Mục lục
Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi - Lý Thiệu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuồng Phong thân cao một mét tám mươi lăm, tóc đầu đinh, trên mặt có một vết sẹo mờ trông rất hung dữ. Hắn không muốn Lý Thiệu Minh đang bị thương ra trận, cũng không muốn người từ hai gia tộc mà Lý Thiệu Minh gọi tới trợ giúp ra sân trước. Hắn muốn chiến đội của mình tự giải quyết mọi chuyện, tốt nhất là hắn, Chu Bảo Bảo, Triệu Thế Hy và Lôi Tiểu Minh thắng được bốn ván liên tiếp, không cần Lý Thiệu Minh và hai nhà kia giúp đỡ.

“Cuồng Phong, cậu ra sân trước là rất tốt. Hãy nhớ, chúng ta là lính đánh thuê, không phải là võ sĩ đích thực.MDUSS Sở dĩ đại hội võ thuật toàn quân chia một đội bảy người đấu võ là để đánh giá năng lực thực chiến của toàn thể tiểu đội, chứ không phải là chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Sau này chúng ta sẽ tham gia đấu võ quân đội, không phải đấu võ truyền thống, đấu võ quân đội không chỉ thử thách võ công mà còn đánh giá kỹ năng bắn súng và sở trường cá nhân của mỗi người chúng ta, cậu hiểu không?”, Lý Thiệu Minh nói.

“Tôi có thể sử dụng súng bắn tỉa”, Cuồng Phong nhìn đối thủ trước mắt.

“Đúng vậy, chúng ta không giống võ sĩ truyền thống, tôi coi trọng cậu, không chỉ vì cậu võ công cao cường mà còn vì kỹ năng bắn súng siêu phàm của cậu. Nếu võ công của cậu không địch lại cao thủ Thiếu Lâm thì hãy dùng đến sở trường của mình”, Lý Thiệu Minh nói.

“Chắc đám cao thủ Thiếu Lâm không biết dùng đâu nhỉ? Nếu dùng súng, cho dù bọn họ là cao thủ Thần Cấp trung cấp, có khi chết lúc nào không hay”, Cuồng Phong cười, khẽ gật đầu.

“Sau đây tôi sẽ nói về quy định của trận đấu”, phó minh chủ nhìn từ trái sang phải, đứng lên từ đài chủ trì.

“Đây là trận đấu võ giữa đội Lý Thiệu Minh vô danh tiểu tốt và nhà họ Hồng tỉnh Đông Sơn tiếng tăm lừng lẫy. Quy tắc của trận đấu này áp dụng nguyên tắc của giải đấu võ thuật toàn quân diễn ra ba tháng sau, mỗi bên cử bảy thành viên ra đấu võ, chiến bảy thắng bốn, đội nào thắng bốn ván sẽ thắng toàn cuộc. Số tiền đặt cược là ba mươi tỷ tiền mặt và tự do cả một đời của đối thủ.

“Nhưng, xét bối cảnh đặc thù của các thành viên từ hai đội, mọi người đều là võ sĩ Hoa Hạ, chúng ta nên dựa trên nguyên tắc giao hữu là số một, thi đấu là số hai. Vì vậy, với tư cách là hội trọng tài chúng tôi quyết định: Trận đấu võ lần này sẽ không giống như giải đấu võ thuật toàn quân mà sẽ có một chút thay đổi phù hợp. Chúng ta là võ sĩ đấu võ, không phải là quân đội đấu võ, cho nên trong trận đấu này không ai được phép sử dụng các loại súng ống và thuốc nổ, ví dụ súng bắn tỉa, súng liên thanh, lựu đạn, bom điều khiển từ xa. Và không được phép giao lưu với người ở dưới võ đài, không được sử dụng binh khí như trường giáo Bá Vương Liệt Thủy, búa Bá Vương Vô Địch, bảo kiếm Xích Tiêu để tránh trong lúc giao đấu gây thương tích nặng nề. Quy định cuối cùng là không được phép sử dụng khinh công và chân khí bảo vệ để tránh việc cố ý kéo dài thời gian.

“Mẹ kiếp, vãi chưởng!”, Chu Bảo Bảo không nhịn được chửi một câu.

Cậu ta hết nhịn nổi, nhìn về phía phó minh chủ trên đài chủ trì, trợn mắt kêu gào: “Tiên sư lão già, ông làm trọng tài kiểu chết tiệt gì vậy? Đây là trận đấu võ riêng giữa chúng tôi và nhà họ Hồng, ai cho phép đám trọng tài các ông ngồi trên đài quy định vớ vẩn? Giải đấu võ thuật toàn quân còn được sử dụng súng mà mấy ông bảo chúng tôi không được dùng súng? Không cho dùng bảo kiếm Xích Tiêu, giáo Liệt Thủy và búa Bá Vương là cái quy định chó má gì vậy? Còn không cho dùng khinh công với chân khí bảo vệ nữa? Con mẹ nó ông nhận hối lộ của nhà họ Hồng rồi đúng không?”

“Láo xược, tôi tung hoành giang hồ mấy chục năm, từng uống trà với tướng soái Thượng Quan và ăn bữa cơm với gia tộc Diệp Hách Na Lạp vô địch thiên hạ, ba mươi tuổi vào ngành cảnh sát làm chuyên gia đặc biệt, lập nhiều công lớn cho giới cảnh sát tỉnh Đông Sơn, cậu có tư cách để nghi ngờ nhân phẩm của tôi à? Nguyên tắc trận đấu lần này chúng tôi đã phải trải qua bao nhiêu ngày suy xét rồi mới đưa ra quyết định. Nếu cậu không phục thì tôi coi như cậu bỏ thi đấu, cho đội Hồng Võ thêm một điểm!”, phó minh chủ lập tức nổi giận.

“Mẹ kiếp, ông có dám thề ông không nhận đồng tiền bẩn thỉu của nhà họ Hồng không? Nếu ông nhận đút lót thì sẽ bị sét đánh chết cong xác!”, Chu Bảo Bảo gào rống.

“Ha ha, trong nhà tôi cũng có hai trăm, ba trăm triệu, còn cần nhà họ Hồng đút lót sao?”, phó minh chủ tỏ vẻ chính trực, nhưng sau đó là vẻ mặt nịnh hót nhìn Hồng Võ.

“Minh chủ, đã nói xong quy tắc đấu võ, chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?”

“Ừm”, Hồng Võ khẽ gật đầu.

Lúc này Chu Bảo Bảo chỉ cảm thấy lồng ngực tức nghẹn không nói nên lời.

Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Bích Tỷ và Mã Tiểu Linh cuối cùng đã hiểu, thì ra Hồng Võ là minh chủ võ lâm tỉnh Đông Sơn.

Nơi này là địa bàn của Hồng Võ, ông ta là đại ca của tỉnh Đông Sơn, thảo nào các võ sĩ tỉnh Đông Sơn đứng về phía ông ta.

Bọn họ từng đánh bại Quỷ Đói – một trong sáu sứ giả ác quỷ dưới trướng Long Ngâm nên giờ đã có một chút danh tiếng trong giới võ lâm Hoa Hạ. Lý Thiệu Minh dùng bảo kiếm Xích Tiêu chém gẫy đao Đầu Quỷ của Quỷ Đói và giải quyết Quỷ Đói chỉ với một nhát kiếm. Đám người này đều biết bảo kiếm của Lý Thiệu Minh chém sắt như chém bùn, nếu không phải là vũ khí Thần Cấp trong truyền thuyết thì vừa tiếp xúc một cái sẽ gẫy ngay.

Đám người đó đặt ra quy định này là vì sợ Hồng Võ thua, cố ý dùng những quy định này để hạn chế sức mạnh của bọn họ.

“Ông già, chúng tôi chịu thua quy định của các người luôn, để tôi đập chết con mẹ ông!”, Cuồng Phong cũng tức giận, chửi thẳng mặt hội trọng tài ngay tại trận.

“Ăn gian vãi chưởng”, Lôi Tiểu Minh cau mày nói.

“Đếch đấu nữa, đúng là lũ rác rưởi”, Triệu Thế Hy khinh thường phó minh chủ bằng chất giọng trẻ con.

“Không đấu nữa thì đưa tiền đây, về úp mặt vào tường tự kiểm điểm, nhận lỗi với các cao tăng phái Thiếu Lâm!”, vết thương của Hồng Kim Cương chưa lành, tay còn đang bó bột kêu lên.

“Đám rác rưởi kia mau trả tiền đây!”, Hồng Dũng cũng kêu gào nhóm người Lý Thiệu Minh cùng với nhà họ Hồng của hắn.

“Đám chó má các người dám ỷ mạnh bắt nạt cháu ngoại của tôi, mấy người coi Lục Kim Đan tôi là không khí hả?”, Lục Kim Đan đập gẫy tay vịn ghế ngồi, đứng lên trong đám đông.

“Lục Kim Đan, ông là bậc tiền bối trong giang hồ, là gia chủ của một trong tứ đại gia tộc võ lâm, thực lực so với mười hai chủ thần Hoàng Kim chỉ có hơn chứ không có kém, nên ông phải biết tự trọng”, ánh mắt Hồng Võ chợt biến đổi, nhìn Lục Kim Đan nói.

“Hồng Võ, ông đường đường là gia chủ nhà họ Hồng, cũng là một bậc tiền bối trong võ lâm, tuổi tác ngang làm cha của cháu trai tôi mà ông đích thân khiêu chiến với nó, sao không có lòng tự trọng chút nào hết vậy?”, Lục Kim Đan lạnh lùng hỏi.

“Võ lâm chính phái chúng tôi diệt trừ yêu ma không quan trọng vai vế, tuổi tác”, Hồng Võ nhàn nhạt nói.


Chương 211: Cuồng Phong VS Thất Tinh Quyền
Chương 212: Kế sách của hồng võ




Chương 212: Kế sách của Hồng Võ



“Được, vậy thì Lục Kim Đan tôi với tư cách là một trong gia chủ của tứ đại gia tộc võ lâm chính phái, hôm nay sẽ diệt yêu trừ ma, tiêu diệt đám tai hoạ của võ lâm là ông!”, cả người Lục Kim Đan bỗng toả ra luồng khói tím mãnh liệt.



“Lục lão tiền bối, bây giờ ông là một quan chức nhà nước mà lại lạm sát người vô tội sao?”, Hồng Võ rùng mình nhìn Lục Kim Đan.



“Diệt trừ yêu mà là nghĩa vụ của võ lâm chính phái chúng ta, tôi diệt kẻ xấu mà bị coi là lạm sát người vô tội sao?”, Lục Kim Đan ngầm tích tụ chân khí trong lòng bàn tay, chuẩn bị phóng về phía Hồng Võ.



“A di đà Phật!”



Đột nhiên, trêи không trung xuất hiện một làn sóng chân khí màu vàng. Cao tăng điện Giới Luật – một trong trụ trì lục điện phái Thiếu Lâm nổ chân khí chấn động màng nhĩ để ngăn mọi người cãi vã: “A di đà Phật, xin các thí chủ bớt giận”.



“Ân oán thị phi đúng sai ắt có phần do sự chấp niệm của các thí chủ. Nếu mọi người đều có sự cố chấp của riêng mình, không bằng để người ngoài cuộc kiểm định. Người xuất gia không nói dối, không nói lời ngông cuồng, không đổi trắng thay đen, mà bần tăng nói từ lương tâm mình. Quy định của trận đấu lần này thực sự công bằng”.



“Nhà họ Hồng là danh môn chính phái, là người đứng đầu võ lâm chính đạo tỉnh Đông Sơn, có giao tình lâu năm với phái Thiếu Lâm của bần tăng, gia chủ nhà họ Hồng như có duyên với Phật, luôn mang trong mình tấm lòng từ bi, thuộc hạ của ông ấy – phó minh chủ Lưu không cho mọi người sử dụng vũ khí trong lúc đấu võ là vì sợ phá hoại sự hoà thuận giữa mọi người trong trận đấu hữu nghị này



Chắc hẳn mọi người đều biết, bảo kiếm Xích Tiêu của thí chủ Lý Thiệu Minh chém sắt như bùn, sát khí bừng bừng, thanh kiếm này là vũ khí thần từ thuở đầu thời Hán, từng nhuốm máu tươi của hàng vạn người và lập nhiều chiến công hiển hách



Thanh kiếm này vừa ra khỏi vỏ, hàng trăm thanh kiếm khác liền đứt gẫy



Bị gẫy đâu chỉ có những vũ khí bình thường, mà còn có chân tay của đối thủ



Thí chủ Lý Thiệu Minh thân phận cao quý, là cháu đích tôn của nhà họ Lục – một trong tứ đại gia tộc Võ Lâm



Trận đấu võ này thầy trò bần tăng đều là cao thủ Thần Cấp cấp trung, chỉ sợ thầy trò bần tăng ra tay không cẩn thận làm quý tử nhà họ Lục bị thương”.



“Vì vậy phó minh chủ quy định không cho mọi người dùng vũ khí là đúng, khoan nói tới việc người của các cậu làm người của chúng tôi bị thương, nếu người của chúng tôi làm mấy người bị thương thì Triệu Hoàng Đế, cha của thí chủ Triệu Thế Hy, phụ huynh của cậu chủ Chu và quý tử của Phích Lịch Đường Giang Tây sẽ chịu để yên cho chúng tôi sao? Hơn nữa không cho dùng vũ khí nóng cũng là vì võ đài thô sơ, công tác bảo vệ chưa được tốt, không muốn trong lúc đấu võ mà làm liên luỵ đến đối thủ, bản thân và khán giả. Không cho tiếp xúc thảo luận với người ở ngoài là vì tính nghiêm túc của trận đấu, không cho sử dụng khinh công và chân khí bảo vệ là vì thời gian đấu võ có hạn, chúng tôi không muốn lãng phí thời gian của mọi người”.



“Trận đấu lần này cũng có không ít nhân vật lớn tới xem, vậy chúng ta hãy nhờ họ làm chứng ngay tại đây. Thí chủ Thanh Phong, ông là một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, ông hãy bình phán vài câu xem quy định trận đấu võ này có công bằng hay không”, cao tăng phái Thiếu Lâm nhìn về phía Thanh Phong.



“Thanh Phong tôi ngu dốt, mọi thứ do đại sư định đoạt”, Thanh Phong trộm liếc Lục Kim Đan một cái, thấy trong mắt Lục Kim Đan hừng hực lửa giận liền chắp hai tay cung kính nói.



“Đại tướng Hàn, ý của ông thế nào?”, cao tăng Thiếu Lâm nhìn Hàn Uy Phong.



“Tôi cho rằng trận đấu này không công bằng”, Hàn Uy Phong nghĩ rồi nói.



“Nếu đại tướng Hàn cho rằng không công bằng, vậy thì chúng tôi sẽ bỏ hết quy định của trận đấu. Giờ chúng ta đấu võ được dùng vũ khí chém nhau máu me đầy người, chân tay cụt rơi khắp mọi nơi, dùng bom nổ banh xác, cho dù liên luỵ đến khán giả trong võ đài cũng mặc kệ! Nhưng tôi phải nói trước, hậu quả của trận đấu này sẽ do đại tướng Hàn chịu trách nhiệm toàn bộ!”, cao tăng thiếu lâm tức giận.



