Mục lục
Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi - Lý Thiệu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này có hàng nghìn người tràn vào phái Thiếu Lâm, trong mấy nghìn người này có nhiều loại võ phục khác nhau, bọn họ ở dưới núi đi lên, hàng người vô tận ùn ùn kéo đến, lúc bọn họ lên núi bao vây quân của Lý Thiệu Minh, thủ hạ của Lý Thiệu Minh bắt đầu hơi hoảng loạn.

Các thủ hạ lập tức chĩa vũ khí về phía người đi lên, mấy người này trông thấy quân của Lý Thiệu Minh cầm súng nhưng không hề sợ hãi, ngược lại khinh thường nhìn bọn họ.

Trong đại điện phái Thiếu Lâm bỗng nổi lên một trận gió lớn, bảy cao thủ lập tức xuất hiện.

Trong bảy cao thủ này có cả nam và nữ, bọn họ đều mặc vest chỉnh tề, mặt vô cảm xúc. Lúc phó minh chủ nhìn thấy rõ diện mạo của bọn họ, lập tức kinh ngạc hô to: “Là Thần tổ, Thần tổ đến rồi!”

Thần tổ là nhóm chấp hành pháp luật đứng đầu Hoa Hạ, tổng cộng có bảy cao thủ Thần Cấp cấp cao, nghe nói Lý Thiệu Minh kéo quân đến bao vây phái Thiếu Lâm, bảy thành viên lập tức có mặt tại hiện trường.

Một người đàn ông trung niên cao gầy tỏa ra khí thế mãnh liệt đứng sừng sững trong đám cao thủ võ lâm. Trông thấy bảy cao thủ đến, trong mắt Từ Bi đại sư không khỏi hiện lên sự vui mừng.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu này chính là minh chủ võ lâm Hoa Hạ, là người đứng đầu trong hàng ngũ mười hai vị thần chủ Hoàng Kim – Tướng soái Thượng Quan. Ông ta đã năm mươi tuổi rồi nhưng bởi vì nội lực thâm hậu nên trông vẫn anh tuấn phong độ như tuổi ba mươi. Bên cạnh ông ta cũng toàn là những cao thủ Thần Cấp cấp cao, đằng sau ông ta đều là những bá chủ thế lực hạng hai như Hồng Võ của Hoa Hạ.

Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, Từ Bi đã triệu hồi được một nửa bá chủ võ lâm Hoa Hạ và bảy chủ thần Hoàng Kim, hiện trường đồ sộ, không thua kém gì đại hội võ lâm.

“Tướng soái Thượng Quan!”, một trụ trì lục điện lập tức sải bước tới chỗ tướng soái Thượng Quan cung kính chào hỏi.

“Trực tiếp đàm phán đi”, tướng soái Thượng Quan nhìn thẳng, lạnh lùng nói.

“Lý Thiệu Minh, chúng ta bắt đầu đàm phán”, thấy tướng soái Thượng Quan đích thân đến trấn áp, trong lòng Từ Bi đại sư trở nên nhẹ nhõm hơn, nhìn sang Lý Thiệu Minh đang ngồi một bên.

“Được, đàm phán thì đàm phán”, Lý Thiệu Minh cười nói, anh từ từ đứng dậy.

Lúc Lý Thiệu Minh cùng với Triệu Thế Hy, Cuồng Phong, Lôi Tiểu Minh, Chu Bảo Bảo, tướng soái Thượng Quan và Từ Bi đại sư bước vào hậu viện, anh giơ tay phải lên ra lệnh cho thủ hạ: “Bỏ vũ khí xuống hết đi”.

Nghe hiệu lệnh của Lý Thiệu Minh, Đại Quân và anh Hổ nhìn nhau rồi buông vũ khí xuống, trong chốc lát, hai mươi nghìn thủ hạ cũng lần lượt bỏ súng xuống theo.

Lý Thiệu Minh và đoàn người dần biến mất nơi hậu viện.

“Lý Thiệu Minh – con trai trưởng nhà họ Lục một trong tứ đại gia tộc võ lâm dẫn lực lượng vũ trang riêng tấn công phái Thiếu Lâm, nhưng phái Thiếu Lâm là người sai trước, thua đấu võ nhưng không thực hiện lời hứa, giờ chuyện này xử lý thế nào, mọi người cùng nhau thương lượng”, vài phút sau, khi tất cả bá chủ tập hợp ở hậu viện và ngồi xuống trước chiếc bàn lớn phong cách cổ xưa, tướng soái Thượng Quan ngồi ở vị trí đầu tiên mặt nghiêm nghị nói.

Đội trưởng Thần tổ - Hình Thiên, ngồi ở vị trí số hai kế tiếp tướng soái Thượng Quan cũng mang vẻ mặt vô cảm xúc giống ông ta.

“Giờ làm sao đây, phái Thiếu Lâm sai trước, bọn họ đấu võ thua Lý Thiệu Minh thì phải bồi thường tiền, hình như là ba mươi tỷ đúng không? Ha ha, tiền đặt cược cũng không nhỏ, nhưng theo như tôi biết, trận đấu lần này là do Hồng Võ khởi xướng, số tiền này đáng lẽ phải là Hồng Võ trả chứ?”, Trần Trường Thanh – một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim cười nói rồi nhìn về phía Hồng Võ đang đứng đằng sau.

“Hồng Võ, ông hẳn là rất giàu nhỉ? Dám cược ba mươi tỷ với con trai trưởng nhà họ Lục”.

“Tôi sẽ mượn Hồng Môn hải ngoại – nhà họ Hoa ba mươi tỷ”, Hồng Võ toát mồ hôi, cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Ồ, thì ra là Hồng Môn hải ngoại tài trợ cho ông, vậy thì dễ giải quyết rồi, chuyện lần này đều do ông gây ra, đang yên đang lành thách đấu với Lý Thiệu Minh làm gì? Người ta là người nhà họ Lục quan hệ rộng trải dài non song, tiền tài và thế lực gấp mười lần nhà họ Hồng của ông, ông mà cũng có tư cách để đắc tội với nhà họ Lục sao? Thôi, mau bồi thường tiền cho người ta để rút quân bao vây phái Thiếu Lâm đi”, Trần Trường Thanh cười nói.

“Được…”, Hồng Võ khẽ gật đầu.

Lần này Hồng Võ toi rồi, ông ta không ngờ Lý Thiệu Minh lại to gan như vậy, không những cướp bóc nhà họ Hồng, giờ ông ta nhờ phái Thiếu Lâm ra mặt giúp để trả thù Lý Thiệu Minh nhưng thất bại thảm hại, ngược lại còn liên lụy phái Thiếu Lâm gặp họa.

Hồng Võ trộm liếc Hoa Anh Hùng, Hoa Anh Hùng cũng cực kỳ khiếp sợ Lý Thiệu Minh. Hắn vội qua một bên lấy laptop ra, nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt uất ức rồi nhập số tài khoản chuyển khoản cho Lý Thiệu Minh.

Lý Thiệu Minh vẫn ngồi ngay ngắn không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì.

Vài phút sau, Hoa Anh Hùng lau mồ hôi trên trán nói: “Tôi chuyển tiền rồi”.

“Đã nhận được”, Heo Rừng lập tức nhận được thông báo chuyển tiền, nhìn số tiền Hoa Anh Hùng chuyển tới không khỏi choáng váng.

“Rất tốt, có vấn đề gì thì giải quyết từng cái một, tất cả vấn đề rồi sẽ được xử lý ngay thôi. Chúng ta đều là người trong võ lâm chính phái, còn chưa diệt tà đạo sao có thể tranh chấp nội bộ với người phe mình chứ? Như vậy chẳng phải là làm trò cười cho võ lâm Hắc Ám sao?”, Trần Trường Thanh cười nói.

“Vấn đề thứ nhất giải quyết xong rồi, bây giờ còn vấn đề thứ hai nữa. Lý Thiệu Minh, ông ngoại cậu là người nhân đạo hiền hậu, được xưng là Diệu Thủ Đan Sư, không chỉ giỏi luyện đan mà còn tinh thông y thuật, ông ấy là ân nhân của rất nhiều người trong võ lâm chính phái chúng tôi, mọi người đều kính trọng nhân phẩm của ông ngoại cậu”.

“Cậu xem, lần này cậu đem quân đến bao vây phái Thiếu Lâm, chúng tôi cũng coi như nể mặt cậu rồi. Bảy vị chủ thần Hoàng Kim đã đến, đến cả minh chủ Thượng Quan và Thần tổ cũng bất bình trước hành vi của cậu nên mới đặc biệt tới đây để hòa giải. Tôi nghĩ cậu nên bỏ qua cho phái Thiếu Lâm, bọn họ dẫu sao cũng là danh môn chính phái, cứu giúp muôn dân, hoàn toàn không phải hạng tiểu nhân giả tạo, chỉ là tính tình có hơi bộc trực, thậm chí thô lỗ nên trong lúc đấu võ đã vô tình chọc giận cậu. Nhưng đấu võ vốn luôn như vậy mà, mong cậu lượng thứ, phái Thiếu Lâm từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ giao đệ tử của mình cho người ngoài xử lý, cậu cũng nên nể tình chúng tôi và phái Thiếu Lâm một chút mà tha cho bọn họ một lần”, Trần Trường Thanh mỉm cười hết lòng khuyên nhủ.

“Nếu trận đấu lần này chúng tôi thua phái Thiếu Lâm thì sẽ thế nào?”, Lý Thiệu Minh hỏi.

“Chuyện này…”, Trần Trường Thanh khẽ nhíu mày lại.

“Giả sử chúng tôi thua, phái Thiếu Lâm nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng tôi, bắt chúng tôi về chịu phạt. Cho dù chúng tôi có Triệu Hoàng Đế, ông ngoại tôi chống lưng, liệu phái Thiếu Lâm có dễ dàng tha thứ cho chúng tôi không?”, Lý Thiệu Minh hỏi.

“…”, Trần Trường Thanh nhíu mày không nói gì.

“Tôi muốn tự do của Hồng Võ và bảy đệ tử của phái Thiếu Lâm đã đấu võ với chúng tôi”, Lý Thiệu Minh châm một điếu thuốc lá, nói.

Vừa dứt lời, tướng soái Thượng Quan, đội trưởng Thần tổ Hình Thiên và các chủ thần Hoàng Kim đều đồng loạt nhìn về phía anh.

Tên Lý Thiệu Minh này dám không nể mặt họ!

Đã bảo rồi, cho dù phái Thiếu Lâm gọi bao nhiêu bá chủ võ lâm đến, Lý Thiệu Minh vẫn nhất quyết phải giành lấy đệ tử Thiếu Lâm cho bằng được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK