Chu Bảo Bảo và Lý Thiệu Minh cao ngang nhau, một mét tám mươi, vẻ ngoài đẹp trai, mỗi tội cậu ta hơi nóng tính, mở miệng ra là nói tục chửi bậy nên hình thành vẻ mặt luôn cáu kỉnh. Lúc này cậu ta đang vuốt Quạt Giấy Trắng trong tay rồi nhẹ nhàng phất một cái, dòng thư pháp quý giá của Vương Hi Chi liền xuất hiện trước mắt. Trên cổ cậu ta đeo một chiếc dây chuyền vàng, hai ngón trên tay phải đeo nhẫn đá quý sáng chói lóa mắt.
“Mấy lão già khọm phái Thiếu Lâm kia, mấy người ngang ngược lắm rồi, dám bắt nạt anh em của tôi, xem tôi hôm nay dạy dỗ mấy người như thế nào”, Chu Bảo Bảo quay một vòng rồi xuất hiện trên võ đài.
Trông thấy đám cao thủ phái Thiếu Lam cười đểu mình, cậu ta bất thình lình xuất hiện trước đài giám khảo, rồi lại quay trở về võ đài.
Thần Cấp cấp trung, dịch chuyển tức thời.
Thấy Chu Bảo Bảo trong một giây xuất hiện ở hai vị trí mà khoảng cách không hề ngắn, Hồng Võ, trụ trì điện Giới Luật phái Thiếu Lâm, Hoa Anh Hùng, Thanh Phong, các cao thủ phái Thiếu Lâm và người nhà họ Hồng ai nấy mặt đều biến sắc.
Võ công của Chu Bảo Bảo có thể liều mạng với Quỷ Đói – một trong sáu sứ giả ác quỷ dưới trướng Long Ngâm, cậu ta cũng là một cao thủ tốc độ.
Cậu ta chỉ là một cao thủ Thần Cấp cấp thấp mà lại có thể thi triển công pháp dịch chuyển tức thời. Về năng lực đặc biệt của Chu Bảo Bảo, đám người Hồng Võ sớm đã có sự chuẩn bị, cái bọn họ ngạc nhiên là võ công hiện tại của Chu Bảo Bảo sắp đột phá đến cảnh giới của cao thủ Thần Cấp cấp trung. Nếu Cuồng Phong còn cần một, hai tháng mới có thể đột phá thì Chu Bảo Bảo chắc chỉ cần một, hai ngày. Thực chiến là con đường giúp võ sĩ đột phá thực lực tốt nhất, có thể lát nữa cậu ta sẽ đột phá được qua trận đấu với các cao thủ phái Thiếu Lâm.
Điều đáng sợ nhất là năng lực của Chu Bảo Bảo giống như Quỷ Đói, là cao thủ dạng tốc độ, cậu ta mới chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp thấp nhưng tốc độ còn nhanh hơn người cùng cấp, thậm chí nhanh gấp hai lần cao thủ Thần Cấp cấp trung bình thường. Nếu lát nữa cậu ta đột phá đến cảnh giới Thần Cấp cấp trung, tốc độ có thể tăng lên gấp ba lần.
Đây chính là một bản sao của Quỷ Đói.
Nói về tốc độ, các cao thủ của đội Hồng Võ hôm nay không ai có thể so được với cậu ta.
Ván đấu này, đội Hồng Võ vẫn đang để treo chưa chọn được người đấu thích hợp.
“Cậu chủ Hoa, thế này là sao? Không phải cậu nói đội chủ nhà tổ chức đấu võ có nguyên tắc ngầm sao? Sẽ nắm chắc thắng hai ván đầu? Ván đầu tiên chúng ta đã thua rồi, ván thứ hai đội của Lý Thiệu Minh lại xuất hiện một quái vật như thế này, nếu lát nữa Bích Tỷ ra trận thì đội chúng ta định đánh như thế nào?”, Hồng Võ ngồi không yên, sắc mặt khó coi quay sang hỏi Hoa Anh Hùng.
“Sao tôi biết được đội của Lý Thiệu Minh toàn quái vật chứ? Tên Cuồng Phong đó chẳng sợ bị đánh, liều mạng với người ta bất cứ giá nào, giờ lại thêm tên Chu Bảo Bảo tốc độ nhanh khủng khiếp thế này”, sắc mặt của Hoa Anh Hùng cũng vô cùng khó coi, hắn không khỏi nhíu mày.
Hắn nghĩ một lúc rồi nói: “Trận đấu võ này, tiền cược của các ông và Lý Thiệu Minh đều do nhà họ Hoa chúng tôi chi ra, nếu chúng ta thua, nhà họ Hoa chúng tôi sẽ tổn thất ba mươi tỷ”.
