Chương 124: Phong Hỏa Luân vô địch
Lý Thiệu Minh dạy môn võ Thái Cực Quyền cho Heo Rừng.
Thái Cực Quyền là thần công chân phái của phái Võ Đang, được Lý Thiệu Minh học từ một phái Võ Đang cách đây hai năm. Hệ thống võ thuật này phức tạp, chú trọng tuần tự từng bước, vừa kết hợp giữa cứng và mềm, sau khi luyện thành thì uy lực kinh người, bao gồm nội lực, liên tục không ngừng, lấy nhu thắng cương, nhanh chậm đan xen với nhau, động tác giống như mây bay nước chảy. Có thể tránh đòn hiểm của người khác bằng thủ pháp linh hoạt, mượn thủ pháp né đòn để tấn công, có hiệu quả giết chết đối phương.
Heo Rừng là người có tính cách lỗ mãng, trước đây anh ta không biết võ công cũng dám đánh nhau với kẻ mạnh, vì bảo vệ Lý Phong mà thường bị người khác đánh chảy máu mũi. Bây giờ anh ta đã có võ công, đột nhiên như củi khô gặp lửa, Lý Thiệu Minh cũng là bạn tốt trong lòng anh ta, bây giờ Lý Thiệu Minh gặp khó khăn, anh ta sẽ không chạy trốn, muốn cùng anh vượt qua mọi chuyện. Bây giờ học được môn võ công tuyệt thế, anh ta càng muốn đánh bại tất cả những kẻ thù uy hϊế͙p͙ tính mạng Lý Thiệu Minh.
Lúc Heo Rừng xông vào giữa kẻ địch, những binh sĩ ngoại quốc đó nhìn Heo Rừng với ánh mắt kinh ngạc, rồi lập tức đâm lưỡi lê về phía anh ta.
Heo Rừng không có kinh nghiệm thực chiến nên hơi sợ hãi khi đối diện với lưỡi lê sáng chóe, anh ta lập tức lùi một bước để tránh lưỡi lê của kẻ thù đang đâm tới.
Anh ta là người thông minh, đã học được võ công mà Lý Thiệu Minh dạy. Sau khi anh ta nhìn thấy nhóm kẻ thù đâm lưỡi lê vẫn chưa kịp thu lại, anh ta nghĩ một hồi liền nhảy về trước một bước, đấm vào mặt đám kẻ thù, khiến bọn chúng nằm gục xuống đất. Sau đó, lại có một tên khác đâm về phía anh ta, anh ta áp sát vào người rồi quay ra sau lưng binh sĩ kia. Hắn mới quay đầu nhìn thì anh ta đập thẳng cùi chỏ khiến hắn ngã nhào xuống đất.
Anh ta, Lý Thiệu Minh và Cuồng Phong có tố chất thể lực vượt xa đám binh sĩ kia, những người đó đánh mười đấm chưa chắc khiến bọn họ ngã xuống, nhưng chỉ cần bọn họ đánh nhóm binh sĩ kia một đấm thì rất nhiều binh sĩ sẽ mất đi sức chiến đấu. Nhóm binh sĩ kia có thể ngăn cản chân khí công kϊƈɦ của Lý Thiệu Minh và Cuồng Phong phóng ra, nhưng không thể ngăn cản được nắm đấm thực sự của bọn họ.
Ngay sau đó, một nhóm binh sĩ nhanh chóng xuất hiện trước mặt nhóm người Lý Thiệu Minh, bốn tên sát thủ phá cửa sổ xông đến, Lý Thiệu Minh không dám coi thường bốn tên sát thủ, anh tiện tay phóng ra một loạt kim bạc, bốn tên sát thủ vội vàng lao sang một bên.
Võ sĩ sợ đám đông, nhưng đám đông cũng sợ nhóm võ sĩ tấn công. Lý Thiệu Minh không muốn bị thương, anh lập tức lấy ra một nắm kim bạc trêи người rồi phóng về nhóm binh sĩ.
“A!”
Một tiếng hét thảm thiết, không ít binh sĩ lập tức ngã xuống đất.
“Chạy!”
Trong nháy mắt Lý Thiệu Minh lại phóng chân khí ra ngoài, tay trái anh kéo Cuồng Phong, tay phải kéo Heo Rừng rồi nhanh chóng chạy về cuối đường.
Nhóm binh sĩ kia không dám bắn súng trường trong lúc cận chiến với Lý Thiệu Minh, bọn họ sợ làm bị thương người của mình, chỉ khi nhóm Lý Thiệu Minh chạy xa, không có người của mình thì mới dám nổ súng.
Thấy nhóm Lý Thiệu Minh chạy trốn, bọn chúng lập tức ngồi xổm xuống, từ từ nâng súng trường và bấm cò. Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong và Heo Rừng đột nhiên chạy theo hình chữ S, Cuồng Phong dồn hết sức giẫm ra những mảng nhựa đường ngăn cản viên đạn của bọn chúng.
“Anh họ, là ai muốn giết anh vậy?”
Lúc nhóm Lý Thiệu Minh chạy, một cô gái trẻ đột nhiên đuổi kịp bọn họ, chạy băng băng cùng bọn họ.
“A!”, một cô gái đột nhiên chạy đến bên cạnh, Cuồng Phong bị cô ấy dọa, sợ hãi hét lớn.
“Hy Nhi, em đến rồi?”, Lý Thiệu Minh cũng kinh ngạc, thấy cô gái trẻ bên cạnh thì sắc mặt lập tức ổn định.
Là cô em họ Triệu Thế Hy của anh.
Lúc này Triệu Thế Hy đã đến, bên phía nhà họ Lục, ông cụ nhà họ Lục đang nóng lòng tìm người thừa kế, cô ấy muốn Lý Thiệu Minh trở thành gia chủ, cô cho rằng Lý Thiệu Minh có khả năng ở Đông Doanh Đảo Quốc nên mới đến đó tìm anh. Không ngờ rằng lại xảy ra xung đột với bang phái Hắc Long Hội ở đây, cô ấy vừa mới đánh bại hai cao thủ Thần Cấp, bay từ Đông Doanh Đảo Quốc về thành phố cảng biển tìm Lý Thiệu Minh. Nhưng cô ấy vừa gọi xe đến thành phố cảng biển thì lại nhìn thấy Lý Thiệu Minh đang bị người khác đuổi giết.
Cô ấy cũng là người thích gây sự nên sớm quen với cảnh này, trong lòng không cảm thấy ngạc nhiên, cô không do dự đuổi theo Lý Thiệu Minh và chạy cùng bọn họ.
Cô em họ của anh cũng là một bông hoa xinh đẹp.
“Giới thiệu với mọi người, đây là em họ của tôi, tên là Triệu Thế Hy, con gái của Triệu Hoàng Đế, người đứng đầu ở phía nam – một trong hai Võ Lâm Song Tôn, cao thủ Thần Cấp cấp thấp, cô ấy có thần lực trời sinh, võ công sở trường của cô ấy là Thiết Bố Sam, vũ khí chuyên dụng là hai cây búa Bá Vương nặng bốn trăm cân”, Lý Thiệu Minh vừa chạy vừa giới thiệu với mọi người.
“Hai cây búa Bá Vương nặng bốn trăm cân?”, Heo Rừng loạng choạng, suýt nữa ngã xuống đất.
Anh ta liếc nhìn Triệu Thế Hy, thấy cô ấy chỉ cao một mét sáu, dáng người nhỏ nhắn, mặc đồ hiệu Prada, toàn thân mang khí chất thời thượng, mái tóc dài và tóc mái cắt rất ngắn, là kiểu tóc mái ngắn được ưa chuộng nhất hiện nay, đôi mắt trong veo sáng ngời, vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu, rõ ràng là một tiên nữ nhỏ nhắn khiến người khác yêu thích, không giống người biết võ công.
“Cô gái này xinh đẹp hơn Đường Tuyết Kỳ…”, Heo Rừng biết tại sao Lý Thiệu Minh lại thích Triệu Thế Hy, bởi cô ấy đẹp và có khí chất hơn Đường Tuyết Kỳ.
“Anh họ, anh đồng ý với em, đợi em mười tám tuổi sẽ cưới em, năm nay em đã mười bảy tuổi, lúc nào chúng ta kết hôn?”, Triệu Thế Hy không quan tâm đến Heo Rừng mà hỏi thẳng Lý Thiệu Minh.
“Lúc nhỏ nói đùa thôi mà, chúng ta là anh em họ, sao anh có thể cưới em được chứ? Còn nữa, bây giờ chúng ta đang bị người khác đuổi giết, có thể đừng nói về vấn đề này được không?”, Lý Thiệu Minh bất lực.
“Cũng không phải là anh em ruột, quan hệ thông gia giữa anh em họ là điều bình thường trong gia tộc lớn như chúng ta, hơn nữa em từng đề cập với ông ngoại, ông ngoại nói bằng lòng cho nhà họ Triệu chúng em kết thông gia với nhà anh. Anh họ, em giúp anh giải quyết bọn chúng”, Triệu Thế Hy nói với Lý Thiệu Minh.
“Là Lý Phong, thằng ranh hoán đổi thân phận với anh, hắn ham muốn tài sản hàng trăm triệu của anh, muốn lấy tài sản của anh làm của riêng”, Lý Thiệu Minh nói.
“Sau đó hắn phái đám người này đến giết anh sao?”, Triệu Thế Hy hỏi.
“Không sai”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.
“Vậy không cần chạy, em giúp anh giải quyết bọn chúng, anh lấy em làm vợ”, Triệu Thế Hy đột nhiên dừng lại.
“Em gái, em đừng dừng lại, kẻ giết chúng ta là bốn cao thủ Thần Cấp, hơn một ngàn binh sĩ tinh nhuệ, hơn nữa còn có súng, chúng ta không phải là đối thủ của bọn chúng!”
Lúc Triệu Thế Hy đột nhiên dừng lại, Heo Rừng, Lý Thiệu Minh và Cuồng Phong đã tháo chạy mười mấy mét, thấy Triệu Thế Hy không động đậy, Heo Rừng, Lý Thiệu Minh và Cuồng Phong vội vàng dừng lại, quay lại tìm cô ấy.
“Rác rưởi”, Triệu Thế Hy nhìn bốn sát thủ và đám binh sĩ đuổi đến, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ khinh thường, hơi ưỡn ngực và đi thẳng đến hai chiếc ô tô đậu bên đường.
“Cạch”, Triệu Thế Hy đấm vỡ kính của một chiếc ô tô, nắm lấy khung cửa của xe.
“Cạch”, Trần Thế Hy lại đập vỡ kính của một chiếc xe, rồi nắm lấy khung cửa của xe.
Hai tay cô ấy khẽ dùng lực, hai chiếc xe lập tức di chuyển khỏi mặt đất, trở thành hai vũ khí trêи hai tay cô.
“Vãi!”, thấy Triệu Thế Hy có thể một tay nhấc một chiếc xe hơi, Heo Rừng và Cuồng Phong đột nhiên trợn tròn mắt.
“Nó sinh ra đã có sức lực mạnh mẽ, võ công đều cao hơn chúng ta”, Lý Thiệu Minh nhìn cô em họ với vẻ mặt gượng gạo.
Từ nhỏ con gái của Triệu Hoàng Đế đã có sức phá hoại kinh người, ngay cả Triệu Hoàng Đế – bá chủ phương Nam thấy con gái của mình cũng đau đầu. Bây giờ bên cạnh anh thiếu người, thật sự không thể tìm được ai nên mới nhớ đến cô em họ này của anh. Bây giờ cô ấy đến, anh không biết tương lai của mình là phúc hay là họa.
Lúc bốn tên sát thủ và hàng ngàn binh sĩ xông vào bọn họ, Triệu Thế Hy nhấc hai chiếc xe rồi bước về phía trước.
Vũ khí của cô ấy là hai cây búa Bá Vương nặng bốn trăm cân, bây giờ cô ấy không mang vũ khí nên chỉ có thể dùng hai chiếc xe này.
Lúc nhóm binh sĩ cách bọn họ càng lúc càng gần, Triệu Thế Hy cũng nhấc hai chiếc xe đi về phía bọn chúng. Vừa đi cô ấy vừa đan chéo chân, đồng thời xoay eo, chiếc xe nhẹ nhàng chuyển động trong tay. Tiếp theo, tốc độ của cô ấy càng lúc càng nhanh, rồi ném mạnh hai chiếc xe về phía bọn chúng.
“Phong Hỏa Luân vô địch!”
Đây chính là chiêu thức mà Triệu Thế Hy tự tạo, cô ấy hét một tiếng rồi ném hai chiếc xe về đám người đang tiến đến.
Lý Thiệu Minh, Heo Rừng và Cuồng Phong nhìn cảnh tượng này với ánh mắt kỳ quái…
—————————–
Chương 125: Bốn đấu bốn
Chương 125: Bốn đấu bốn
Cao thủ cấp Tinh Anh chẳng qua cũng chỉ là một số người bình thường có thể chất vượt trội hơn người thường mà thôi, bọn họ còn không có chân khí, chỉ có sức mạnh bắp thịt.
Cho dù cơ thể của bọn họ có mạnh như thế nào đi nữa cũng không thể mạnh hơn hai chiếc xe hơi trong tay của Triệu Thế Hy.
Khi Triệu Thế Hy nhanh chóng ném hai chiếc xe ở trong tay mình bay đến trước mặt đám binh sĩ kia, khiến các binh sĩ nước ngoài được huấn luyện bài bản cũng không nhịn được mà kêu rêи thảm thiết.
Không ngờ rằng cô gái nhỏ này lại hung dữ như vậy, bốn tên sát thủ lập tức lấy binh khí ra lần lượt lao lên. Khi bọn họ vừa mới chạm vào chiếc xe mà Triệu Thế Hy ném ra liền cảm nhận được một nguồn sức mạnh to lớn dẫn đến chấn động kinh mạch toàn thân, rồi bị hất bay ra ngoài.
Sau khi tiếp đất, máu trong cơ thể trào ra, suýt nữa bị Triệu Thế Hy đánh trọng thương.
Một tên đàn em là sĩ quan cấp cao của Lý Phong lập tức hạ lệnh, nói lớn tiếng bằng tiếng nước ngoài: “Bắn!”
Ngay lập tức những binh sĩ ở phía sau lần lượt tiến lên phía trước đồng thời chĩa súng vào Triệu Thế Hy, trong bóng tối khắp nơi đều là ánh lửa.
“Cẩn thận!”, nhìn thấy các binh sĩ bắn về phía Triệu Thế Hy, con ngươi trong mắt của Cuồng Phong lập tức co rút lại.
“Nó không sao đâu”, Lý Thiệu Minh gượng cười.
Khi đám binh sĩ kia bắn về phía Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Heo Rừng kinh ngạc phát hiện, bên ngoài thân hình nhỏ bé của Triệu Thế Hy nhanh chóng hình thành một lớp bảo vệ màu vàng, đồng thời cả người cô cũng biến thành một cô gái nhỏ màu vàng, toàn thân phát ra chân khí vàng chói lóa, chân khí tạo ra một con rồng vàng khổng lồ.
Con rồng vàng này gầm thét về phía đám binh sĩ kia, bay vòng quanh người của Triệu Thế Hy, khiến cho lớp bảo vệ màu vàng bên ngoài của Triệu Thế Hy lại càng mở rộng hơn, nhanh chóng đánh bay hết những viên đạn bắn về phía của cô tạo thành từng đợt sóng.
Thần Cấp cấp cao, có lớp chân khí bảo vệ.
Cuồng Phong thấy cảnh này lập tức nhìn Lý Thiệu Minh bằng ánh mắt kinh ngạc.
“Nó không phải cao thủ Thần Cấp cấp cao, nó sinh ra đã có sức lực mạnh mẽ, tố chất cơ thể từ nhỏ đã có thể so sánh với các cao thủ cấp Tông Sư, bởi vì nó không chỉ có sức lực mạnh mẽ trời sinh mà còn có thể chất cường tráng. Bác tôi đặc biệt bồi dưỡng nó thành một cao thủ, nó chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp thấp nhưng đã có lớp chân khí bảo vệ như các cao thủ Thần Cấp cấp cao, đây là thuộc tính trời sinh của nó. Nói về luyện võ, con bé có thiên phú hơn tất cả mọi người trong số chúng ta, thực lực không hề thua kém cô công chúa nhỏ của gia tộc Diệp Hách Na Lạp. Nghe nói cô công chúa của gia tộc Diệp Hách Na Lạp năm nay mới mười tám tuổi nhưng đã là cao thủ Thần Cấp cấp cao. Nếu như Hy Nhi không mải chơi thì có lẽ cũng sẽ giống như cô chủ Bích Tỷ”, Lý Thiệu Minh gượng cười giải thích.
“Triệu Thế Hy không thích luyện võ sao?”, Cuồng Phong ngạc nhiên.
“Nó sao? Một năm có thể luyện võ được bảy tám ngày đã là tốt lắm rồi. Nó là võ sĩ trời sinh, không cần luyện võ thực lực cũng tự nhiên trở thành cao thủ Thần Cấp”, Lý Thiệu Minh khẽ lắc đầu thở dài.
Cái gì gọi là thiên tài tuyệt thế?
Cô ấy chính là thiên tài tuyệt thế.
So với Triệu Thế Hy, Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong đều hiểu rõ bọn họ chỉ là những người thuộc kiểu nghiêm túc học tập khổ luyện mà thôi.
Tuy nhiên cho dù Triệu Thế Hy trời sinh sức mạnh cường tráng, có được lớp chân khí bảo vệ của cao thủ Thần Cấp cấp cao, nội công bên trong cơ thể của cô ấy cũng không thể giúp cô ấy cản được nhiều đạn. Viên đạn tấn công vào lớp chân khí bảo vệ ngày càng nhiều, chân khí bên trong cơ thể của cô ngày càng bị hao tổn nghiêm trọng. Cô đối mặt với hàng nghìn binh sĩ, khi cô vung xe ở trong tay ra đã giúp cô đỡ được không ít đạn. Nếu như tất cả hơn nghìn binh sĩ này cùng lúc bắn vào cô thì lớp chân khí bảo vệ cô cũng sẽ ngay lập tức bị phá vỡ, sau đó cô sẽ bị bắn chết như người bình thường.
Mặc dù nhìn cô có vẻ liều lĩnh nhưng cô cũng là một người thông minh. Khi đám binh sĩ kia chuẩn bị điên cuồng tấn công cô, cơ thể cô liền xoay người lại vung thẳng một chiếc xe ở trong tay ra ngoài.
Đám binh sĩ giống như bowling lập tức bay lên tầng tầng lớp lớp, sau đó chiếc xe phát ra tiếng nổ, ngọn lửa bùng lên, vô số binh sĩ bị nổ cho bay đi.
Sau đó cô lại vung tiếp một chiếc xe khác trong tay, chiếc xe này đập về phía đám người kia. Đám binh sĩ không thể chịu được va chạm với chiếc xe cũng lập tức bị bay lên.
Tiếp theo lại là một ánh lửa bùng lên trêи không trung.
Hai chiếc xe của Triệu Thế Hy đã quét sạch gần hai trăm binh sĩ, cô nhanh chóng né tránh các viên đạn bắn tới, đi tới hai chiếc xe đang dừng ở bên đường.
Nhìn thấy cô lại muốn lấy hai chiếc xe hơi nữa, sắc mặt của tên sĩ quan được Lý Phong phái tới thay đổi mạnh mẽ.
Hắn tới đây theo lệnh của Lý Phong, chỉ cho rằng Lý Thiệu Minh trước mặt là tên giả mạo, muốn thay thế đại tướng của bọn họ, bây giờ nhìn thấy thực lực của Lý Thiệu Minh giả mạo này mạnh như vậy, bên cạnh còn có nhiều cao thủ, trong lòng hắn lập tức sợ hãi. Tên Lý Thiệu Minh giả này, thực lực có thể ngang bằng với đại ca thật sự của hắn. Sức mạnh của cô gái nhỏ đột nhiên tới giúp đỡ này cũng có thể sánh ngang với Hỏa Sơn – một trong số bốn đội trưởng của binh đoàn lính đánh thuê.
Một nghìn người không đủ, ít nhất cũng phải ba nghìn người.
Không được, cứ tiếp tục đánh như vậy, e rằng bọn họ sẽ bị quét sạch mất, hắn phải có trách nhiệm với tính mạng của các binh sĩ.
Hắn vừa muốn hạ lệnh rút lui liền nhìn thấy đám binh sĩ như nước thủy triều ào về phía hắn ta. Bọn họ chỉ là lính đánh thuê, chỉ vì kiếm tiền, không hề có tín ngưỡng nào giống như binh sĩ Hoa Hạ.
Đánh gì nữa chứ? Nhiệm vụ này bọn họ không làm nữa, số tiền này cũng không cần kiếm nữa, tính mạng mới là quan trọng.
Binh sĩ bại trận giống như núi đổ, lập tức bỏ chạy như chuột nhắt tán loạn khắp nơi, sĩ quan mà Lý Phong phái tới nhìn chằm vào Lý Thiệu Minh, rồi cũng bỏ chạy cùng với đám binh sĩ.
Triệu Thế Hy vừa ra tay đã đuổi được hơn một nghìn binh sĩ, chỉ còn sót lại bốn sát thủ đang nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc.
Khi bốn sát thủ này đưa người đến giết Lý Thiệu Minh, đường phố gần như bị bọn chúng quét sạch, chỉ có vài cô phục vụ xinh đẹp trong quán cà phê núp trong góc quán cả người run rẩy không dám nhìn ra bên ngoài.
“Đại ca, bốn đấu bốn, chúng ta có thể thắng không? Thực lực của Heo Rừng không ổn lắm, nhưng với bản lĩnh của em họ anh, anh và tôi, chắc có lẽ chúng ta có thể nhẹ nhàng hạ được bọn họ”, Cuồng Phong bị Triệu Thế Hy dọa cho mặt mày tái nhợt, nhịn không được châm một điếu thuốc để áp chế lại. Triệu Thế Hy vừa ra tay đã khiến cho tình thế thay đổi hoàn toàn.
Bây giờ bọn họ hoàn toàn có thể đánh bại bốn tên sát thủ này.
