra một cao thủ Thần Cấp cấp cao. Sau khi Lý Phong uống hết đan dược của anh, anh ta không những không chết mà còn luyện thành cao thủ Thần Cấp cấp cao, hơn nữa luyện ra một loại độc công tà môn. Độc này chuyên dùng để phá vỡ chân khí bảo hộ, dù là Tam đại binh vương Hàn Sương, Tà Phong và Hỏa Sơn có bất mãn với anh ta cũng bất lực. Bây giờ anh ta đã lộ bản chất xấu xa, suốt ngày chỉ biết la hét uống rượu với đàn em, xem bọn tôi như người hầu. Anh ta còn nuôi một con chó hầu hạ bên cạnh, tên này cũng tu luyện võ công giống anh ta, trở nên cực kì lợi hại”.
“Khi chúng tôi đồng ý nhiệm vụ ám sát anh của Lý Phong, anh ta đã có mâu thuẫn với Hàn Sương, có lẽ hai ngày nay bên bọn họ sắp có trận so tài với nhau. Mặc dù Lý Phong đối xử không tốt với chúng tôi nhưng vung tay rất hào phóng, luôn thưởng cho chúng tôi hàng trăm triệu. Nhưng tính cách Hàn Sương rất lạnh lùng, đi theo hắn chúng tôi có cảm giác an toàn hơn. Bây giờ mọi người đều cảm thấy rất khó xử, hy vọng Lý Phong thắng, cũng hy vọng Hàn Sương thắng”, Bạch Ngọc khẽ cau mày nói.
“Tiền anh ta thưởng cho các anh không phải do anh ta tự mình kiếm được, tất nhiên anh ta sẽ rất hào phóng”, Lý Thiệu Minh cười khẩy.
“Ban đầu bọn tôi cũng rất khó hiểu tại sao anh ta lại hào phóng như vậy, sau đó nghĩ lại quả thật như anh nói. Bây giờ mỗi bữa cơm của anh ta đều dùng nhân sâm trên mười năm để nhóm lửa, anh ta nói thức ăn nấu như vậy mới càng có hương vị”, Bạch Ngọc nói.
“Các cấp dưới cũ của tôi thế nào? Cũng đều bị anh ta giết sạch à?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Đúng vậy”, Bạch Ngọc gật đầu.
“Họ không có năng lực phân biệt, ngay cả đại ca của mình cũng không nhận ra, họ đáng chết…”, Lý Thiệu Minh khẽ cười rồi đứng dậy, chậm rãi xoay người quay lưng về phía bốn tên sát thủ và mọi người.
Chẳng mấy chốc hai hàng nước mắt chảy xuống đôi gò má của anh: “Nhưng dù họ có ngốc đến đâu thì họ vẫn luôn là người của tôi. Lý Phong, anh dám giết anh em của tôi, càn quét sạch toàn bộ quân sĩ của quân đoàn Thiên Chu, anh đợi đấy cho tôi”.
“A!”, Lý Thiệu Minh bỗng nắm chặt tay, nước mắt không khống chế được tuôn trào, một luồng khí đen dày đặc bao quanh khắp người anh.
Trong khí thế của anh phát ra một tiếng gào của rồng, ba con rồng màu đen quấn lấy nhau bay lên trời, gầm lên dữ dội về phía mọi người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Cuồng Phong, Lôi Tiểu Minh, cậu chủ họ Chu, Triệu Thế Hy, bốn tên sát thủ và phụ tá trẻ đều thay đổi.
Lý Thiệu Minh, anh đã là cao thủ Thần Cấp cấp trung rồi…