“Mẹ kiếp, ba mươi tỷ không ít đâu, nhà họ Hoa chúng tôi nhiều nhất chỉ có ba mươi tỷ đô la Mỹ”.
“Hồng Võ, ông mau sắp xếp một cao thủ có thể đánh bại Chu Bảo Bảo đi, đừng để thất bại dưới tay cậu ta, tôi không muốn tổn thất ba mươi tỷ đâu!”
“Tôi biết tìm cao thủ như thế ở đâu hả?”, tâm trạng Hồng Võ rất tệ, hai mắt nhìn về phía các cao thủ phái Thiếu Lam với sự phức tạp khó hiểu.
Ở ván đầu tiên cao thủ Thất Tinh Quyền phái Thiếu Lâm đã bị đánh bại, bây giờ còn năm cao thủ Suất Bi Thủ, Ác Thạch Công, Nhất Chỉ Thiện, Cà Sa Phục Ma và Phong Ma Trượng Pháp.
Năm cao thủ phái Thiếu Lâm nhìn nhau, Phong Ma Trượng Pháp đột nhiên bước ra, hắn dùng sức chống cây thiền trượng trong tay xuống đất, nói: “Để tôi!”
“Ông?”, Hồng Võ bất ngờ.
“Đúng vậy, hãy để ngựa cấp thấp đấu với ngựa cấp cao đi”, Phong Ma Trượng Pháp khẽ thở dài.
“Quy định trong trận đấu này không chỉ giới hạn năng lực của đội Lý Thiệu Minh mà võ công của tôi cũng bị hạn chế. Sở trường của tôi là võ công trượng pháp, sử dụng vũ khí, không có tượng Phong Ma thì thực lực của tôi phát huy còn chưa tới một nửa. Cậu chủ Chu là thiên tài bẩm sinh, là một đối thủ rất khó nhằn, sáu người chúng ta ở đây chưa chắc là đối thủ của cậu ta, không bằng chúng ta dùng mưu đấu võ, ngựa cấp thấp đấu ngựa cấp cao, ngựa cấp trung đấu ngựa cấp thấp, ngựa cấp cao đấu ngựa cấp trung”.
“Tôi với tư cách là ngựa cấp thấp sẽ đấu với Chu Bảo Bảo ngựa cấp cao này, cố ý thua ván này để các ván khác có sự điều chỉnh thích hợp hơn, cuối cùng sẽ đánh bại toàn bộ đám ác tặc Lý Thiệu Minh”, Phong Ma Trượng Pháp nhíu mày nói.
“Ha ha, anh Lý, anh nghe thấy chưa? Mấy lão già phái Thiếu Lâm không đánh được tôi bây giờ bọn họ đang bắt đầu lên kế sách này, sớm biết vậy thì tôi đã không ra sân trước rồi, để bọn họ ra trước rồi tôi mới ra cho bọn họ sợ hơn!”, Chu Bảo Bảo đắc ý, hai mắt sáng lên nhìn Lý Thiệu Minh dưới võ đài.
Sau đó cậu ta cười rõ chi là đểu, thả Quạt Giấy Trắng trong tay xuống võ đài, bắt đầu căng chân ra phía trước ép dẻo khởi động cơ thể. Ép chân xuống một cái, cả người liền xuất hiện đối diện võ đài, ép chân lần thứ hai thì xuất hiện bên cạnh Thanh Phong ở khán đài, ép chân lần thứ ba bất thình lình xuất hiện trước bàn của ban giám khảo.
Sau đó cậu ta làm động tác của bài tập thể dục, mỗi lần căng người nhảy lên lúc ẩn lúc hiện chợp chờn trên võ đài.
Chu Bảo Bảo vừa bay nhảy vừa nhìn đám người Thanh Phong, Hồng Võ, Hoa Anh Hùng và các sư trụ trì phái Thiếu Lâm ai nấy sắc mặt đều tái mét. Cậu ta đang cố ý khoe tài của mình để diễu võ dương oai với bọn họ.
“Ha ha, thật ra công phu quạt giấy của tôi không được tốt lắm, võ công sở trường của tôi là Đường Lang Quyền cơ”, Chu Bảo Bảo lập tức đứng theo tư thế của Đường Lang Quyền, tay trái ở trước tay phải ở sau, ngón trỏ hai tay cong như móc câu. Cậu ta bắt đầu thể hiện chiêu thức của Đường Lang Quyền trên võ đài, không chỉ giỏi dịch chuyển tức thời mà Đường Lang Quyền của cậu ta cũng rất nhanh. Lúc cậu ta vung hai tay lên không khí chuyển động mang theo gió quật vun vút, khán giả xem trận đấu không khỏi kinh ngạc.