“Ông Hàn, lão hoà thượng này đang lợi dụng điểm yếu để uy hϊế͙p͙ ông”, Vương Hổ nói nhỏ với Hàn Uy Phong.



Không ngờ tên cao tăng thiếu lâm này lại xảo quyệt như vậy, Hàn Uy Phong cũng bất lực.



“Các vị trọng tài, cậu chủ Hoa, tỷ phú Dương, phó bộ trưởng, ý mọi người thế nào?”, cao tăng Thiếu Lâm lại hỏi.



“Tôi không có ý kiến gì”, Hoa Anh Hùng cười.



“Tôi cũng không có”, tỷ phú Dương lắc đầu.



“Tôi…”, phó bộ trưởng do dự, ông ta không cùng phe với nhà họ Hồng, nhưng được mời đến làm giám khảo. Ông cũng giống như Hàn Uy Phong thấy trận đấu này không công bằng , có điều quy định của phó minh chủ cũng không phải vô lý, dù sao thì an toàn vẫn là quan trọng nhất, miễn là mọi người không bị thương, ai thắng ai thua không quan trọng.



“Thôi, tôi không nên bình luận bừa thì hơn”, ông ta lắc đầu, cảm thấy trận đấu này không đơn giản, xem trước đã rồi nói sau, nếu thật sự không công bằng, ông sẽ phản đối ngay lập tức.



“Đại tướng Hàn, mọi người đều không có ý kiến, chỉ một mình ông có ý kiến”, cao tăng Thiếu Lâm lại nhắm vào Hàn Uy Phong.



“Ha ha, tôi có ý kiến thì làm sao?”, Hàn Uy Phong bực mình.



“Được thôi, vậy chúng tôi sẽ bỏ hết quy định trong trận đấu, nếu xảy ra bất kỳ vấn đề về an toàn, ông phải chịu toàn bộ trách nhiệm!”, cao tăng cười khẩy.



“Thôi…”, Lý Thiệu Minh đột nhiên ngắt lời cao tăng.



“Hả?”, mọi người kinh ngạc nhìn anh.



“Cứ đấu theo quy định của mấy người đi, chắc mấy người sợ chúng tôi lắm nhỉ? Biết chúng tôi đánh thắng Quỷ Đói nên mới bày ra mấy cái quy định này để kìm kẹp chúng tôi đúng không? Thành viên ra sân đầu tiên của đội tôi là Cuồng Phong, đội của ông là ai?”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng nhìn cao tăng.



“A di đà Phật”, cao tăng Thiếu Lâm lập tức lộ ra mặt cười thâm sâu, chắp hay tay lại.



Đội Hồng Võ VS Đội Lý Thiệu Minh, người ra sân đầu tiên của đội Hồng Võ là cao thủ Thất Tinh Quyền.



Tất cả thành viên trong đội Hồng Võ đều là cao thủ Thần Cấp cấp trung, Cuồng Phong là cao thủ Thần Cấp cấp thấp. Hai người này sẽ ra đấu đầu tiên.



Hồng Võ đoán được Lý Thiệu Minh chắc chắn sẽ đồng ý đấu võ, ông ta cười nham hiểm, quay người lại đi về phía đài chủ trì ở trêи cao.



Lý Thiệu Minh, mày trúng kế rồi!



Trận đấu này do nhà họ Hồng tỉnh Đông Sơn làm chủ, người đến xem trận đấu hôm nay có chín phần mười là người của bọn tao, cho dù đội mày có hai cao thủ là mày và Bích Tỷ nhưng tao có bảy cao thủ Thần Cấp cấp trung và quy định giới hạn sức mạnh của đội mày. Cộng thêm quy tắc ngầm đội chủ nhà sẽ thắng trước hai ván, trận đấu này tao xem chúng mày thắng kiểu gì!



—————————–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK