Mục lục
Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi - Lý Thiệu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân phận ở rể này đúng là không dễ làm, nếu đứa con ở rể này có một công việc, thu nhập hàng tháng ở mức khá, thường xuyên biếu bố vợ một ít quà, biết nhìn xa trông rộng một chút, dỗ dành bố mẹ vợ khiến họ vui lòng, vậy thì những ngày tháng sống chung sẽ dễ dàng hơn. Nhưng đối với loại người như Lý Phong, trước đây không có công việc, không có tài chính, mọi chi tiêu của hai mẹ con họ đều phụ thuộc vào sự chu cấp của nhà họ Hiên, cho dù ông Hiên có yêu thích anh ta đi chăng nữa thì anh ta cũng không thể sống thoải mái nhà họ Hiên, bởi vì ông Hiên còn có một đám người thân khác.

Trong mắt những người thân của ông Hiên, tên Lý Thiệu Minh này chỉ là một kẻ thấp kém. Là một kẻ ăn bám ham ăn lười làm, nên bọn họ muốn quát mắng như thế nào cũng được.

“Bố!”, khi bầu không khí nhà họ Hiên dần trở nên căng thẳng, ông cụ mạnh mẽ đặt đũa xuống bàn, sắc mặt của mọi người trong nhà bắt đầu thay đổi, ông Hiên nhíu mày nhìn ông cụ.

“Không phải trước đây chúng ta đã nói rồi sao? Sau khi Phong Nhi rời đi và quay trở lại đây, chúng ta không được tùy tiện trách mắng nó. Nó còn trẻ tuổi, cần phải thay đổi từ từ”.

“Quốc An, con câm miệng”, sắc mặt ông cụ tái xanh.

Lý Phong bỏ nhà ra đi không phải một lần, ông cụ hứa với ông Hiên rằng sẽ không mắng chửi Lý Phong cũng không phải chỉ có một lần. Nếu ông ta có thể nói được làm được thì Lý Phong cũng sẽ không hết lần này đến lần khác bỏ nhà ra đi.

Ông ta vì thương xót cho đứa cháu gái của mình – Hiên Tịnh Vũ. Cho nên từ tận đáy lòng ông ta vẫn luôn xem thường Lý Phong, cảm thấy chuyện Hiên Tịnh Vũ gả cho Lý Phong chẳng khác gì một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Không có tiền đồ tương lai xán lạn thì đã đành, nhưng chút khả năng quan sát mọi việc cũng không có. Lấy ví dụ như vừa nãy, chỉ cần Lý Thiệu Minh tùy ý gắp thức ăn cho vào bát của một người nào đó, thì ông cụ có thể chỉ khó chịu một chút thôi, chứ sẽ không mất bình tĩnh như bây giờ. Vậy mà anh lại tự gắp thức ăn bỏ vào miệng mình, anh là cái thá gì chứ? Sáng hôm nay, tất cả mọi người trong nhà phải đứng ở cửa cả tiếng đồng hồ để chờ anh. Chuyện anh đến muộn thì cũng không nhắc đến nữa, vậy mà anh lại không mua gì hết và đi tay không đến đây, đây là anh xem thường nhà họ Hiên có phải không?

Phải dạy cho tên Lý Phong này một bài học.

“Bố!”, nhìn thấy cơn tức giận của ông cụ chuẩn bị bùng phát, lại dạy dỗ Lý Phong giống như trước kia, trong lòng ông Hiên hơi lo lắng.

“Quốc An, ông nói ít vài câu đi. Sức khỏe của ông không tốt, ông mới năm mươi tuổi thôi đấy. Bố của ông cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, ông có thể nhẫn tâm để ông ấy tức giận sao?”, bà Hiên kéo ông Hiên lại, bình tĩnh nhìn Lý Thiệu Minh.

Mọi người trong nhà họ Hiên đều cho rằng Lý Thiệu Minh là Lý Phong, bà Hiên cũng vô cùng ghét Lý Phong, trong lòng thầm nghĩ rằng dù sao thì bà ta cũng là chủ sở hữu của một chuỗi cửa hàng mỹ phẩm, con gái bà ta sao có thể gả cho cái loại người như thế này được. Nếu không phải ban đầu ông Hiên cứ khăng khăng bắt gả con gái cho Lý Phong, và sau khi Lý Phong nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của Hiên Tịnh Vũ nên cậu ta cũng muốn cưới Hiên Tịnh Vũ, thì Hiên Tịnh Vũ hoàn toàn không có khả năng phải cưới Lý Phong. Vậy được, nếu như cậu đã muốn cưới bảo bối của tôi, vậy thì cậu hãy làm một kẻ ăn bám đi, để cho cậu thử cái cảm giác ăn bám là gì.