“Chi bằng đấu đơn đi, ông vừa mới luyện được kỹ thuật dùng giáo ‘đốt cháy thảo nguyên’, vẫn cần có kinh nghiệm thực chiến. Mặc dù võ công của Triệu Thế Hy mạnh, nhưng thực chiến lại đầy hiểm nguy, nó chỉ là khí thế lấn át người khác mà thôi, thời gian đánh nhau thực tế lâu thì chưa chắc nó đã có thể đánh bại đối thủ, chỉ cần đối thủ thông minh hơn nó một chút là có thể dùng kế sách nhỏ để chiếm được ưu thế. Heo Rừng không thể đánh thắng được, nhưng nếu như lần này anh ta đánh xong trận đấu sống chết này, có lẽ có thể đột phá lên được cao thủ Tông Sư cấp cao. Bây giờ tôi đã không còn chú trọng năng lực của bản thân nữa, tôi cần đặc biệt bồi dưỡng năng lực của tập thể chúng ta”, Lý Thiệu Minh nói.
“Đấu đơn, các anh nghĩ sao?”
“Mày muốn đấu đơn với bọn tao?”, bốn tên sát thủ đối diện nghe thấy lời của Lý Thiệu Minh liền trố mắt nhìn nhau.
Bây giờ cả con đường này đã bị bốn sát thủ bọn chúng dọn sạch, đàn em của bọn chúng đã bị đánh bỏ chạy, vừa hay để bốn người bọn chúng đấu với Lý Thiệu Minh, Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Heo Rừng.
Sau khi bốn người bọn chúng đưa mắt nhìn nhau đã phân tích rằng, vẻ mặt của Lý Thiệu Minh tái nhợt, có lẽ cơ thể đã bị nội thương rất nặng, anh ta là Lý Thiệu Minh giả mạo, có lẽ sẽ dễ đánh hơn chút. Còn chân khí bên trong của Cuồng Phong và Triệu Thế Hy không ổn định, rõ ràng Triệu Thế Hy vừa trở thành cao thủ Thần Cấp không lâu, không hề có công lực cơ bản vững chắc, cô gái này chỉ có phong cách đánh nhau thô bạo, nếu như đánh nhau thật thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn chúng. Cuồng Phong cũng không có công lực thâm sâu như bọn chúng, lúc này công lực của bọn họ không chỉ có thể phóng ra ngoài, mà còn đang gần đạt đến cảnh giới Thần Cấp cấp trung, chân khí dâng trào trong cơ thể khiến cho bọn chúng muốn di chuyển ngay lập tức.
Thực lực của Cuồng Phong có lẽ chỉ đạt đến cấp trung của cảnh giới Thần Cấp cấp thấp, còn tất cả bọn họ đều đã đạt đến cấp cao của cảnh giới Thần Cấp cấp thấp rồi.
Còn Heo Rừng chỉ đơn giản là tên rác rưởi.
Bọn chúng là một trong mười sát thủ lớn trong liên minh sát thủ quốc tế, nếu như ngay cả một tên giả mạo cũng không đối phó được thì bọn chúng sẽ trở thành trò cười cho những người trong ngành khi quay về nước ngoài.
Bọn chúng đã đứng cuối trong top mười sát thủ hàng đầu, nếu như nhiệm vụ lần này lại thất bại, có lẽ ngay cả top mười cũng sẽ không được xếp vào nữa.
Hơn nữa Lý Phong đã trả công cho bọn chúng rất nhiều, chỉ cần xử xong tên giả mạo này, bọn chúng có thể có được một tỷ đô la.
“Được, bọn tao chấp nhận lời thách đấu của mày”, sau khi bốn tên sát thủ nhìn nhau, trong lòng thảo luận một hồi liền quyết định chấp nhận lời thách đấu của Lý Thiệu Minh.
“Cao thủ đầu tiên bọn mày cử ra là ai?”, bốn tên sát thủ hỏi.
“Em gái của tôi vừa rồi đánh không tệ, đã bảy tám năm không gặp rồi, tôi muốn thấy toàn bộ sức mạnh của nó, để nó ra trận đầu tiên đi”, Lý Thiệu Minh cười.
Nhìn chân khí cả người Triệu Thế Hy vừa mới tiêu tan, cả người bốn tên sát thủ lập tức chấn động.
—————————–
Chương 126: Xương khô không dễ đánh
Chương 126: Xương Khô không dễ đánh
Nếu như bốn tên sát thủ kia biết được Lý Thiệu Minh ở trước mặt kia chính là đại tướng của quân đoàn Thiên Chu, thủ lĩnh của quân phiệt thế giới, tên ở nước ngoài kia mới là giả mạo, thì cho bọn chúng mười lá gan cũng không dám quyết đấu với anh.
Bọn chúng đều nhận định Lý Thiệu Minh là giả mạo.
Trong lòng bọn chúng, Lý Thiệu Minh dễ đối phó, còn cô gái nhỏ nhắn trắng trẻo đáng yêu này mới khó đối phó hơn.
“Để tôi”, sau khi bốn tên sát thủ nhìn nhau một lúc, một người phụ nữ bước ra.
Xương Khô – cao thủ Thần Cấp cấp thấp, một trong mười sát thủ lớn, sở trường dùng roi pháp. Cô ta là một trong hai người phụ nữ trong top mười sát thủ lớn, quốc tịch nước Lệ.
Lúc này, cô ta mặc váy đỏ cầm roi đen. Sau khi cô ta bước ta ngoài, nhìn Triệu Thế Hy rồi hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng, trêи cơ thể dần dần tỏa ra luồng khí màu đen.
Mục đích chuyến đi lần này của cô ta là giết chết Lý Thiệu Minh, nhưng không ngờ Lý Thiệu Minh lại có hai cao thủ giúp đỡ. Nếu như cô ta muốn giết chết Lý Thiệu Minh thì nhất định phải đánh thắng Triệu Thế Hy này. Cô ta không ngờ rằng cô gái nhỏ bên cạnh Lý Thiệu Minh lại có thần lực trời sinh, mới chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp thấp mà đã có chân khí bảo vệ của cao thủ Thần Cấp cấp cao. Cô gái này tuy khó giải quyết nhưng có vẻ như chưa có nhiều kinh nghiệm thực chiến. Trong các cuộc đấu võ, so tài không chỉ về kỹ năng võ thuật và công lực mà còn có đầu óc và kinh nghiệm thực chiến. Triệu Thế Hy có sức mạnh trời sinh và năng lực hủy hoại kinh người nhưng chỉ có khí thế áp chế người khác, để đối phó với cao thủ bình thường thì có thể, nhưng cô ta là cao thủ cấp cao của cảnh giới Thần Cấp cấp thấp, nói về kinh nghiệm thực chiến và công lực thì thực sự cô ta vẫn cao hơn Triệu Thế Hy.
Chỉ cần cô ta đánh ổn định một chút thì có lẽ có thể đánh bại được Triệu Thế Hy.
Dường như quan hệ của Triệu Thế Hy và Lý Thiệu Minh rất tốt. Nếu trong quá trình đấu võ cô ta bắt được Triệu Thế Hy và dùng Triệu Thế Hy để uy hϊế͙p͙ Lý Thiệu Minh thì có lẽ sẽ có cơ hội đưa Lý Thiệu Minh giả đi sau đó tìm một nơi giết chết.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Xương Khô dần dần có động lực.
Nếu như ngay cả chút hi vọng này cũng không có thì cô ta nhận thua sau đó trốn đi là xong, lấy đâu ra động lực để đánh nhau với bọn họ chứ?
“Cô gái, cô ra tay trước chứ?”, Xương Khô cất tiếng cười nham hiểm, cô ta là sát thủ quốc tế, tinh thông nhiều loại ngôn ngữ, mặc dù là người nước Lệ nhưng nói tiếng Hán rất tốt.
“Được, vậy tôi không khách sáo nữa”, Triệu Thế Hy khẽ cười, con ngươi nhanh chóng biến thành màu vàng.
Toàn bộ cơ thể của Triệu Thế Hy nhanh chóng bộc phát ra chân khí màu vàng, trong khí thế một con rồng lớn màu vàng bay lên trời, làn da trắng như tuyết của cô ấy cũng nhanh chóng vàng chóe, bàn chân phải nhỏ bé giẫm lên mặt đất, lao cực nhanh lao về phía Xương Khô.
Xương Khô nhìn cô ấy, chỉ nở nụ cười kiều mị, đôi mắt màu tím vô cùng xinh đẹp. Cô ta cao một mét bảy mươi lăm, thân hình thướt tha, là một mỹ nữ kiểu nhu mì.
Khi Triệu Thế Hy nhanh chóng giẫm lên vài vết nứt trêи mặt đất, ngày càng tiến lại gần cô ta hơn, đột nhiên cô ta đánh chiếc roi đen trong tay, “bốp” một tiếng, chiếc roi đen trong tay nhanh chóng dài hơn ba thước, chiếc roi vờn trong không trung vài vòng sau đó đánh về phía của Triệu Thế Hy.
“Chân khí bảo vệ cơ thể!”
Triệu Thế Hy và Lý Thiệu Minh đã không gặp nhau được bảy tám năm, từ nhỏ cô đã dựa vào người đàn ông duy nhất trong nhà này, không chỉ thích Lý Thiệu Minh giống như người thân, cô càng muốn sau này lớn lên sẽ lấy Lý Thiệu Minh làm chồng. Khi còn nhỏ cô đã từng thề, sau này lớn lên không gả cho Lý Thiệu Minh thì sẽ không lấy ai khác. Bây giờ có người muốn giết Lý Thiệu Minh thì sao cô có thể bỏ qua cho những kẻ này? Cô càng muốn thể hiện trước mặt của Lý Thiệu Minh, để cho anh nhìn thấy thực lực bây giờ của cô.
Cô muốn một đòn đánh bại Xương Khô, vì thế dùng toàn bộ sức lực của mình phát huy chân khí bảo vệ cơ thể.
Khi roi đen của Xương Khô lao về phía cô, cô dùng luồng chân khí mạnh mẽ ngăn lại. “Bốp” một tiếng, roi đen của Xương Khô quất mạnh vào chân khí bảo vệ của cô, trêи luồng chân khí của cô xuất hiện một gợn sóng. Xương Khô nhìn thấy không thể đánh Triệu Thế Hy bị thương nên mau chóng lùi lại. Con rồng vàng to lớn trong khí thế của Triệu Thế Hy gầm lên một tiếng rồi lao về phía Xương Khô.
“Đại ca, anh là cao thủ Thần Cấp cấp cao, nhưng bây giờ cơ thể bị trọng thương, thực lực chỉ còn là Thần Cấp cấp thấp. Triệu Thế Hy có sức mạnh trời sinh, hơn nữa còn có chân khí bảo vệ của cao thủ Thần Cấp cấp cao, người phụ nữ trong mười sát thủ lớn này có lẽ sẽ bị Triệu Thế Hy bắt được trong một đòn tấn công, đúng không?”, Cuồng Phong đứng bên cạnh Lý Thiệu Minh, mồm ngậm điếu thuốc.
Hắn chắp hai tay, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn trận đấu võ của Triệu Thế Hy và Xương Khô.
Trong lòng của hắn, trận đấu võ này Triệu Thế Hy chắc chắn sẽ thắng nên hoàn toàn không hề có cảm giác hồi hộp, có lẽ chỉ một chiêu này của Triệu Thế Hy là có thể đánh bay được Xương Khô.
Hắn thầm nghĩ đám binh sĩ mà mười sát thủ lớn này tìm tới vừa đuổi bọn họ chạy thê thảm, hắn rất ít khi chạy đi như vậy. Chờ Triệu Thế Hy giải quyết xong Xương Khô, hắn sẽ nhanh chóng dạy dỗ một trong số mười tên sát thủ này một trận.
“Một chiêu của Hy Nhi chưa thể hạ được Xương Khô”, Lý Thiệu Minh khẽ lắc đầu.
“Hả?”, Cuồng Phong ngạc nhiên.
“Không chỉ một chiêu của Hy Nhi không hạ được Xương Khô, ngược lại còn bị thương dưới tay của cô ta. Cuồng Phong, anh vẫn chưa hiểu thực lực của mười sát thủ này. Mười sát thủ lăn lộn ở nước ngoài, uy danh lừng lẫy, nếu như không có bản lĩnh thực sự thì bọn họ đã bị người ở nước ngoài đào thải từ lâu rồi. Xương Khô này nhìn thì chỉ có thực lực của Thần Cấp cấp thấp nhưng đã thực chiến trăm trận, với kinh nghiệm thực chiến của cô ta hoàn toàn có thể đánh bại được cao thủ Thần Cấp cấp trung. Hy Nhi từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, bố của nó là Triệu Hoàng Đế uy danh lừng lẫy. Có rất nhiều người nghe nói nó là con gái của Triệu Hoàng Đế cũng sẽ cố ý nương tay khi đánh với nó, nào dám thật sự ra tay đánh bại nó chứ. So với Xương Khô thì thực chiến của Hy Nhi còn cách rất xa, chưa chắc đã thắng được Xương Khô”, Lý Thiệu Minh nói.
“Đại ca, nhưng thực lực của cô ấy có thể sánh được với cao thủ Thần Cấp cấp cao rồi mà”, Cuồng Phong không phục.
“Anh cứ xem đi rồi sẽ biết”, Lý Thiệu Minh nói.
Ở bên này Triệu Thế Hy đã đánh với Xương Khô hơn mười mấy chiêu, như Lý Thiệu Minh nói, kinh nghiệm thực chiến của Xương Khô phong phú, cho dù Triệu Thế Hy tấn công cô ta như thế nào thì cô ta luôn lùi về sau và dùng roi đen đánh Triệu Thế Hy, giữ khoảng cách an toàn nhất định với Triệu Thế Hy. Mà chân khí bảo vệ bên ngoài cơ thể của Triệu Thế Hy dù có mạnh ngang với cao thủ Thần Cấp cấp cao, nhưng công lực vẫn chỉ là Thần Cấp cấp thấp, lớp chân khí bảo vệ bên ngoài cơ thể không thể duy trì được lâu. Mỗi một lần Xương Khô dùng roi quất vào luồng chân khí bảo vệ của cô sẽ tạo ra một gợn sóng, lực tấn công của Xương Khô không nhỏ, dần dần sau khi Xương Khô liên tục tấn công Triệu Thế Hy mười mấy roi, luồng chân khí của Triệu Thế Hy càng lúc càng yếu.
Vầng trán trắng nõn của Triệu Thế Hy không tự chủ đổ mồ hôi, tóc mái cũng ướt nhẹp, Xương Khô càng đánh càng mạnh, nhìn Triệu Thế Hy nở nụ cười gian xảo.
“Đồ đàn bà xấu xa, tôi sẽ giết cô!”, Triệu Thế Hy tức giận khi thấy Xương Khô như thể đang trêu đùa mình.
Nghĩ một lúc cô lập tức chạy đến bên đường, bắt lấy một chiếc xe ném về phía Xương Khô. Khi Xương Khô né được chiếc xe bay tới, cô lại lao vào Xương Khô một lần nữa.
“Trúng!”, chỉ nhìn thấy Xương Khô múa roi trong không trung, đột nhiên cây roi quất ra rồi nhanh chóng quấn lấy Triệu Thế Hy.
Khi Triệu Thế Hy giải phóng chân khí bảo vệ cơ thể, chiếc roi đen của Xương Khô không thể nào đến gần cơ thể của cô, chỉ có thể quấn lấy bên ngoài luồng chân khí màu vàng. Khi Xương Khô cuốn lấy Triệu Thế Hy một vòng, cô ta đột nhiên dùng lực thu chiếc roi về, Triệu Thế Hy giống như con quay bị bay ra ngoài.
“Ha ha ha!”, nhìn thấy Triệu Thế Hy bị Xương Khô đùa giỡn như vậy ba tên sát thủ còn lại lập tức bật cười lớn tiếng.
“Triệu Thế Hy đánh không lại Xương Khô thật sao?”, Cuồng Phong lập tức trừng to mắt.
“Xương Khô là cao thủ cấp thế giới, thực lực thuộc Top một trăm của thế giới. Nếu như Hy Nhi có thể đánh bại được cô ta thì nó đã sớm nổi tiếng thế giới rồi”, gương mặt của Lý Thiệu Minh không cảm xúc.
“Đại ca, Triệu Thế Hy không đánh lại Xương Khô, hay là chúng ta ra tay giúp cô ấy?”, Cuồng Phong nói.
“Để nó đánh”, Lý Thiệu Minh nói.
Bên này Triệu Thế Hy từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp phải thất bại, cô còn cho rằng bản thân vừa ra tay là đã có thể đánh bại Xương Khô, nhưng đã đánh mười mấy chiêu mà vẫn không thể tiếp cận gần với cơ thể của cô ta. Nhìn thấy Xương Khô dùng chiếc roi cuốn lấy cơ thể mình, lại coi mình như con quay quất ra ngoài, sau khi cô lăn vài vòng trêи mặt đất, đầu óc lập tức choáng váng.
Nhìn thấy nụ cười nham hiểm trêи gương mặt của Xương Khô trước mặt, cô lắc mạnh cái đầu nhỏ của mình, rồi nhìn cô ta với ánh mắt mờ mịt.
Cô dần dần nhận ra.
Xương Khô này không dễ đánh….
—————————–
Chương 127: Hàn uy phong ra tay
Chương 127: Hàn Uy Phong ra tay
Triệu Thế Hy không xông lên, cô ấy không thể đến gần Xương Khô nên đành phải giữ khoảng cách nhìn chằm chằm Xương Khô để tìm chỗ sơ hở.
“Cô gái, không lên sao? Nếu cô không lên thì chị đây sẽ lên, chị giỏi về tiến công nhất đấy”, Xương Khô càng đánh càng có lòng tin, cô ta đã là người từng trải nhiều nên tin chắc mình có thể giải quyết cô gái đáng yêu trắng trẻo này.
Xương Khô vừa dứt lời, đôi mắt cô ta lóe lên ánh sáng màu đen. Sau đó tạo ra một đòn chân hình tia chớp với tốc độ cực nhanh, cô ta dùng roi quất mạnh vào Triệu Thế Hy.
Tốc độ quất roi của cô ta quá nhanh khiến Triệu Thế Hy còn chưa tránh kịp đã bị Xương Khô quất một roi, chân khí bảo vệ lập tức phóng ra một lượng lớn.
Tất cả cao thủ Thần Cấp cấp cao đều có chân khí bảo vệ, Triệu Thế Hy mới chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp thấp mà đã có chân khí bảo vệ là điều không thể tưởng. Nhưng có lợi cũng có hại, chân khí bảo vệ cần sự hỗ trợ của công lực uyên thâm, Triệu Thế Hy chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp thấp, nội lực của cô ấy không đủ để chân khí bảo vệ có thể duy trì được lâu.
Bây giờ Xương Khô đã đánh cô ấy không ít roi, chỉ cần Xương Khô đánh cô ấy thêm hai roi nữa là có thể phá vỡ chân khí bảo vệ của cô ấy.
Thấy cảnh tượng này, Cuồng Phong không khỏi toát mồ hôi lạnh thay Triệu Thế Hy, e rằng thế giới này không có mấy người có thể so với cô ấy. Nhưng nói về kinh nghiệm thực chiến và kĩ năng thì cô ấy đánh không lại Xương Khô, vậy cô ấy phải làm sao mới có thể đánh bại cô ta?
“Hy Nhi, dù võ sĩ có phòng ngự thế nào cũng sẽ có chỗ sơ hở. Một võ sĩ có thể chặn được đạn đối phương bắn ra nhưng lại không thể ngăn được đại bác của địch. Sức phòng ngự của em cao là tốt nhưng không phải là điều đáng kiêu ngạo, cơ thể em nhỏ nhắn có thể thử cách đánh như bọn cướp biển, tận dụng cơ thể linh hoạt của em để đọ sức với Xương Khô. Roi đen của Xương Khô là điểm mấu chốt, tìm cơ hội lấy được roi đen của cô ta rồi đánh bại cô ta”, Lý Thiệu Minh nói.
Dù sao Triệu Thế Hy cũng là em gái anh nên anh cũng đau lòng khi thấy em gái mình bị đánh, anh không thể không chỉ dẫn cho Triệu Thế Hy.
“Nhiều chuyện!”, Xương Khô lạnh lùng liếc nhìn Lý Thiệu Minh rồi quất một roi vào Triệu Thế Hy.
Thân hình Triệu Thế Hy nhỏ nhắn, chỉ cao một mét sáu. Cô ấy nhanh chóng cong người tránh khỏi roi đen của Xương Khô. Cô ấy đã không còn nhiều chân khí để dùng nữa, lúc tránh thoát cô ấy thu lại chân khí đã phóng ra ngoài, cô ấy còn có thể chặn được Xương Khô hai lần, chỉ đợi thời điểm quan trọng ngăn roi đen của Xương Khô lại.
Lý Thiệu Minh nói đúng, roi đen của Xương Khô có uy lực kinh khủng, nếu lùi có thể chắc chắn Triệu Thế Hy không cách nào đến gần cô ta được, còn tiến cô ta có thể tấn công Triệu Thế Hy. Nhưng thật ra roi đen của cô ta cũng có điểm yếu, sức mạnh cô ta không bằng Triệu Thế Hy, chỉ cần Triệu Thế Hy bắt được roi đen là có thể giết cô ta chỉ trong một đòn đánh.
Thế nhưng, roi đen của Xương Khô không dễ bắt được như vậy.
Cô ta là cao thủ dùng roi, tốc độ quất roi rất nhanh, chiêu thức dứt khoát. Lúc cô ta lại quất một roi nữa vào Triệu Thế Hy nhưng cô ấy nhanh chóng tránh được. Khi Triệu Thế Hy tránh né, roi đen của cô ta như mọc thêm mắt mà đuổi theo Triệu Thế Hy. Triệu Thế Hy thấy không tránh được lập tức xoay người lộn nhào trêи mặt đất, bộ đồ nhãn hiệu Prada dính đầy bụi, roi của Xương Khô hung hăng quất vào nền đất cô ấy vừa lộn nhào.
Mặt đường nhựa bị Xương Khô quất thành một cái hố lớn.
Sau đó Xương Khô lại tiếp tục tấn công, cô ta vung tay, roi đen xoay hai vòng trêи không trung rồi hướng về phía Triệu Thế Hy. Triệu Thế Hy là một cô gái thích sạch sẽ, cô ấy thấy mình bị Xương Khô đánh thành bộ dạng nhếch nhác, bộ đồ trêи người dính đầy bụi, ánh mắt cô ấy hiện lên sự tức giận. Cô ấy lập tức phóng chân khí bảo vệ ra ngoài, đồng thời vươn tay cướp lấy roi đen của Xương Khô. Thế nhưng tốc độ roi đen của Xương Khô quá nhanh, cứ quất vào chân khí bảo vệ của cô ấy. Sau đó roi đen trong tay cô ta dội ngược lại làm Triệu Thế Hy không kịp bắt lấy.
Triệu Thế Hy nổi giận, cô ấy đi đến bên đường nhấc bổng một chiếc xe, chạy về phía Xương Khô. Xương Khô chỉ nở nụ cười gian xảo nhìn Triệu Thế Hy chạy đến. Lúc Triệu Thế Hy đến gần cô ta bỗng múa may roi đen rồi quất vào người Triệu Thế Hy, nhanh chóng cuốn lấy chiếc xe trong tay Triệu Thế Hy, sau đó cô ta quấn chặt chiếc xe bằng roi đen. Vì dùng lực quá mạnh nên cô ta hất tung Triệu Thế Hy và chiếc xe trong tay cô ấy ra ngoài.
“Ha ha ha!”, thấy Triệu Thế Hy không bằng Xương Khô, chỉ là một cô bé bị Xương Khô chơi đùa, ba tên sát thủ lập tức bật cười.
“Đồ giả vẫn là đồ giả, không chỉ mình là đồ giả mà đến bạn cũng vậy”, một người đàn ông đẹp trai cười mỉa mai.
Truy Hồn – một trong mười sát thủ hàng đầu, cao thủ Thần Cấp cấp thấp, thiên về sử dụng ám khí. Hắn mặc một bộ đồ màu đen, gương mặt tuấn tú nhưng vẻ mặt dữ tợn khiến cả người vô thức toát ra sát khí.
“Tôi còn tưởng gặp phải cao thủ gì, hóa ra cũng chỉ là một con hổ giấy. Nhiệm vụ lần này không tệ, đơn giản nhẹ nhàng mà còn có thể kiếm được một số tiền lớn, là loại công việc tôi thích. Chơi với chúng một lát, lát nữa tôi sẽ đích thân giải quyết đồ giả kia, thế là đã hoàn thành nhiệm vụ lần này, một tỷ đô tôi chỉ lấy ba trăm triệu thôi”, một tên khác lại nói.
Tay Sắt – một trong mười sát thủ hàng đầu, cao thủ Thần Cấp cấp thấp, thiên về sử dụng quyền pháp, vũ khí là một đôi găng tay sắt. Hắn cũng mặc một bộ đồ màu đen, lạnh lùng cười nhìn Lý Thiệu Minh đối diện.
Giết người là công việc của các sát thủ. Trong mắt họ, Lý Thiệu Minh ở đối diện không phải là người mà là những tờ tiền đô đủ màu sắc.
“Tay Sắt? Cậu tham quá đấy, một tỷ đô, chúng ta đã nói mỗi người một phần tư rồi, cậu lại muốn chiếm mất một phần ba vậy? Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải lấy được hai trăm năm mươi triệu đô trong nhiệm vụ lần này. Nếu cậu còn lộn xộn, lát nữa tôi dẫn tên đó đi, chọc ông đây nổi giận thì ông đây lấy hết một tỷ đô”, một người đàn ông lực lưỡng nói.
Bò Tót – một trong mười sát thủ hàng đầu, cao thủ Thần Cấp cấp thấp, vũ khí là đôi rìu nặng một trăm sáu mươi cân. Cơ thể hắn rất cường tráng, cũng là cao thủ thiên về sức lực.
“Bò Tót, anh dám!”, Tay Sắt và Truy Hồn hung ác nhìn hắn, Xương Khô đang giao đấu với Triệu Thế Hy cũng không khỏi hung tợn nhìn hắn.
“Mẹ kiếp, mấy thứ chó má này đã sắp đánh nhau vì chia ích lợi rồi”, Cuồng Phong đứng cạnh Lý Thiệu Minh lạnh lùng nhìn từ phía đối diện.
“Ha ha…”, Lý Thiệu Minh chỉ phát ra tiếng cười mỉa mai.
Vừa rồi anh đoán Lý Phong đã thay thế thân phận người nắm binh quyền của anh ở nước ngoài, Lý Phong muốn mãi mãi trở thành anh nên đã phái người đến giết anh. Nếu Lý Phong giết anh, chắc chắn không phải phái bốn sát thủ hàng đầu này mà sẽ phái vô số binh sĩ hỗ trợ. Bốn tên sát thủ hàng đầu cộng thêm một nghìn binh sĩ được huấn luyện thì anh không phải là đối thủ của họ.
Nhưng nếu chỉ là bốn tên sát thủ trước mặt thì anh vẫn có tự tin có thể đánh bại họ. Họ cũng xem như là bạn cũ, anh đã quen thuộc với khả năng của bốn tên sát thủ này lâu rồi.
Mấy sát thủ này còn chẳng phân biệt được anh và Lý Phong ai thật ai giả nữa.
Đáng đánh.
Anh không để ý bốn tên sát thủ kiêu ngạo thế nào, nếu em gái họ của anh thất bại, anh sẽ để bốn tên sát thủ biết bản lĩnh của anh.
Lúc này trêи không trung bỗng vang lên âm thanh phành phạch, một tia sáng cực lớn chiếu xuống, một chiếc trực thăng vũ trang bỗng xuất hiện trêи đầu mấy người Lý Thiệu Minh.
Sau đó khi ánh sáng chói lọi chiếu trêи con đường xung quanh, ba tên sát thủ biến sắc, lập tức lấy tay che ánh sáng, ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Chỉ thấy một chiếc xe địa hình vũ trang và một chiếc xe tải lớn sáu tầng đang chạy về phía bọn chúng. Những chiếc xe đó lập tức vây quanh chúng lại, một binh sĩ Hoa Hạ nhảy xuống xe.
Chẳng mấy chốc, bọn chúng bị một nghìn binh sĩ vây quanh, mấy binh sĩ này cùng lúc giơ khẩu súng trường tự động loại 95 nhắm chuẩn vào ba tên sát thủ và Xương Khô.
“Đại ca, tôi đến cứu anh đây!”, Đại Quân và anh Hổ cũng dẫn theo đàn em chạy đến, họ định rút khẩu súng của mình ra thì thấy một nhóm binh sĩ đứng xung quanh, lập tức bỏ súng xuống.
Trong đám người, Hàn Uy Phong quân phục thẳng thớm, mỗi vai mang ba ngôi sao tướng lớn đi cùng với Liễu Bân.
Thấy bốn tên sát thủ vừa rồi còn ngạo nghễ, vẻ mặt hiền từ của Hàn Uy Phong lập tức trở nên nghiêm túc.
“Hạ gục bốn tên nước ngoài này đi!”
Đây là địa bàn của Hoa Hạ, sao có thể để bốn tên sát thủ hống hách ở đây như vậy được?
Thấy bản thân bị quân đội Hoa Hạ bao vây, sắc mặt bốn sát thủ lập tức thay đổi…
—————————–
Chương 128: Vương hổ muốn thách đấu
Chương 128: Vương Hổ muốn thách đấu
“Bắt lấy chúng!”, sắc mặt Liễu Bân tái nhợt, anh ta lập tức ra lệnh cho binh sĩ khi vừa thấy vết tích sau trận chiến của bốn sát thủ và Lý Thiệu Minh.
Nghe Hàn Uy Phong và Liễu Bân ra lệnh, các binh sĩ lập tức lên nòng, cầm chặt khẩu súng trường nhắm chuẩn vào bốn sát thủ. Đồng thời, các binh sĩ của Lữ đoàn Đặc công của tỉnh lấy dây thừng, đi về phía bốn sát thủ. Hàn Bân cũng là thành viên của Lữ đoàn Đặc công, hắn tay cầm sợi dây đi theo các lính đặc chủng. Lúc đi đến chỗ bốn sát thủ, hắn liếc mắt nhìn Lý Thiệu Minh cười giễu cợt.
Đồ vô dụng, anh còn thích chuốc họa vào thân cơ đấy, thế mà kéo đến một đám sát thủ nước ngoài khiến thành phố cảng biển thành ra như vậy. Võ công của mấy tên sát thủ này không thấp, trước tiên nên hạ gục mấy tên sát thủ này, lát nữa xem anh nói thế nào với ông nội tôi.
Hắn thầm nghĩ muốn hạ gục bốn tên sát thủ với đồng đội.
“Đồ giả, anh thật đáng khinh, còn dùng quân đội Hoa Hạ để đối phó với bọn này, đã nói là đấu đơn mà?”, bốn sát thủ không ngờ lại bị quân đội Hoa Hạ phát hiện nhanh như vậy, bị hàng nghìn khẩu súng chĩa vào, bốn sát thủ lập tức giơ tay lên, hung tợn liếc nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt bất mãn.
Võ sĩ sợ nhất là đám đông, nhất là binh sĩ có súng. Nơi này là địa bàn của Hoa Hạ, ban đầu lúc Hàn Sương và quân phiệt truy đuổi để giết Lý Thiệu Minh, thấy Lý Thiệu Minh trôi dạt vào vùng biển của Hoa Hạ nên bọn chúng cũng nhanh chóng từ bỏ ý định truy sát Lý Thiệu Minh, không dám động đến Hoa Hạ. Bốn sát thủ đối đầu với Lý Thiệu Minh ở thành phố cảng biển đã thu hút sự chú ý của quân đội. Họ biết rõ năng lực của quân đội Hoa Hạ, biết rằng những người này chỉ là phần nổi của tảng băng. Nếu họ dám đối đầu với quân đội Hoa Hạ thì chắc chắn sẽ chết rất thê thảm.
Trước mặt quân đội Hoa Hạ, họ chẳng còn can đảm phản kháng. Dù họ có võ công cao cường thì vẫn chỉ là mấy tên sát thủ.
Nhưng họ không phục.
Họ tin mình có thể hạ gục được Lý Thiệu Minh.
Lúc này, Hàn Bân thấy sắc mặt ông cụ Hàn Uy Phong tái nhợt, có sát thủ nước ngoài vượt biên trái phép vào nước làm đảo loạn cuộc sống của người dân, ông cụ Hàn Uy Phong vô cùng tức giận nên đã đích thân dẫn quân đội đến trấn áp. Hàn Uy Phong là ông của hắn, từ nhỏ hắn đã biết tính tình của ông ấy, nếu lúc này có người nói sai một câu với Hàn Uy Phong thì chắc chắn ông cụ Hàn Uy Phong sẽ nổi nóng ngay. Hôm nay dù Lý Thiệu Minh không nói gì cũng chết chắc rồi, tôi xem anh làm sao để qua được ải này.
Thế nhưng, Lý Thiệu Minh không quan tâm đến Hàn Uy Phong có tức giận hay không. Anh châm một điếu thuốc, khi nhìn thấy bốn sát thủ đã bị hạ gục, anh nói với Hàn Uy Phong: “Ông Hàn, bốn sát thủ này là người của tôi”.
Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, Hàn Bân hơi sửng sốt.
Hắn thầm nghĩ Lý Thiệu Minh muốn chết à?
“Hả?”, sắc mặt Hàn Uy Phong rất khó coi, đang định bắt bốn tên sát thủ này về trị tội thì nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, khiến ông hết sức ngạc nhiên.
“Lúc ở nước ngoài, mười sát thủ hàng đầu đều bị tôi kiểm soát, thật ra họ là người của tôi. Sau đó họ làm phản với tôi trêи biển, cấu kết với Hàn Sương muốn giết tôi, xử lý họ là chuyện riêng của tôi. Ông Hàn, có lẽ ông biết câu này nhỉ, ân oán giang hồ nên để giang hồ giải quyết. Võ lâm Hoa Hạ luôn được chính phủ ủng hộ, minh chủ võ lâm Hoa Hạ được hưởng đãi ngộ cấp Bộ, có quyền bắt bọn tà gian võ lâm nhốt vào nhà tù cấp trung trong giới võ lâm. Nhưng tôi là thủ lĩnh của quân phiệt ở nước ngoài, lúc tôi ở nước ngoài cũng đã được hưởng quyền lợi có thể bắt tội phạm nhốt vào nhà tù riêng”.
“Bây giờ tôi sẽ nghe theo lời các ông, nhưng thật ra tôi vẫn còn hộ chiếu nước ngoài, tôi vẫn có một nửa là người nước ngoài. Tôi nghĩ các ông nên tôn trọng tôi, giao bốn sát thủ cho tôi, đây là chuyện của tôi, các ông đến hóng chuyện là được rồi đừng can thiệp vào”, Lý Thiệu Minh nói.
Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, Hàn Bân sững sờ tại chỗ.
Lý Thiệu Minh này có gan lớn đấy, còn dám đàm phán với ông nội của hắn!
“Ông Hàn, mặc dù Lý Thiệu Minh là người Hoa Hạ nhưng anh ta có hai thân phận, quả thật cũng là người nước ngoài. Hoa Hạ chúng ta luôn tôn trọng nhân quyền, anh ta lại là người trong giang hồ, có quyền được xử lý kẻ phản bội, chúng ta nên tôn trọng anh ta”, Liễu Bân nghĩ một lúc rồi nói.
“Cậu có tự tin xử lý được chúng không?”, sắc mặt Hàn Uy Phong dần bình thường lại.
“Tất nhiên rồi”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
“Được, vậy giao chúng cho cậu”, Hàn Uy Phong khẽ gật đầu, ra lệnh cho đám lính đặc chủng lùi ra sau.
Tất cả binh sĩ vây quanh ở trước đều đã lùi về sau, nhường lại cho Triệu Thế Hy và Xương Khô một vòng tròn đủ lớn.
Thấy con đường vốn dĩ rất đẹp đã bị Lý Thiệu Minh và bốn sát thủ đánh thành tan hoang, Hàn Uy Phong chưa hết tức giận nói: “Cậu Lý, các cậu phải đền lại con đường này”.
“Tôi nhất định sẽ đền”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
“Chuyện gì thế? Sao anh ta giống đại ca vậy”, Xương Khô lại tiếp tục giao đấu với Triệu Thế Hy, ba tên sát thủ kinh hãi nhìn nhau.
Lúc ở nước ngoài, họ quả thật làm không ít việc cho Lý Thiệu Minh, mặc dù liên minh sát thủ bọn họ đã lập thành một phe ở nước ngoài nhưng thật ra vẫn bị khống chế bởi Lý Thiệu Minh, là đàn em dưới trướng của anh.
Họ là người hiểu rõ nhất thực lực của Lý Thiệu Minh trước đây mạnh thế nào. Bây giờ thấy Lý Thiệu Minh chỉ nói vài câu đã giải quyết được vấn đề ở chỗ Hàn Uy Phong nên họ dần nghi ngờ thân phận của anh.
Sự quyết đoán của người giả này giống hệt Lý Thiệu Minh thật. Lẽ nào anh ta đúng là Lý Thiệu Minh thật?
Nếu anh ta là Lý Thiệu Minh thật…
Họ không dám nghĩ tiếp.
Hàn Bân thấy Lý Thiệu Minh có thể thuyết phục được tướng quân Hàn cho phép họ giải quyết riêng với nhau, hắn lập tức cảm thấy không phục.
Dựa vào cái gì?
Lý Thiệu Minh này có cái gì giỏi đâu mà dám ăn nói với ông nội của hắn như vậy?
Anh ta có năng lực gì mà có thể được ông nội cho phép họ giải quyết riêng với nhau?
Hắn không phục!
Nhưng nếu ông nội đã cho phép họ đấu tiếp thì hắn sẽ chống mắt lên xem cô gái mà anh ta tìm đến có bản lĩnh gì. Làn da cô gái này trắng như tuyết, trông cũng khá dễ thương, người toát ra khí chất cao quý không hề kém cạnh Hiên Tịnh Vũ, liệu hắn có thể làm quen với người xinh đẹp như vậy ngoài Tiểu Vũ không?
Sau khi nhìn kĩ nhan sắc của Triệu Thế Hy, Hàn Bân hơi ngạc nhiên.
“Hy Nhi, chân khí bảo vệ của em vẫn có thể phát huy lần cuối, nếu lần này chân khí bảo vệ bị phá hủy thì em cứ nhận thua đi”, Lý Thiệu Minh lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, nghĩ đến mình và Hiên Tịnh Vũ còn đang trong tình trạng ly thân nên thấy hơi buồn bực.
“Nếu các người có thể đánh thắng người của tôi, tôi cho phép thắng một thì đi một”, Lý Thiệu Minh lại nói với bốn sát thủ.
“Xương Khô, tốc chiến tốc thắng đi!”, nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, ánh mắt Truy Hồn khẽ thay đổi.
“Lý Thiệu Minh là nhân vật lớn, xem cô gái mà cậu ta tìm đến có năng lực gì”, Hàn Uy Phong không có ác cảm với Lý Thiệu Minh, ngược lại còn cảm thấy phấn khích muốn xem trận đấu giữa Triệu Thế Hy và Xương Khô.
Trong lòng ông, Lý Thiệu Minh đã là người có thực lực mạnh mẽ đứng Top mười của thế giới, ông rất mong có thể nhìn thấy bản lĩnh của Triệu Thế Hy.
“Liễu Bân, đây là Lý Thiệu Minh dùng một cú đấm để đánh bại cậu đấy à?”, chỉ huy trưởng Lữ đoàn Đặc công – Vương Hổ liếc nhìn Lý Thiệu Minh.
Vương Hổ là cao thủ Tông Sư cấp cao, là chỉ huy trưởng Lữ đoàn Đặc công của tỉnh. Võ thuật không tệ nhưng không bằng nhiều người xuất thân từ gia tộc hay môn phái có tiếng trong giang hồ. Anh ta không được truyền dạy bí kíp võ công rõ ràng. Ở trong quân đội, cũng được vài cao thủ võ lâm chỉ dạy nhưng rất ít người có thể dạy cho họ võ thuật chân chính. Thế nên anh ta đã làm chỉ huy trưởng Lữ đoàn Đặc công quân khu tỉnh nhưng vẫn không bằng người trong giang hồ có thể trở thành cao thủ Thần Cấp bằng những bí kíp gia truyền.
Thật ra cao thủ Thần Cấp không nhiều, chỉ là cao thủ Thần Cấp mà Lý Thiệu Minh gọi đến lại nhiều.
“Là anh ta”, vẻ mặt Liễu Bân không có cảm xúc nói.
“Ha ha, nghe nói cậu ta còn giành được tiền trợ cấp mà cậu dành dụm mười năm? Tên nhóc này cũng điên cuồng đấy, sau khi về tôi sẽ đánh với cậu ta một trận để giúp cậu giành lại tiền trợ cấp”, Vương Hổ mặc bộ đồng phục chiến đấu của đặc chủng, cơ mặt hơi rung lên.
—————————–
Chương 129: Triệu thế hy ra oai
Chương 129: Triệu Thế Hy ra oai.
“Ừ”, Liễu Bân khẽ gật đầu.
Tính Liễu Bân hướng nội, không thích nói chuyện, lúc nào cũng bày ra bộ dạng không cảm xúc. Trả lời Vương Hổ xong, hắn mới giật mình nhìn về phía Vương Hổ.
Vậy mà Vương Hổ lại muốn khiêu chiến Lý Thiệu Minh, giúp hắn đoạt lại năm trăm nghìn tiền phụ cấp.
Điều này có vẻ không khả thi lắm?
Rất nhiều cao thủ Thần Cấp không đánh lại Lý Thiệu Minh, ngay cả những nhân vật như Cuồng Phong cũng cam tâm làm đàn em của Lý Thiệu Minh. Vương Hổ chưa từng thấy thực lực của Lý Thiệu Minh, bị vẻ ngoài lương thiện của anh lừa gạt. Nếu anh ta thấy được thực lực thật sự thì chắc sẽ không dám nói như vậy.
Hàn Bân cũng chưa từng thấy thực lực của Lý Thiệu Minh, chỉ mới thấy Lý Thiệu Minh tát Hàn Vũ Triết một cái. Mà cái tát đó đã là gì, nếu anh thật sự ra tay thì còn đánh Hàn Vũ Triết thảm hơn nhiều.
Trong lòng hắn, Lý Thiệu Minh chỉ là một tên vô dụng mua danh trục lợi, rất muốn được tỉ thí với anh.
Liếc mắt nhìn Lý Thiệu Minh đang vô cảm, hắn lạnh lùng nói trong lòng:
Rác rưởi!
Bên này, Xương Khô không quan tâm Lý Thiệu Minh nói thật hay giả. Lý Thiệu Minh nói với bọn họ chỉ cần đánh bại một đàn em của anh ta, thì sát thủ đó có thể rời đi. Bây giờ cô ta muốn thoát ra khỏi chỗ này, nên đánh nhau ngày càng gay gắt với Triệu Thế Hy.
Cô ta phóng toàn bộ chân khí ra ngoài, hình thành một bộ xương khô màu đỏ trong làn khí. Tâm sinh tướng, tâm sinh khí, mỗi võ sĩ đều có một khí thế của riêng mình, bọn họ giải phóng chân khí, trong khí thế sẽ hình thành một cự thú ảo ảnh. Từ nhỏ, Triệu Thế Hy có xuất thân tôn quý, võ công học tập là võ công chính thống, nên kiến thức cơ bản lúc luyện võ là Thái Cực Trường Tuyền do Thái tổ Tống, hoàng đế sáng lập triều đại nhà Tống sáng tạo ra. Lúc cô ấy phóng chân khí, trong khí thế hình thành một con rồng vàng. Còn Xương Khô luyện võ công phái Hắc Ám, nên trong khí thế sẽ hình thành một bộ xương khô màu đỏ.
Bộ xương khô kia có cặp mắt trống rỗng, mặc áo choàng màu hồng và cầm một thanh kiếm. Lúc cô ta giao chiến với Triệu Thế Hy, bộ xương khô đó cũng đánh nhau với rồng vàng. Rồng vàng gầm lên những tiếng gầm vang dội, liên tục dùng cơ thể khổng lồ mạnh mẽ đánh bộ xương khô. Bộ xương khô thì dùng kiếm không ngừng chém mạnh xuống từng mảng vảy vàng của rồng vàng.
Đến cả Hàn Uy Phong cũng là lần đầu tiên chứng kiến trận đấu giữa cao thủ Thần Cấp. Lúc này, ông ấy đang mặc trang phục đại tướng, thấy Xương Khô và Triệu Thế Hy giải phóng toàn bộ chân khí, liều mạng đánh nhau, ánh mắt ông không khỏi lấp lánh, thầm thán phục trong lòng. Cô nhóc này đúng là không tệ, nếu được phải nghĩ ngay cách đưa cô vào quân ngũ, Hoa Hạ cần nhân tài như này.
Xương Khô liên tục quơ roi đen trong tay, lấy roi đen cuốn quanh cơ thể tạo thành một lá chắn bảo vệ mọi sự công kϊƈɦ. Triệu Thế Hy không tiến lại gần được, chỉ có thể nhảy vọt tới trước mặt cô ta, dùng nắm đấm đấm mạnh vào cây roi đang bảo vệ xung quanh cô ta. Cô muốn tóm được cây roi của Xương Khô, nhưng tốc độ cây roi rất nhanh, nên cô không tài nào tóm nổi.
Lúc Xương Khô vung vẩy cây roi, còn cố tình thi triển từng hàng vảy mọc ngược ở ngoài cây roi, để khi Triệu Thế Hy nắm mạnh vào cây roi, tay cô sẽ bị trầy da xước thịt.
Triệu Thế Hy cuống cuồng tóm lấy Xương Khô, Xương Khô cũng đang muốn tóm được Triệu Thế Hy. Khi Triệu Thế Hy tiến đến gần cô ta, cô ta nghĩ ngợi một lúc đột nhiên thả lỏng cây roi trong tay ra.
“Vút!”
Vèo một cái, cây roi trong tay cô ta nhanh chóng trói chặt cơ thể Triệu Thế Hy. Cô ta rất giỏi võ thuật nước Lệ, bộ sách võ thuật cổ của nước Lệ cũng giống với các chiêu Thái Cực Quyền, dùng cùi chỏ và đầu gối để đánh kẻ địch với sức mạnh kinh người. Lúc trói chặt Triệu Thế Hy xong, cô ta nhanh chóng nện mạnh vào Triệu Thế Hy. Lúc này, Triệu Thế Hy cũng triển khai một luồng chân khí bảo vệ ở ngoài. Chiếc váy dài của Xương Khô bị xé rách, để lộ ra đôi chân dài thon thả. Cô ta xoay người, liên tục dùng đầu gối và cùi chỏ tấn tông Triệu Thế Hy.
Triệu Thế Hy có chân khí bảo vệ, nên Xương Khô không đánh cô bị thương được. Nhưng chân khí bảo vệ của cô rất yếu, nên chỉ có thể phòng ngự được một đòn tấn công toàn lực của Xương Khô. Dù võ công của Xương Khô không mạnh như cây roi đen kia, song ra đòn nhiều cũng có thế phá vỡ được chân khí bảo vệ của Triệu Thế Hy.
Chỉ cần chân khí bảo vệ của Triệu Thế Hy bị phá vỡ, cơ thể cô ấy sẽ phải đối mặt với những cú đánh thấu xương. Bị roi đen của Xương Khô cuốn chặt quanh người, cơ thể cô gồng lên muốn xé tan cây roi đen này.
Khi Xương Khô liên tục dùng đầu gối và cùi chỏ tấn công cô mãnh liệt, lớp chân khí bảo vệ bên ngoài của cô bị đánh bình bịch, chân khí bảo vệ màu vàng ngày càng yếu. Triệu Thế Hy liều mạng căng cứng cơ thể, khiến cây roi đen kia phát lên tiếng cót két.
“Cô bé, đừng trách chị đây làm cô bị thương, hãy trách cô em đối đầu nhầm người rồi”, ánh mắt Xương Khô lộ ra ý định giết người, cả người biến thành một làn gió đen ngòm, quyền, chân, đầu gối, cùi chỏ, từng đòn giáng vào người Triệu Thế Hy như mưa sa thác đổ lúc cô ta xoay người tấn công.
“Chân khí bảo vệ của Triệu Thế Hy bị phá rồi”, Cuồng Phong đổ mồ hôi lo lắng thay cho Triệu Thế Hy.
Dù hắn là một sát thủ, nhưng chưa từng giết người, hắn chỉ khiến người khác bị thương. Song thật ra hắn cũng là người nhiệt tình, tuy không thích vẻ đáng yêu của Triệu Thế Hy, mà do cô là em gái của Lý Thiệu Minh, nên thầm quan tâm đến cô.
“Đại ca, hay anh ra tay cứu Triệu Thế Hy đi. Cô bé ấy càng lớn càng đáng yêu, nhìn cứ như thiên thần, bị đánh như vậy thật xót xa quá!”, Heo Rừng thầm thích Triệu Thế Hy, nói với Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh nheo mắt, trong lòng anh cũng hơi căng thẳng vì Triệu Thế Hy. Nhưng anh không ra tay, anh tin cô ấy vẫn còn hi vọng chiến thắng.
“Xương Khô sẽ thắng”, ba tên sát thủ kia không kìm được nụ cười đắc ý trêи khuôn mặt.
Hàn Bân không ngờ Lý Thiệu Minh có thể tìm được người bạn là cao thủ Thần Cấp, nhìn Triệu Thế Hy và Xương Khô đánh nhau cứ như hai vị thần, trong lòng hắn rất kinh ngạc. Nhưng cỏ rác vẫn hoài cỏ rác, bạn mà anh tìm được cũng chẳng mạnh đến nỗi nào. Triệu Thế Hy đánh không lại Xương Khô, cô sắp bại rồi.
Lý Thiệu Minh đã đồng ý với bốn tên sát thủ, thắng một thì đi một. Những tên sát thủ này là tội phạm truy nã quốc tế, nếu bọn họ thắng thì xem Lý Thiệu Minh sẽ để bọn họ chạy như nào.
“Thực lực của bạn của Lý Thiệu Minh cũng chẳng ra gì”, thấy vừa nãy Lý Thiệu Minh khoác lác không ngượng mồm là muốn trừng trị những kẻ phá hoại, muốn một mình đối đầu với bốn tên sát thủ, mà bây giờ đàn em đầu tiên anh phái ra sắp bại rồi, Vương Hổ không khỏi nhíu mày.
Sắc mặt Liễu Bân lạnh tanh.
“Cô em, chân khí bảo vệ của em bị chị đây phá nát rồi!”, đột nhiên Xương Khô rống lên một tiếng. Bộ xương đỏ trong khí thế của cô ta trở nên lớn dần, rồi nuốt chửng rồng vàng của Triệu Thế Hy.
Cùng lúc, chân khí bảo vệ của Triệu Thế Hy bị phá tan, vang lên một tiếng giòn rã rồi hóa thành những hạt bụi màu vàng.
“Cô mới thua cuộc!”, lúc này cả người Triệu Thế Hy nhanh chóng biến thành màu vàng, ánh mắt tỏa ra một luồng sáng vàng rực.
Rồng vàng bị nuốt chửng kia đột nhiên phá nát bộ xương khô trong khí thế của Xương Khô. Cô xé tan cây roi đen quấn chặt quanh cơ thể mình, đánh một đòn mạnh về phía Xương Khô.
Ầm một tiếng, quả đấm của Triệu Thế Hy giáng vào cùi chỏ của Xương Khô. Xương Khô cảm thấy chỗ bị chịu đòn đó là một cảm giác đau đớn không tả nổi. Sau đó, cô ta khạc ra một ngụm máu tươi lớn, cơ thể bị đánh bay văng ra ngoài, va đập mạnh khiến cửa kính của nhà hàng đằng sau lưng bị vỡ nát, rồi va vào bức tường đá trong nhà hàng. Cô ta lại đâm thủng bức tường khác, rồi bay xuyên ra ngoài nhà hàng.
“Mấy tên ngốc các anh chỉ biết đứng nhìn, vừa nãy ai nói tôi bị đánh bại đấy?”, ánh mắt Triệu Thế Hy lấp lánh ánh sáng vàng, toàn thân cô cũng màu vàng. Lúc này nhìn cô không vui không buồn, lạnh lùng khó tả, ánh mắt quét bốn phương tám hướng nhìn tất cả mọi người.
Thấy Triệu Thế Hy một quyền đánh bay Xương Khô, các binh lính đứng xung quanh, rồi đến ba tên sát thủ, Hàn Uy Phong, Liễu Bân, Vương Hổ, Hàn Bân, Cuồng Phong, Heo Rừng, sắc mặt ai nấy đều thay đổi…
—————————–
Chương 130: Đây mới là lý thiệu minh thật
Chương 130: Đây mới là Lý Thiệu Minh thật
Cô gái nhỏ này trông nhỏ nhắn đáng yêu như một nàng tiên, nhưng sức mạnh lại đáng sợ như ác quỷ. Lúc này mọi người đều có thể nhìn ra Triệu Thế Hy giận thật rồi, cô ấy đang nổi nóng, cô ấy có thực lực như vậy ai dám chọc giận cô ấy? Vương Hổ và ba tên sát thủ đều im miệng, Hàn Bân cũng ngậm chặt miệng không dám nói gì. Bởi họ không muốn bị Triệu Thế Hy một đấm đánh bay ra ngoài như Xương Khô.
“Bắt lấy Xương Khô”, Lý Thiệu Minh nhìn và nói với Đại Quân đang đứng một bên.
Bốn tên sát thủ là người của anh, trận chiến trêи biển bốn tên sát thủ này đã phản bội anh, anh từng nói với Hàn Uy Phong rằng anh muốn trừ khử hết đám dơ bẩn trong môn phái. Hiện giờ Triệu Thế Hy hạ gục Xương Khô giúp anh, đương nhiên cô ta sẽ thuộc quyền anh xử lý.
Xương Khô đã bị Triệu Thế Hy đánh bị thương nặng, nên nhóm người Đại Quân có thể dễ dàng trói cô ta lại.
Lý Thiệu Minh lại nhìn ba tên sát thủ.
“Đại ca, trận thứ hai để tôi ra tay đi”, Cuồng Phong nói.
“Không, trận thứ hai để tôi”, Lý Thiệu Minh khẽ lắc đầu.
“Cái gì?”, Cuồng Phong ngạc nhiên nhìn anh.
“Kinh nghiệm thực chiến của anh phong phú hơn Hy Nhi, hơn nữa anh đã học được kỹ thuật dùng giáo ‘đốt cháy thảo nguyên’ nên cũng chẳng phải lo lắng gì mà vẫn có thể đánh bại bốn tên sát thủ. Bất kỳ ai trong bốn tên sát thủ đều không phải đối thủ của anh. Kinh nghiệm thực chiến của Hy Nhi chưa đủ, sau trận chiến sinh tử này chắc cô ấy sẽ học hỏi được khá nhiều. Còn Heo Rừng vẫn đang trong quá trình phát triển, anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của bốn tên sát thủ. Lần so tài này vô vị lắm, mọi người muốn nâng cao kinh nghiệm thực chiến thì tôi sẽ hạ gục họ rồi khi về chúng ta cùng luyện tập với họ là cũng có thể nâng cao kinh nghiệm thực chiến. Cứ để mình tôi đấu với ba người họ và hạ gục họ đi, rồi chúng ta quay về so tài riêng. Hôm nay tôi đã trải qua một số chuyện cá nhân không mấy vui vẻ, tôi muốn về nghỉ ngơi”, Lý Thiệu Minh nói.
Trong lòng người thất tình lúc nào cũng trống trải, giờ đây màn đêm đã dần buông xuống, nghĩ tới việc anh và Hiên Tịnh Vũ vẫn đang trong tình trạng chia tay, trong lòng Lý Thiệu Minh bỗng thấy hơi khó chịu.
Nhất là tối nay có nhiều người vây quanh, anh vẫn thấy không thoải mái trong lòng. Họ là khỉ sao? So tài võ công sao lại phải cho nhiều người không hiểu gì về võ công xem?
Hiển nhiên Triệu Thế Hy thấy buồn bực khi vừa bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Anh định một đánh ba sao?”, Cuồng Phong hỏi.
Lý Thiệu Minh nói xong, Cuồng Phong bỗng hiểu ra ý đồ của anh. Liễu Bân, Vương Hổ, Hàn Bân và ba tên sát thủ đều nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt kinh ngạc.
Ngay từ đầu Vương Hổ đã cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Lý Thiệu Minh, anh ta vốn không hề quen Lý Thiệu Minh, chỉ nghe nói dạo gần đây thành phố cảng biển xuất hiện một nhân vật lớn.
Trong mắt anh ta, mấy người mà Lý Thiệu Minh đánh bại như Liễu Bân, La Vĩnh Liệt, Tiểu Hổ đều không phải cao thủ gì cả, họ đều là vài cao thủ Tông Sư, số cao thủ này anh ta cũng có thể hạ gục. Nhưng hiện giờ cao thủ mà nhóm người Lý Thiệu Minh gặp phải là cao thủ Thần Cấp, anh không đánh nổi nên đành phải bảo đàn em của anh ra trận, còn anh đứng sau chỉ trỏ. Chắc là anh cũng giống Thanh Phong, đều sợ thua. Gặp phải người kém cỏi hơn mình thì bất khả chiến bại, nhưng khi gặp phải người giỏi hơn mình thì chỉ biết chém gió, ra vẻ ta đây. Anh ta ghét nhất là loại người như vậy, không thực dụng chút nào.
Kẻ kiêu ngạo thì luôn thích nhìn vào khuyết điểm của người khác. Anh ta đã quên Lý Thiệu Minh không chỉ đánh bại số cao thủ thuộc cảnh giới Tông Sư như Liễu Bân, La Vĩnh Liệt và Tiểu Hổ, mà anh còn khiến một cao thủ hàng đầu trong thế giới ngầm phương Bắc là Cuồng Phong phải chịu khuất phục.
Trong mắt anh ta, chức phó sĩ quan huấn luyện đội đặc chủng quân khu tỉnh như Lý Thiệu Minh không bằng anh ta.
“Lý Thiệu Minh, anh phải suy nghĩ cho tính mạng của mình, đừng để mất mạng vì sở thích khoe khoang”, Vương Hổ nhanh mồm nhanh miệng, anh ta bỗng nói ra những lời trong lòng.
“Lý Thiệu Minh, tôi từng đọc thông tin về mấy người này, họ đều là cao thủ không dễ đối phó, mà hình như vết thương của anh vẫn chưa khỏi nhỉ? Tốt nhất anh hãy suy nghĩ cho kỹ”, Liễu Bân cũng không nhịn được khuyên anh.
Anh ta biết thực lực của Lý Thiệu Minh, nhưng anh ta không thể ngờ một mình Lý Thiệu Minh có thể đấu với ba cao thủ Thần Cấp.
Cao thủ Thần Cấp trở lên đều là thần rồi, họ đều là những nhân vật thuộc cảnh giới Thần Tiên. Cao thủ Thần Cấp rất hiếm, do Lý Thiệu Minh có thân phận đặc biệt nên có thể thu hút nhiều cao thủ Thần Cấp như vậy. Tài nguyên Liễu Bân có được trong quân đội có hạn, dù tài nguyên huấn luyện của anh ta đã là tốt nhất so với những người khác, nhưng vẫn không được đào tạo thành cao thủ Thần Cấp như một số gia tộc võ lâm. Nếu không có cao thủ chịu chỉ dạy không màng đến lợi ích bản thân, thì việc trở thành cao thủ Thần Cấp vẫn chỉ là mơ ước cả đời. Anh ta không tưởng tượng nổi Lý Thiệu Minh sẽ đánh bại ba cao thủ Thần Cấp như nào.
Không chỉ có Vương Hổ, Liễu Bân không tin Lý Thiệu Minh có thể một mình hạ gục hết ba cao thủ Thần Cấp, mà ngay cả Hàn Bân và rất nhiều lính đặc chủng cũng không tin anh.
Đúng lúc này đám lính đặc chủng binh mà Hàn Uy Phong đưa tới đều đến từ đội đặc chủng Thiên Lang – một trong những đội lính đặc chủng đứng đầu trong năm quân khu lớn. Người mà ông ấy muốn bắt là cao thủ Thần Cấp, ông ấy không dám coi thường những cao thủ Thần Cấp này. Còn những binh sĩ này đều phải bỏ biết bao mồ hôi công sức, trải qua bao vòng tuyển chọn mới vào được Thiên Lang. Họ tự cho mình là tài giỏi, ai nấy đều vô cùng bướng bỉnh.
Tất cả họ đều là cao thủ trêи cảnh giới Tông Sư, thấy Vương Hổ nói thế, không ít người cười trộm.
Trong lòng họ, cao thủ Thần Cấp là vị thần cao chót vót mà họ không thể với tới. Nếu Lý Thiệu Minh có thể đánh bại ba cao thủ Thần Cấp thì ba cao thủ Thần Cấp này cũng rẻ mạt quá đó.
Không thể nào, nếu với ngoại hình này của Lý thiệu Minh mà có thể hạ gục được ba cao thủ Thần Cấp, e là tất cả họ đều là cao thủ Thần Cấp đỉnh cao rồi.
Chỉ có Hàn Uy Phong thầm mỉm cười.
Lý Thiệu Minh của đội Thiên Chu, cuối cùng cậu cũng thể hiện sức mạnh của cậu rồi à?
Hai năm trước, lúc Hàn Uy Phong tình cờ xem được một đoạn video của Lý thiệu Minh, ông ấy đã nhớ kỹ hình dáng của anh. Đoạn video này là tài liệu cơ mật, luôn được cất giữ và bảo quản trong kho lưu trữ hồ sơ, Hàn Uy Phong thường xem đoạn video này. Điều mà ông ấy tán thưởng Lý Thiệu Minh không chỉ vì năng lực hơn người của anh, mà còn là vì tài hoa khi dẫn binh đánh trận của anh. Đây là một tài năng đẹp trai trời sinh, ông ấy thích Lý Thiệu Minh còn hơn cả cháu ruột của mình.
“Lý Phong, anh đã nghĩ kỹ chưa, anh định một mình đấu lại ba chúng tôi sao? Anh là Lý Phong nhỉ?”, ba tên sát thủ không ngờ Lý Thiệu Minh muốn đấu riêng với ba người họ, vốn dĩ họ nên cười ngạo nghễ, nhưng chẳng hiểu sao giờ đây trong lòng họ lại hơi hoảng sợ. Truy Hồn bỗng lôi thông tin về Lý Thiệu Minh ở trêи người ra, liếc qua tài liệu đó rồi nói: “Cậu tên là Lý Phong, từ nhỏ đến lớn chỉ là một người bình thường, còn thường xuyên bị người ta bắt nạt, là Hàn Sương chỉ dạy cho cậu, dạy cậu võ công, muốn cậu chiếm lấy chức vị của đại tướng”.
“Lý Phong, dù anh được Hàn Sương chỉ dạy nhưng giờ anh mới chỉ là một cao thủ Thần Cấp cấp thấp, chúng tôi cũng là cao thủ Thần Cấp cấp thấp, một mình anh đánh với ba chúng tôi, anh đánh nổi không? Chi bằng hôm nay bỏ qua đi, chúng tôi cho anh một cơ hội hối hận, anh nói với những người lính Hoa Hạ này, bảo họ tha cho chúng tôi đi, từ nay về sau chúng tôi sẽ không vào Hoa Hạ nữa, mối làm ăn này chúng tôi không làm nữa, coi như chúng tôi đen đủi đi, được chứ?”, Truy Hồn kìm nén nỗi căng thẳng trong lòng và nói.
Chẳng hiểu tại sao, hắn càng lúc càng cảm thấy Lý Thiệu Minh này không phải Lý Thiệu Minh giả, không hề giống với những gì mà Lý Thiệu Minh ở trụ sở chính của quân đoàn đã nói.
Người này không phải là Lý Phong bình thường, người này chính là đại ca Lý Thiệu Minh trước kia của họ.
Anh dám một mình đấu với ba người họ thì tức là anh có bản lĩnh nhất định.
Lý Thiệu Minh ở trụ sở chính đó nói với họ, Lý Thiệu Minh đang ở thành phố cảng biển là giả. Là con rối của Hàn Sương – kẻ thù không đội trời chung với anh ta đào tạo ra, muốn dùng anh để giả mạo anh ta, giành lấy vị trí của anh ta. Năng lực của Hàn Sương không hề yếu, hắn là cao thủ thứ hai trong Tứ đại binh vương, là thủ lĩnh thứ hai của lũ quân phiệt trêи thế giới. Nếu hắn đích thân huấn luyện một người thì chắc hẳn có thể đào tạo anh trở thành thần. Chỉ có điều dù cho năng lực của Hàn Sương có giỏi tới đâu, dù hắn có bồi dường ra một cao thủ Thần Cấp thì cũng không thể đánh bại được ba người họ trong khoảng thời gian ngắn ngủi được.
Trừ khi Lý Thiệu Minh này là thật, chỉ có Lý Thiệu Minh thật mới có thể một mình đánh bại ba người họ.
Trong lòng họ dần sợ hãi.
Dù là đại ca của họ, người đứng đầu trong mười sát thủ lớn, là cao thủ Thần Cấp cấp cao cũng vô cùng sợ Lý Thiệu Minh, chút bản lĩnh này của họ còn chẳng đủ tư cách để làm phó sĩ quan quân đội cho Lý Thiệu Minh trước kia thì làm sao mà dám tranh cao thấp với Lý Thiệu Minh?
“Lý Phong, anh nghĩ kỹ chưa, hay là thôi đi. Lần so tài võ công này chúng tôi nhận thua, chúng tôi nể mặt anh, coi như anh thắng, anh tha cho chúng tôi đi đi được không?”, trong lòng Bò Tót hoảng loạn nói không nên lời, cứ nghĩ tới việc anh có thể là Lý Thiệu Minh thật, trong lòng hắn ngày càng sợ hãi.
“Không được, chúng ta nhất định phải đánh”, khuôn mặt Lý Thiệu Minh không chút biểu cảm.
“Đây mới là Lý Thiệu Minh thật, toàn bộ chúng ta bị tên giả kia lừa rồi!”, Tay Sắt đột nhiên hét toáng lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.