“Mẹ kiếp, nếu không phải đội Hồng Võ chơi đểu thì ván trước tôi cũng thắng rồi, có khi tỷ số bây giờ là 3-0 cũng nên!”, Chu Bảo Bảo nghĩ về hiệp đấu trước mà tức muốn chết.
“Ha ha, đội Hồng Võ có ván nào không chơi đểu chứ?”, Cuồng Phong cười khinh.
Ở hiệp đấu vừa rồi, Mã Tiểu Linh gần như đã cạn kiệt thể lực, cô ta nằm bất tỉnh nhân sự.
Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, Lý Thiệu Minh và Lục Kim Đan đã bàn bạc: “Ông ngoại, lần này Tiểu Linh bị thương khá nghiêm trọng, em ấy ít nhất phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hai, ba ngày mới tỉnh lại được. Để thuộc hạ của ông đưa Tiểu Linh về nhà họ Lục cũng không an toàn, hay ông đưa em ấy về nhà trước đi”.
Cuồng Phong và Chu Bảo Bảo đã tham gia thi đấu, hiện tại trong đội còn Lý Thiệu Minh, Bích Tỷ, Triệu Thế Hy và Lôi Tiểu Minh là chưa ra sân.
Trong bốn người này thì có ba người rất mạnh, thực lực của Lôi Tiểu Minh chỉ ở mức khá mạnh.
Qua trận vừa rồi, đội Hồng Võ không dám khinh địch.
“Cứ tiếp tục kéo dài thế này cũng không ổn, hay hiệp tiếp theo để tôi ra sân đi”, Lôi Tiểu Minh nghĩ một lúc rồi bước ra.
“Hiệp thứ tư Lôi Tiểu Minh tôi, cao thủ Thần Cấp cấp thấp, con trai trưởng của Phích Lịch Đường Giang Tây sẽ thi đấu”.
“Đội Lý Thiệu Minh cho Lôi Tiểu Minh ra sân kìa!”, đám người đội Hồng Võ trông thấy Lôi Tiểu Minh vào sân thì vui mừng ra mặt.
Bọn họ đều biết võ công của Lôi Tiểu Minh yếu nhất đội Lý Thiệu Minh. Lôi Tiểu Minh là đối thủ dễ đánh nhất, thực lực của cậu ta chỉ ở mức Thần Cấp cấp thấp, mà đội của Hồng Võ toàn là cao thủ Thần Cấp cấp trung.
Ván này thắng chắc rồi! Bọn họ thầm nghĩ.
“A di đà Phật, lần này để bần tăng ra sân giúp sư huynh Hồng Võ giành về một điểm!”, một cao thủ phái Thiếu Lâm xuất hiện trên võ đài, dựng tay cúi đầu giới thiệu: “Bần tăng pháp hiệu là Hư Không, cao thủ Thần Cấp cấp trung phái Thiếu Lâm, võ công sở trường là Ác Thạch Công”.
Hư Không vừa xuất hiện, bầu không khí trên võ đài như tăng thêm áp lực, khí thế từ người ông ta dường như có thể xuyên thủng người Lôi Tiểu Minh và nghiền nát xương của cậu ta.
“Lôi Tiểu Minh thí chủ, cậu là thần tượng giới trẻ, bần tăng thật sự không muốn làm cậu bị thương, nếu cậu không muốn bị thương thì tốt nhất là mau nhận thua đi”, Hư Không nhìn Lôi Tiểu Minh, mỉm cười nói.
Trong lòng Lôi Tiểu Minh hơi cảm thấy căng thẳng.
Cậu ta tự nhủ, mọi người đều nỗ lực thi đấu như vậy, sao cậu ta có thể dễ dàng nhận thua được chứ?
Đúng lúc này, một fan hâm mộ nữ đột nhiên chạy lên võ đài với vẻ mặt sắp khóc, tặng bó hoa cho Lôi Tiểu Minh: “Anh Minh, em là fan của anh, nghe nói lần này anh sẽ thi đấu với đội của Hồng Võ, nên em đã van nài bố đưa em tới xem anh đấu võ. Anh phải cố lên nha, nhất định không được để bị thương nặng, em luôn ủng hộ anh!”
“Cảm ơn em”, Lôi Tiểu Minh vô cùng xúc động, cẩn thận nhận lấy bó hoa tươi.
Sau đó lại thêm sáu, bảy fan nữ khác lên võ đài, bọn họ cũng giống như thiếu nữ vừa nãy, đều là con gái của các môn phái giang hồ ở tỉnh Đông Sơn, hôm nay đặc biệt đến xem thi đấu để được chiêm ngưỡng thần tượng của mình.
Phải giải quyết Lôi Tiểu Minh nhanh nhất có thể mới được…
Hư Không biết Lôi Tiểu Minh có rất nhiều fan, hơn nữa bọn họ đều rất điên cuồng, sẵn sàng xông pha vì thần tượng. Vì không muốn bị hàng nghìn fan cuồng nhiệt của Lôi Tiểu Minh chửi bới ghi thù, Hư Không chắp hai tay lại, khiêm nhường trước Lôi Tiểu Minh: “Lôi Tiểu Minh thí chủ, thật ra phái Thiếu Lâm chúng tôi không có ân oán gì với Phích Lịch Đường Giang Tây, chúng tôi chỉ có thù với Lý Thiệu Minh vì hắn đã hại chết La Vĩnh Liệt và Phi Ưng, thậm chí còn mưu đoạt gia sản của nhà họ Hồng. Nói về quan hệ, thật ra nhà họ Hồng là một nhánh nhỏ của phái Thiếu Lâm chúng tôi, chúng tôi phải dạy cho Lý Thiệu Minh một bài học nhớ đời!”
“Nắm đấm không có mắt, nếu trong lúc đấu võ bần tăng vô tình làm thí chủ bị thương, xin thí chủ đừng ghi thù bần tăng. Đợi sau sau khi chúng tôi đánh thắng Lý Thiệu Minh…”
Hư Không đang nói dở thì gần hai nghìn fan hâm mộ cả nam và nữ ở đồng loạt cổ vũ chấn động khán đài: “Tiểu Minh, Tiểu Minh, cố lên! Cố lên! Đánh bại đối thủ! Chúng tôi luôn ủng hộ Tiểu Minh!”
“…”
Khán đài bùng nổ âm thanh điếc tai, môi Hư Không hơi giật giật nhìn Lôi Tiểu Minh, tưởng tượng bản thân bị gần hai nghìn con người này úp sọt sẽ thảm như thế nào…
“Làm thần tượng thì sướng rồi, đấu võ còn có đặc quyền hơn so với người khác”, Chu Bảo Bảo nhìn Lôi Tiểu Minh với ánh mắt ghen tỵ, chua chát nói.
“Thần tượng giới trẻ là vậy đấy”, Triệu Thế Hy bĩu môi nói.
Lôi Tiểu Minh cảm động khóc, hai mắt cậu ta lập tức đỏ ửng lên, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Nghe tiếng cổ vũ vang trời mà mọi người dành cho mình, cậu ta chắp hai tay lại, cúi đầu cảm ơn bốn phía các fan hâm mộ trên khán đài: “Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi. Tôi yêu mọi người, tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng để không cô phụ hy vọng của mọi người. Tôi nhất định sẽ nỗ lực chiến thắng trận đấu này, dùng máu, mồ hôi và nước mắt để báo đáp mọi người”.
“Lôi Tiểu Minh, cố lên!!!”, thấy Lôi Tiểu Minh khóc, các nam thanh nữ tú ngồi trên khán đài cũng không nhịn được mà khóc theo.
Bọn họ xúc động nhìn dáng vẻ đẹp trai ngời ngợi không ai sánh bằng của Lôi Tiểu Minh trên võ đài.
“Tôi cũng yêu các bạn”, Lôi Tiểu Minh cúi đầu trước mọi người, rồi lấy tay quệt nước mắt.
“Lôi Tiểu Minh, có thể bắt đầu trận đấu được chưa?”, phó minh chủ ngồi nhìn mà sốt ruột.
“Được rồi”, Lôi Tiểu Minh nho nhã lịch sự gật đầu với phó minh chủ.
Ngay sau đó, Lôi Tiểu Minh và Hư Không đều đã đứng tư thế chuẩn bị thi triển võ công.
Thần Cấp cấp trung, di chuyển tức thời.
Lôi Tiểu Minh chưa kịp phản ửng thì Hư Không đã xuất hiện sau lưng, không đợi cậu quay người lại, ông ta đã túm lấy cổ áo đằng sau của cậu xách lên, rồi xô về phía rìa võ đài.
“Lôi Tiểu Minh, nhận thua đi!”
Cánh tay phải cường tráng của Hư Không đột nhiên phình ra và nổi lên gân xanh, hung hãn ném Lôi Tiểu Minh xuống.
Trong nháy mắt Hư Không thả tay ra, Lôi Tiểu Minh đã kịp bắt lấy cánh tay của ông ta, đồng thời nhào lộn một vòng kẹp hai chân lên cổ ông ta.
Hư Không theo phản xạ nhảy lên để Lôi Tiểu Minh mất trọng lượng mà buông ông ta ra sau đó thi triển tuyệt kỹ Thiếu Lâm Bạt Địa Công, chống chân vững chắc trên võ đài. Thấy Lôi Tiểu Minh gắt gao bám chặt tay phải và hai chân quấn trên cổ mãi không buông, cả người cậu gần như treo trên người ông ta, ông ta bực mình giật mạnh tay nói: “Lôi Tiểu Minh, cậu xuống cho tôi!”
“Cuồng Phong, Mã Tiểu Linh, bọn họ đều nỗ lực đánh thắng đối thủ, chúng tôi đã đánh thắng được hai hiệp, sao tôi có thể nhún nhường nhận thua chứ? Tôi sẽ không bao giờ chịu thua, Hư Không, tôi nhất định sẽ đánh bại ông!”, Lôi Tiểu Minh ôm chặt tay phải của Hư Không và nhìn ông ta với ánh mắt kiên định.
Nói về võ công, Lôi Tiểu Minh hoàn toàn không phải là đối thủ của Hư Không. Cậu ta giỏi chế tạo bom mìn và súng đạn, Lý Thiệu Minh coi trọng thiên phú này của cậu mới kết nạp cậu vào đội.
“Lôi Tiểu Minh thí chủ, bần tăng thực sự không muốn làm cậu bị thương!”, Hư Không dùng sức rung cánh tay hơn nữa, thấy Lôi Tiểu Minh vẫn sống chết bám dai như đỉa, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Đột nhiên, các fan hâm mộ của Lôi Tiểu Minh ầm ĩ gào thét bất bình cho thần tượng của mình. Hư Không rất ngại gây thù chuốc oán với fan của Lôi Tiểu Minh, dưới sức ép của các fan hâm mộ, ông ta không dám làm cậu ta bị thương, nên đành phải nghĩ cách ném cậu ta ra khỏi võ đài để bị loại.
“Ông có thể đánh tôi, dù đánh thế nào tôi cũng sẽ không bao giờ nhận thua”, Lôi Tiểu Minh nói.
“Được, vậy cậu đừng hận bần tăng!”, đột nhiên, Hư Không rống lên xoay người một cái, vật ngã Lôi Tiểu Minh đang bám chặt lấy ông ta xuống võ đài.
Ông ta vốn định chơi bẩn ném Lôi Tiểu Minh ra khỏi võ đài đỡ phải đánh nhau nhưng không ngờ cậu ta lại đeo bám không buông như thế. Bây giờ muốn thắng được Lôi Tiểu Minh, e là ông ta phải dùng đến biện pháp mạnh hơn.
Lôi Tiểu Minh ngã mạnh xuống, võ đài lập tức bị lõm thành một hố nhỏ.
Lôi Tiểu Minh không khỏi kêu đau một tiếng, nhưng cậu vẫn sống chết giữ chặt cánh tay của đối thủ không buông.
“Lôi Tiểu Minh, vẫn chưa chịu thả tay!?”, Hư Không muốn đạp cho Lôi Tiểu Minh một phát, ông ta vội quay người lại không để fan hâm mộ của cậu ta trông thấy rồi hung hăng đạp cậu ta trên võ đài.
Phịch một tiếng, thân người gầy gò của Lôi Tiểu Minh bị đạp ngã thê thảm, người cậu ta chảy rất nhiều máu. Hư Không tiếp tục đạp mạnh vào phần xương sườn của cậu ta, đá cậu ta trượt trên võ đài. Lôi Tiểu Minh gần như không có cơ hội phản kháng, chỉ có thể bất động chịu đòn.
Chỉ trong thời gian vài phút, Hư Không đã giải quyết xong Lôi Tiểu Minh!
“Chúng ta thua rồi sao?”, thấy Lôi Tiểu Minh bị Hư Không đánh bại chỉ với vài chiêu, Chu Bảo Bảo dường như không thể tin được, lo lắng nhìn sang Lý Thiệu Minh hỏi.