“Bổn công tử không sử dụng vũ khí và khinh công, thế này đúng quy định rồi chứ?”, Chu Bảo Bảo nhìn Hồng Võ cười khẩy.
Hồng Võ không nói gì.
Trận đấu võ này có thể dùng dịch chuyển tức thời, bởi vì di chuyển tức thời và khinh công không giống nhau, dịch chuyển tức thời là thân pháp tuyệt diệu để thay đổi vị trí trên võ đài một cách nhanh chóng, còn khinh công là trực tiếp bay trên võ đài. Thân pháp dịch chuyển tức thời của Chu Bảo Bảo hơn cao thủ Thần Cấp cấp trung gấp ba lần, hoàn toàn không cần dùng đến khinh công.
Quy định đám người Hồng Võ cấm sử dụng khinh công hoàn toàn vô tác dụng đối với Chu Bảo Bảo, quy định đặt ra cũng như không.
“Cậu chủ Chu, chúng ta đấu võ thôi”, Phong Ma Trượng Pháp cũng không nhịn được bị Chu Bảo Bảo sỉ nhục, hắn nhẹ nhàng nhảy lên xuất hiện trên võ đài.
Ván này rõ ràng hắn đánh không lại Chu Bảo Bảo, hắn chỉ mong sớm giải quyết xong: “Hư Chỉ của phái Thiếu Lâm, cao thủ Thần Cấp cấp trung, võ công sở trường là Phong Ma Trượng Pháp, xin được cậu chủ Chu chỉ giáo”.
“Ủa?”, vừa trông thấy Hư Chỉ, Chu Bảo Bảo lập tức để tư thế tay ngăn chặn, biểu cảm trên mặt quái gở như người bệnh thần kinh. Nhưng rồi nhìn xung quanh không thấy ai, cậu ta lập tức cười khẩy: “Hư Chỉ à, tôi còn tưởng ông muốn đánh lén tôi, làm bổn công tử sợ vãi linh hồn”.
“…”, cơ mặt của Hư Chỉ hơi giật giật.
Sắc mặt của Hồng Võ, trụ trì điện Giới Luật và Hoa Anh Hùng càng trở nên khó coi.
“Cậu chủ Chu, trận đấu bắt đầu rồi, cậu muốn đánh thì đánh nhanh lên, muốn thắng thì thắng nhanh, bớt sỉ nhục người khác đi. Ván này phái Thiếu Lâm chúng tôi thua rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”, một cao thủ Thiếu Lâm dưới võ đài đứng không yên, hắn giậm chân xuống đất một cái.
“Tôi thích sỉ nhục các người đấy, một lũ rác rưởi!”, Chu Bảo Bảo khinh thường hừ một tiếng, sau đó lè lưỡi liếm môi.
Ván này Chu Bảo Bảo đã nắm chắc phần thắng, cậu ta không vội đối phó với Hư Chỉ. Tiếp tục vận động vài động tác làm nóng cơ thể, thấy Hư Chỉ sợ cậu ta đến nỗi không dám ra tay trước, cậu ta lại quay đầu lại cười với Lý Thiệu Minh và Cuồng Phong, nói với họ với vẻ mặt tự tin: “Xem bổn công tử dạy dỗ bọn họ để trả thù giúp anh em như thế nào đây”.
“…”, sắc mặt của Thanh Phong ngồi trên khán đài hơi thay đổi.
“…”, Lục Kim Đan khẽ nhíu mày.
Trông bộ dạng hết sức tự tin của Chu Bảo Bảo, sắc mặt của Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Mã Tiểu Linh, Bích Tỷ, Hiên Tịnh Vũ và Heo Rừng dưới võ đài đồng loạt biến đổi.
Trên mặt Hồng Võ lộ ra một nụ cười quái dị.
“Mọi người làm sao vậy…”, thấy biểu cảm trên mặt mọi người rất kỳ lạ, Chu Bảo Bảo cũng dần ý thức được bản thân có gì đó không đúng lắm.
Vẻ mặt đắc ý lúc đầu của cậu ta dần trở nên nghiêm trọng.
“Không phải chứ…”
Chương 218: Có gì đó không đúng lắm
“Đội của Lý Thiệu Minh phạm quy, ván này Chu Bảo Bảo bị loại, cao thủ phái Thiếu Lâm – Hư Chỉ của đội Hồng Võ được thêm một điểm!”, phó minh chủ lập tức đứng lên từ ghế giám khảo, khuôn mặt già nua không cảm xúc.
“Vãi chưởng!”, cả người Chu Bảo Bảo như bị dội một gáo nước lạnh.
Lý Thiệu Minh không khỏi hít sâu một hơi, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Cuồng Phong, Heo Rừng, Hiên Tịnh Vũ, Bích Tỷ và Mã Tiểu Linh đều nhìn Chu Bảo Bảo với ánh mắt quái gở.
“Thằng ngu…”, Hàn Bân không nhịn được cười.
Lãnh Thi ngồi bên canh Thanh Phong và Hàn Bân cũng nhìn Chu Bảo Bảo với ánh mắt như nhìn một kẻ kỳ quặc.
“Mẹ kiếp, mấy người ăn gian!”, mặt Chu Bảo Bảo lập tức đỏ ửng lên vì giận, gào rống phó minh chủ và đám người Hồng Võ.
“Đấu võ bảy người một nhóm, đánh giá năng lực chiến đấu của toàn đội, trong lúc thi đấu, thành viên nói chuyện với đội trưởng, coi đội trưởng như người chỉ huy tác chiến thì làm sao?”
“Bảy người các ông đấu võ kiểu quái gì thế? Dựa vào đâu mà thành viên trong đội đấu võ không được bàn bạc với các thành viên dưới võ đài? Với lại chúng tôi không hề bàn bạc và thảo luận gì hết, chỉ là nói chuyện bình thường thôi mà?”, Chu Bảo Bảo cãi lại không phục.
Trước khi thi đấu, phó minh chủ đã nói rõ quy định rồi.
Những quy định này lần lượt là không sử dụng vũ khí, không sử dụng các loại võ công dạng chân khí bảo vệ và khinh công, không được phép trao đổi, bàn bạc với các thành viên khác dưới võ đài.
“Ai nói với cậu quy định trận đấu của chúng tôi phải giống với cuộc thi võ thuật toàn quân chứ? Võ đài của cuộc thi võ thuật toàn quân có đường kính năm mươi mét, khoảng cách từ võ đài đến khán đài là một trăm mét. Lực lượng bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, độ an toàn 100%. Còn điều kiện của chúng tôi thiếu thốn, không được tốt như cuộc thi võ thuật toàn quân, trận đấu võ này, chúng tôi không cho sử dụng vũ khí, không cho phép hai bên sử dụng chân khí bảo vệ và khinh công kéo dài thời gian thì có gì sai? Đây là trận đấu sinh tử của chúng ta, lúc thi đấu mọi người đều đã xác định, tiền đặt cược của chúng tôi là ba mươi tỷ và tự do cả một đời, mấy cậu thật sự tưởng rằng hai bên đánh trận giao hữu à?”
“Chúng tôi đặt ra quy định không trao đổi trong lúc thi đấu cũng là vì ngăn chặn hành vi gian lận lén lút truyền võ công cho thành viên đang thi đấu trên võ đài để khắc chế đối thủ. Cậu chủ Chu, cậu đã bị loại rồi, là một người đàn ông thì mau nhận thua rồi xuống đài đi”, Hồng Võ mặt vô cảm xúc lạnh lùng nói.
“Mẹ kiếp, bổn công tử trao đổi cái gì? Chúng tôi hoàn toàn không gian lận, tôi chỉ nói một câu rất đơn giản với anh Lý của tôi, nói muốn đập chết mấy người”, Chu Bảo Bảo vẫn không phục.
“Ha ha, có thể cậu thấy ban giám khảo trọng tài chúng tôi không công bằng, vậy thì cậu hỏi tất cả khán giả xem, vẻ mặt vừa rồi của cậu là sao? Cậu có trao đổi gì không?”, Hồng Võ cười khẩy.
“Tôi có hả?”, Chu Bảo Bảo lập tức nhìn sang hỏi khán giả.
“…”, tất cả khán giả bị Chu Bảo Bảo nhìn mà thấy khó xử.
Mọi người đều không nói gì, nhưng trên mặt họ viết rõ ràng rằng: Vẻ mặt lúc thi đấu của cậu trông rất thô bỉ, cậu thật sự đã trao đổi với các thành viên trong đội của mình đấy!
“Nhưng ở ván đầu tiên, người đội tôi cũng nói với Cuồng Phong mà! Mấy người cũng nói Hư Viễn còn gì!”, Chu Bảo Bảo vẫn gân cổ cãi.
“Nhưng những lời đó không mang tính chất trao đổi”, Hồng Võ nói.
“Mẹ kiếp…”, Chu Bảo Bảo siết chặt nắm đấm, cảm thấy trong lòng uất nghẹn.
Cuộc thi này đúng là có quy định thành viên đang đấu võ không được phép trao đổi, thảo luận với các thành viên khác dưới võ đài.
Nếu đám người Hồng Võ không đề ra quy định này trước khi đấu võ mà đột nhiên loại Chu Bảo Bảo thì cậu ta chắc chắn sẽ không phục. Nhưng đội Lý Thiệu Minh và đội Hồng Võ đã thi đấu với nhau, điều đó cũng đồng nghĩa với việc tất cả thành viên trong đội Lý Thiệu Minh đều chấp nhận điều kiện của đội Hồng Võ, như vậy phải tham gia trận đấu theo yêu cầu của đội Hồng Võ. Chu Bảo Bảo đúng là đã phạm quy, cậu ta phải bị loại.
“Đáng ghét, ván này tôi tin đánh thắng 100%...”, lúc Chu Bảo Bảo xuống võ đài, cậu ta gần như bị quy định của trận đấu này làm cho tức đến chảy nước mắt.
Nước mắt chảy ra, cậu ta lấy tay trái quệt mạnh khóe mắt một cái.
Quy định của trận đấu này không giống cuộc thi võ thuật toàn quân. Cuộc thi võ thuật toàn quân gần như không có bất kỳ giới hạn nào, các thành viên trong đội đấu võ có thể tha hồ phát huy sức mạnh của mình. Mà quy định của trận đấu này trông thì có vẻ hợp lý nhưng thực chất hết sức vô lý, không công bằng một chút nào.
Lý Thiệu Minh cũng không phục quy định đặt ra, nhưng vừa nãy đúng là Chu Bảo Bảo có hơi tự tin thái quá.
Anh cũng bất lực, những người còn lại nhìn Chu Bảo Bảo với ánh mắt khó xử, không biết nên trách hay an ủi cậu ta nữa.
Thôi bỏ đi…
Lôi Tiểu Minh chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Chu Bảo Bảo, Cuồng Phong vỗ nhẹ lên vai của cậu ta. Heo Rừng nhìn Chu Bảo Bảo với vẻ mặt gượng gạo, đưa Quạt Giấy Trắng trả lại cho cậu ta.
“Tôi thật sự nắm chắc 100% có thể đánh thắng ván này!”, Chu Bảo Bảo lại gào lên.
“Tên ngu ngốc…”, đám người Hồ Tiểu Đao, Đức Cách và Trần Uy ngồi trong khán đài cười khinh, Thanh Phong cũng cười nhìn Chu Bảo Bảo với vẻ mặt quái gở.
“Cậu chủ Chu của một trong tứ đại gia tộc võ lâm đúng là một kẻ dị hợm, không ngờ Lý Thiệu Minh lại tìm được một gã hề hước trăm năm có một thế này!”
Chu Bảo Bảo cũng biết trong quá trình thi đấu quy định không được phép trao đổi, nhưng lúc nói chuyện với Lý Thiệu Minh và Cuồng Phong xong cậu ta mới nhận ra.
“Ha ha ha!”, không ít khán giả cười ồ lên, Lục Kim Đan ngồi trong khán đài cũng bị cậu công tử này làm cho giận tím mặt.
Bây giờ đội Lý Thiệu Minh đã thua ván đấu thứ hai, Chu Bảo Bảo phạm quy bị loại, đội Hồng Võ được thêm một điểm, hai đội bằng điểm nhau.
“Cậu chủ Chu à, có thật là anh đánh thắng được người của đội Hồng Võ không? Không phải anh cố ý bị loại đó chứ?”, Triệu Thế Hy hỏi.
“Cút!”, Chu Bảo Bảo hung hãn trừng mắt nhìn cô.
“...”, Triệu Thế Hy chỉ nhíu mày không nói gì.
“Thật là vô dụng!”, đột nhiên cả người Mã Tiểu Linh lóe lên, thân hình nhỏ nhắn lập tức xuất hiện trên võ đài. Cô ta cởi bộ đồ võ màu đen trên người xuống, mặc bộ đồ đạo sĩ màu xám bên trong, đồng thời vén mái tóc dài lên, dùng một cây trâm để vấn tóc, đôi mắt to tràn đầy oán khí và lệ khí, chắp tay vái chào: “Tôi, Mã Tiểu Linh thuộc đội của Lý Thiệu Minh, là đệ tử đời thứ hai mươi chín của phái Lao Sơn, cao thủ Thần Cấp cấp thấp, võ công sở trường là kiếm pháp Lao Sơn, xin được chỉ giáo”.
“Ồ? Người đấu ván thứ ba của đội mấy người là Mã Tiểu Linh à?”, Hồng Võ khẽ nhíu mày một cái.
Đọc nhanh tại Vietwriter
“Đúng vậy”, Lý Thiệu Minh thấy Mã Tiểu Linh đột nhiên chủ động ra sân, anh đã đồng ý với vẻ mặt lãnh đạm.
“Được rồi, ván này để bần tăng ra sân đi”, thân ảnh cao thủ Cà Sa Phục Ma Công của phái Thiếu Lâm chợt lóe lên rồi lập tức xuất hiện trên võ đài.
Màn đấu thứ ba giữa đội Hồng Võ và đội Lý Thiệu Minh, Cà Sa Phục Ma VS Mã Tiểu Linh.
Chương 219: Chu Bảo Bảo bị loại
Cho dù hiệp đấu thứ ba đã bắt đầu, nhưng có người vẫn đang nghĩ về hiệp đấu trước. Hư Chỉ đứng dưới sàn đấu, nhìn thấy đồng đội của hắn đã sắp so đấu với Mã Tiểu Linh, hắn không khỏi vui mừng: “Hiệp đấu trước, tôi thế mà ù ù cạc cạc giành chiến thắng”.
“Sư huynh, là do đám người Lý Thiệu Minh tu luyện võ công tà ma, bọn họ đã vi phạm đạo trời, nên ông trời đã trừng phạt bọn họ. Chúng ta là nhà sư chính nghĩa, cho dù đám người Lý Thiệu Minh có chút bản lĩnh, thì ông trời cũng sẽ nghiêng về phía chúng ta”, các cao thủ phái Thiếu Lâm nói.
“Đúng vậy, rõ ràng là ông trời cũng giúp chúng ta...”, Hư Chỉ khẽ gật đầu, cảm thấy vui mừng khôn xiết.
“Thí chủ Mã Tiểu Linh, bần tăng là cao thủ Thần Cấp cấp trung, nằm trong top mười tám của phái Thiếu Lâm, pháp hiệu là Hư Vô, sở trường là võ công Cà Sa Phục Ma. Về thân phận, cô là hậu bối của tôi, về tuổi tác, tôi bằng tuổi với bố cô. Cô nhỏ tuổi hơn tôi, vậy trận đấu này của chúng ta để cô ra tay trước đi”, trên sàn đấu, Hư Vô đã nói chuyện với Mã Tiểu Linh.
Tính tình của ông ta không phải kiểu nóng nảy như Hư Viễn, mà là một người hiền hòa. Trong hiệp đấu đầu tiên, Hư Viễn đã tỏ thái độ căm ghét với đội của Lý Thiệu Minh một cách quá lộ liễu. Ông ta nghĩ đến việc nếu phái Thiếu Lâm ra tay quá tàn ác sẽ có một số khán giả chống đối lại phái, trong hiệp đấu này, ông ta chỉ định đánh bại đội Lý Thiệu Minh theo cách ôn hòa.
Trong bảy người con nhà họ Lục ở Giang Nam, Mã Tiểu Linh là người có bối cảnh thấp nhất. Bố của Mã Tiểu Linh là một đạo sĩ, làm chưởng môn của môn phái nhỏ, thế lực môn phái không lớn bằng phái Võ Đang, danh tiếng không bằng Mao Sơn, cả môn phái mới chỉ có mấy chục đệ tử, võ công của bố cô ta cũng không tính là cao cường, chỉ là một cao thủ Thần Cấp cấp trung.
Trong trận đấu giữa đội Hồng Võ và đội Lý Thiệu Minh, hiệp thứ nhất Hư Viễn thua, hiệp thứ hai Hư Chỉ thắng, hiện giờ bọn họ vẫn còn năm hiệp nữa, chỉ cần thắng tiếp ba hiệp thì bọn họ sẽ giành chiến thắng trận đấu hôm nay. Về thực lực, bọn họ chỉ sợ Bích Tỷ của đội Lý Thiệu Minh, hơi kiêng dè Lý Thiệu Minh, Triệu Thế Hy và Chu Bảo Bảo cũng có chút rắc rối. Nhưng bọn họ hiện đã giải quyết xong Chu Bảo Bảo rồi, còn Lý Thiệu Minh đã bị thương nặng từ trận đấu trước. Cứ cho Bích Tỷ và Triệu Thế Hy mỗi người thắng một trận, thì trận đấu hôm nay bọn họ cũng thắng chắc rồi.
Ông ta vẫn chưa để đứa nhóc con Mã Tiểu Linh này vào mắt.
Mã Tiểu Linh chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp thấp, hơn nữa võ công của phái Lao Sơn không thâm sâu bằng phái Võ Đang, Mã Tiểu Linh vốn không phải đối thủ của ông ta.
“Thí chủ Mã Tiểu Linh, cô hãy ra tay trước đi”, Hư Vô mỉm cười.
“Được, vậy tôi ra tay luôn đây”, Mã Tiểu Linh khẽ gật đầu, đôi mắt tràn đầy tia thù địch và oán hận.
Phái Lao Sơn của bố Mã Tiểu Linh là một môn phái nhỏ, từ nhỏ điều kiện gia đình của cô ta đã không bằng những cô chủ nhà giàu khác như Triệu Thế Hy, Đường Tuyết Kỳ, thậm chí còn không bằng cậu chủ nhà giàu Lý Thiệu Minh. Lớn lên cùng những đứa trẻ có bối cảnh xuất sắc của nhà họ Lục, từ nhỏ đến lớn tính cách của cô ta luôn có chút tự ti. Mấy chị em Triệu Thế Hy và Đường Tuyết Kỳ từ nhỏ đã có mấy triệu tệ tiền tiêu vặt, mà cô ta không có gì cả, toàn là Lục Kim Đan cho cô ta tiền tiêu. Mỗi lần các chị em nhà họ Lục cười trộm, cô ta luôn cảm thấy rằng những người đó đang lén lút cười nhạo cô ta. Vì vậy, cô ta thầm thề rằng, sau này lớn lên, cô ta nhất định phải trở nên giàu có. Bây giờ Lục Kim Đan tuổi đã cao, ông ấy đang muốn tìm một người kế thừa cơ nghiệp nhà họ Lục, nhà họ Lục có tài sản mấy chục tỷ, đây đúng là cơ hội tốt để cô ta phất lên trời cao. Nhưng không ngờ Lý Thiệu Minh – người đã mất tích bảy năm, lại đột nhiên từ nước ngoài trở về, phá hỏng kế hoạch của cô ta.
Cô ta vốn dĩ muốn đến phương Bắc lật đổ Lý Thiệu Minh, để thay anh trở thành gia chủ nhà họ Lục, không ngờ Lục Kim Đan lại biết được thông tin này, khi cô ta còn chưa gặp được Lý Thiệu Minh, ông ấy đã đuổi đến phương Bắc thu thập cô ta. Chuyện này khiến cô ta rất ấm ức, lúc này cô ta đã đồng ý sẽ chiến đấu giúp đội Lý Thiệu Minh, cô ta tạm thời gia nhập vào đội của anh và kí đơn sinh tử, cho dù cô ta có đánh chết thành viên đội Hồng Võ thì cũng không cần chịu trách nhiệm, đây là cơ hội tốt để cô ta xả nỗi oán hận.
Chớp đôi mắt to, cô ta liền lao về phía Hư Viễn như một mũi tên.
“Tốc độ chậm lắm”, Hư Vô chỉ cười.
Khi cô ta lao đến trước mặt Hư Vô, ông ta liền nhanh chóng biến mất rồi xuất hiện sau lưng Mã Tiểu Linh. Mã Tiểu Linh cảm nhận được Hư Vô ở phía sau, cô ta không hề quay lại tấn công Hư Vô, mà tiếp tục xông về phía trước, thậm chí không ngoảnh đầu lại. Hư Vô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ cô gái này chưa từng giao đấu thực tế. Liền nhanh chóng biến mất trong không khí, đuổi theo Mã Tiểu Linh với tốc độ cực nhanh.
Mã Tiểu Linh vẫn mặc kệ, khi Hư Vô đuổi theo phía sau cô ta, cô ta lại tiếp tục lao nhanh về phía trước. Hư Vô tung một chưởng về phía cô ta, cô ta cảm nhận được tiếng gió sau lưng, liền lăn người về phía trước tránh được chưởng của ông ta. Hư Vô hơi ngạc nhiên, lại tiếp tục đuổi theo Mã Tiểu Linh. Khuôn mặt tràn đầy oán hận của cô ta nở một nụ cười khinh bỉ, khi cô ta chạy tới mép sàn đấu, đợi Hư Vô đuổi đến, cô ta đột nhiên xoay người, đồng thời nhẹ nhàng nhảy lên, một chiêu Song Phi Yến kết hợp vươn tay tấn công về phía Hư Vô. Đọc nhanh tại Vietwriter
“Thí chủ Mã Tiểu Linh, võ công của cô tầm thường quá”, Hư Vô mỉm cười, tung chưởng đánh Mã Tiểu Linh.
“Thế à?”, Mã Tiểu Linh cười khinh nhìn ông ta.
Khi bàn tay của hai người sắp va chạm vào nhau, Mã Tiểu Linh đột nhiên lật tay, mạnh mẽ nắm chặt cổ tay to khỏe của Hư Vô. Một chưởng vừa rồi của cô ta là động tác giả, bắt lấy cổ tay của Hư Vô mới là chiêu thật của cô ta.
Chỉ thấy cô ta nhanh chóng túm chặt cổ tay của Hư Vô, rồi lập tức xoay cơ thể nhỏ nhắn, cả người nắm chặt cổ tay Hư Vô và vặn ra sau lưng ông ta. Cơ thể cô ta nhỏ nhắn nên động tác cực kì linh hoạt. Khi cơ thể nhỏ nhắn vọt ra sau lưng Hư Vô, cô ta lập tức nhảy lên đá vào lưng ông ta, rồi lại tiếp tục đá thêm hai cú nữa, ba cú đá liên tiếp vung lên, khiến Hư Vô bay mạnh ra ngoài sàn đấu.
“Tốt!”, Lục Kim Đan ở dưới khán đài lập tức đứng lên.
Thấy Mã Tiểu Linh vừa ra tay đã đá Hư Vô bay ra ngoài sàn đấu, ánh mắt Lý Thiệu Minh lộ ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Anh đã hiểu rõ võ công của Mã Tiểu Linh rồi, thân hình của cô ta nhỏ nhắn và linh hoạt, cô ta tận dụng đặc điểm này của mình đã nghĩ ra cách khắc chế cao thủ Thần Cấp cấp trung. Các cao thủ này có thể sử dụng dịch chuyển tức thời, cô ta để cao thủ Thần Cấp sử dụng chiêu dịch chuyển tức thời, cho dù ông ta di chuyển thế nào, Mã Tiểu Linh cũng không thèm quan tâm, ông đi đằng ông, tôi chạy đường tôi. Nhưng khi ông muốn đả thương tôi, thì tôi sẽ nhanh chóng né chiêu của ông, rồi tận dụng điểm mạnh của tôi để đấu với điểm yếu của ông.
“Thì ra cao thủ Thần Cấp cấp thấp có thể chiến đấu như vậy với cao thủ Thần Cấp cấp trung”, Chu Bảo Bảo cũng bị Mã Tiểu Linh làm cho hết sức bất ngờ.
“Mã Tiểu Linh không tồi”, Lôi Tiểu Minh khẽ gật đầu.
Bọn họ đều là con cái của gia tộc võ lâm, cho dù trước kia bọn họ chưa từng gặp nhau thì cũng đã nghe nói về nhau. Mã Tiểu Linh trời sinh tự ti, cô nàng luôn giống như một cô gái nhỏ thích oán trời trách đất. Thoáng cái, Lôi Tiểu Minh và Chu Bảo Bảo đã thân quen với Lý Thiệu Minh, trở thành bạn khá thân của anh, Cuồng Phong và Triệu Thế Hy, nhưng bọn họ vẫn chưa từng nói chuyện với Mã Tiểu Minh. Hiện giờ bọn họ nhìn thấy Mã Tiểu Linh vừa ra tay đã khiến Hư Vô lép vế, thì trong lòng tất cả mọi người đều âm thầm có cảm tình với Mã Tiểu Linh.
Với chiêu này, Hư Vô suýt chút nữa đã bị Mã Tiểu Linh đánh bay xuống sàn đấu.
Một nửa bàn chân của ông ta đã giẫm trên mép sàn đấu, cả người đều nghiêng ra phía ngoài. Nếu ông ta không biết võ công Đội Đất của phái Thiếu Lâm, có thể giữ vững trên mặt đất bằng hai chân, thì ông ta thật sự đã bị ba cú đá của Mã Tiểu Linh đánh bay ra ngoài rồi.
Khi Mã Tiểu Linh nhân cơ hội đá ông ta thêm lần nữa, ông ta nhanh chóng biến mất trên không trung, rồi xuất hiện phía sau Mã Tiểu Linh ba bước.
Thấy đôi mắt to tràn đầy oán hận của Mã Tiểu Linh, biểu cảm của ông ta dần trở nên nghiêm trọng.
Cô gái nhỏ nhà họ Mã này không dễ đánh đâu......
Chương 220: Cà Sa Phục Ma VS Mã Tiểu Linh