Có kịch hay để xem rồi.

Anh cả và anh hai, vợ bác cả và vợ bác hai cũng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều cười thầm hả hê. Lý do bọn họ không ngại khổ cực trở về nhà họ Hiên gặp mặt, thứ nhất là do ông Hiên là người có quyền lực nhất trong nhà họ Hiên, ông ấy là chủ gia đình này, không ai dám cãi lại lời của ông ấy. Thứ hai là bọn họ thấy việc tiếp đãi đứa con ở rể này còn thú vị hơn nhiều so với chơi mạt chược và uống rượu.

“Lý Phong, anh không sao chứ?”, đôi mặt đẹp của Hiên Tịnh Vũ nhìn Lý Thiệu Minh, trong lòng không khỏi lo lắng.

Anh đã tiến bộ rất nhiều so với trước đây, nhưng lúc trước nếu bị ông cụ khiển trách, thì anh nhất định sẽ phát cáu ngay lập tức, hoặc sẽ cãi vã vài câu với ông cụ, hoặc tức giận bỏ đi ngay.

Anh đã tiến bộ hơn nhiều rồi, Hiên Tịnh Vũ hi vọng anh sẽ thay đổi.

“Anh không sao”, Lý Thiệu Minh chỉ mỉm cười, sắc mặt hơi bất lực.

Anh chỉ dùng thân phận kẻ ăn bám là Lý Phong, chứ không phải thật sự là anh, dù ông cụ có mắng chửi thế nào đi nữa, dù có lớn tiếng quát tháo ra sao thì anh cũng không tức giận, dù sao thì người mà ông cụ mắng là Lý Phong chứ không phải anh. Hơn nữa ông cụ này có vẻ đã tám mươi tuổi, thôi thì cứ để ông ấy mắng chửi vài câu đi. Kính trọng người già và yêu thương trẻ nhỏ là truyền thống tốt đẹp của người Hoa Hạ.

Chỉ là, năm đó khi anh mười tám tuổi, cảnh tượng trước khi rời khỏi nhà họ Lý có giống như bây giờ không? Tính cách của anh lúc đó có giống với Lý Phong lúc trước không? Lúc đó anh thiếu hiểu biết và bốc đồng. Bởi vì mẹ của anh là một người phụ nữ trong giang hồ, cho nên ông cụ nhà họ Lý vẫn luôn coi thường mẹ của anh, thường chuyện chọc giận anh. Lúc đó anh còn là một đứa lười biếng không làm được chuyện gì ra trò, chính vì những lần sỉ nhục đó của ông cụ nên anh dần có được sức mạnh như ngày hôm nay.

Cảm ơn nhé người đã làm tổn thương tôi, cảm ơn các người đã cho tôi ngày hôm nay.

Dần dần, Lý Thiệu Minh không thể không nghĩ đến ông nội của mình, anh đột nhiên muốn gặp ông nội. Nhìn thấy cảnh tượng này cảm xúc liền trào dâng, anh lấy một điếu thuốc Hoàng Quả Thụ ra rồi châm lửa.

“Cậu còn dám hút thuốc?”, nhìn thấy Lý Thiệu Minh đột nhiên châm thuốc, ánh mắt của ông cụ lập tức thay đổi rõ rệt.

“A?”, Lý Thiệu Minh hơi sửng sốt một chút.

“Chết rồi…”, Hiên Tịnh Vũ lập tức lấy tay ôm đầu, cảm thấy bất lực.

Tuy rằng nhà họ Hiên không phải là danh gia vọng tộc gì, nhưng ông cụ cũng là một người vô cùng nề nếp. Hình như điều kiện gia đình của ông cụ thời còn trẻ cũng rất tốt, là một điền chủ nổi tiếng ở thành phố cảng biển. Sau đó xảy ra chiến tranh, ông cụ lựa chọn con trai nhập ngũ phục vụ đất nước. Mặc dù trong các cuộc chiến tranh Nam Bắc, ông ấy đã phải biết bao nhiêu gian khổ, nhưng ông ấy luôn duy trì thói quen sinh hoạt của một cận thần thời trẻ.

Theo những lễ nghi trước đây, việc những người trẻ tuổi hút thuốc trước mặt người lớn tuổi là chuyện vô cùng bất lịch sự.

“Phong Nhi, sao con lại học hút thuốc?”, nhìn thấy Lý Thiệu Minh hút thuốc, ông Hiên cũng hơi sửng sốt.

Cả nhà họ Hiên đều ngạc nhiên nhìn anh, bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy, Lý Thiệu Minh cảm thấy hơi xấu hổ. Suy nghĩ một lát, anh liền lấy vài điếu thuốc ra rồi hỏi ông cụ và mọi người: “Mọi người có muốn hút không?”

“Tôi không hút!”, ông cụ có vẻ đã suy sụp hẳn, tức giận lấy tay che ngực.Lý Thiệu Minh còn chưa kịp nói gì, ông cụ liền chỉ tay về phía anh và nói: “Lý Phong, cậu là kẻ vô tích sự, từ nhỏ đã nhát gan, rụt rè, bố của cậu mất sớm, từ nhỏ không được bố chăm sóc, mẹ lại bị lắm bệnh tật, hoàn cảnh gia đình khó khăn. Lẽ ra cậu càng phải cố gắng hơn nữa để khiến những người coi thường cậu phải ngưỡng mộ. Nhưng cậu lại không cầu tiến, lười biếng thích ăn chơi. Từ nhỏ đến lớn điểm số khi đi thi của cậu đều chỉ lèo tèo mấy điểm, trong bài thi tiếng Anh, cho dù cậu mù thì điểm số cũng không thấp đến mức đó chứ? Cậu bảo do cậu đen đủi? Khi học đại học cậu còn phải để bố vợ bỏ tiền ra để nhờ người khác giúp cậu học, nghe nói là tất cả các môn cậu đều không đạt, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được”.

“Lại nhìn sang hai người anh của cậu mà xem, anh cả làm việc chăm chỉ ba năm, mở công ty thu nhập một triệu mỗi năm. Anh hai được nhận vào làm việc ở tòa nhà thị chính, bây giờ mỗi ngày đều chăm chỉ, sắp trở thành phó phòng”.

Nghe xong lời này của ông cụ, hai người anh cả và anh hai của nhà họ Hiên đều ngẩng cao đầu, còn hai bác gái cũng vô cùng kiêu ngạo.

“Vợ của cậu, cũng đã rất vất vả để vào được Cục cảnh sát, và trở thành một nữ cảnh sát được cầm súng. Còn cậu thì sao? Không có gì cả!”, ông cụ đập mạnh vào bàn: “Hôm nay lão già tôi đây dám thề với trời rằng, nếu như loại người như cậu, tương lại có tiền đồ xán lạn, dù cho cả đời này chỉ kiếm được hai triệu, thì lão già tôi đây sẽ liếm sạch sẽ cái bàn này!”

Hả!

Nghe thấy vậy, Hiên Tịnh Vũ không nhịn được mà bật cười ngay lập tức.

“Tiểu Vũ, cháu cười cái gì?”, ông cụ mặt đỏ bừng nhìn cô.

Người ông cụ thương xót nhất chính là Hiên Tịnh Vũ, cũng yêu quý Hiên Tịnh Vũ nhất, nhìn thấy cô phải sống khổ sở với Lý Phong, nên ông ta mới càng ghét Lý Phong hơn. Tính tình của Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng, ít nói, ít cười. Lúc này nhìn thấy cháu gái yêu quý của mình nở nụ cười hiếm hoi, ông cụ hơi kinh ngạc.

“Ông nội, không có chuyện gì đâu”, Hiên Tịnh Vũ cười đến mức hai gò má đều ửng hồng, cô cố nhịn cười, ngượng ngùng nhìn Lý Thiệu Minh.

“Ông nội, ông nói rất đúng”, Lý Thiệu Minh cũng lúng túng, đưa tay sờ thẻ ngân hàng trong túi.

Sau trận đấu với Ưng Trảo Môn ngày hôm qua, đuổi Tôn Thiếu Kiệt đi, anh đã thu hết tài sản của Tôn Thiếu Kiệt. Bây giờ trong thẻ ngân hàng của anh đã có một tỷ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK