Lúc này, phái Thiếu Lâm đang luyên tập buổi tối, toàn bộ đệ tử đại điện phái Thiếu Lâm tập trung lại khá đông, khoảng trên nghìn người. Tên cao thủ phái Thiếu Lâm khi lao đến Lý Thiệu Minh thì trên người lập tức toát ra một luồng chân khí màu vàng, đồng thời vung hai tay, tay phải hóa thành móng vuốt túm lấy cổ họng Lý Thiệu Minh. Đây là một cao thủ Thần Cấp cấp thấp, võ công sở trường là Móng Tay Bắt Gọn.
Khi tên cao thủ đó đến mỗi lúc một gần Lý Thiệu Minh, anh đứng sừng sững nhìn chằm chằm hắn ta.
“Lý Thiệu Minh, cậu thật to gan, đã mấy chục năm rồi không có ai dám đến phái Thiếu Lâm chúng tôi gây chuyện, mà cậu lại dám làm vậy, hôm nay dù thế nào cũng phải bắt cậu ở lại phái Thiếu Lâm!”
“1!”
“2!”
Đột nhiên, một tiếng gầm lớn vang lên từ phía sau Lý Thiệu Minh. Khi người đàn ông trung niên cường tráng hô to “1”, hàng trăm binh lính nhanh chóng chạy ra từ phía sau Lý Thiệu Minh, bọn họ đồng loạt giơ súng trong tay, kéo chốt an toàn và nhắm thẳng vào tên cao thủ phái Thiếu Lâm đó.
Khi người đàn ông trung niêm cường tráng hô “2”, tất cả binh lính đều bóp cò, ‘phằng’ một tiếng, hàng trăm tiếng súng đồng loạt vang lên, cùng với đó là hàng trăm viên đạn bắn về phía tên cao thủ phái Thiếu Lâm.
“Áo vải luyện sắt!”
Đồng tử của tên cao thủ phái thiếu lâm bỗng nhiên co rút lại, hắn ta lập tức thi triển võ công bảo vệ cơ thể, cơ bắp toàn thân căng cứng, bên ngoài cơ thể đồng thời xuất hiện một tầng chân khí bảo vệ màu vàng.
Khi hàng trăm viên đạn bắn trúng cơ thể của tên cao thủ phái Thiếu Lâm, lớp bảo vệ màu vàng của hắn ta lập tức vỡ tan như thủy tinh, chỉ thấy hàng trăm viên đạn bay vào cơ thể hắn ta, hắn ta lập tức bay mạnh ra ngoài, rồi nặng nề rơi xuống, sau đó lui về phía sau mười mấy mét, lui một mạch đến chỗ cách đại sư Từ Bi khoảng năm mét, máu trong miệng từ từ chảy ra.
Tất cả cao thủ phái Thiếu Lâm đều biết võ công Hoành Luyện, giống như Triệu Thế Hy, mới là cao thủ Thần Cấp cấp thấp đã có thể thi triển chân khí bảo vệ thân của cao thủ Thần Cấp cấp cao, thực lực không tầm thường. Tuy nhiên, cho dù võ công của hắn ta có cao hơn nữa, cũng không thể lấy cơ thể chắn đạn. Chân khí bảo vệ của hắn ta lập tức bị hàng trăm viên đạn phá vỡ, đồng thời bắn vào kim thân bảo vệ của hắn ta. Những viên đạn này tuy không găm vào cơ thể hắn ta khiến hắn ta chết ngay tức thời, nhưng lực đánh cũng giống như một cao thủ Thần Cấp cấp cao, khiến hắn ta bị thương nặng.
Thấy máu tươi đang dần chảy ra từ trong miệng tên cao thủ phái Thiếu Lâm, hơn nghìn đệ tử trong đại điện đều bắt đầu lo lắng. Bọn họ lập tức đứng dậy, tức giận nhìn Lý Thiệu Minh, vài người còn chạy thẳng đến hai bên đại điện lấy binh khí, cầm mười tám loại binh khí trên tay: “Lý Thiệu Minh, không ngờ cậu lại dám cho người nổ súng với chúng tôi, chúng tôi sẽ liều mạng với cậu!”
“Thí chủ Lý Thiệu Minh, cậu hơi quá đáng rồi đó. Cậu đưa nhiều người như vậy xông vào phái Thiếu Lâm chúng tôi, còn nhắm súng vào chúng tôi, cậu không cảm thấy hành vi của mình có chút không thỏa đáng sao? Cậu không cảm thấy bản thân đã vi phạm pháp luật à? Cậu thân là người của võ lâm chính phái, lại dẫn thuộc hạ tấn công vào môn phái võ lâm chính phái chúng tôi, cậu không cảm thấy cậu làm như vậy có phần điên cuồng à, hành vi này của cậu có khác gì một tên phản tặc đâu?”, khuôn mặt của đại sư Từ Bi bình tĩnh, hai mắt nhìn chằm chằm Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh chỉ cười.
Anh mặc một bộ quân phục chỉnh tề, chắp hai tay, thành kính cúi chào tượng phật khổng lồ phía sau đại sư Từ Bi.
Sau đó, anh lại mỉm cười nhìn đại sư Từ Bi: “Đại sư Từ Bi, tôi rất kính trọng phái Thiêu Lâm các ông, tôn trọng các cao tăng Thiếu Lâm. Nhưng phái Thiếu Lâm các ông là môn phái võ lâm, đã là môn phái võ lâm thì sẽ thường bị cuốn vào ân oán gian hồ. Ví dụ như hôm nay, các ông đã bị cuốn vào ân oán cá nhân với Lý Thiệu Minh tôi. Mà chúng ta đã có ân oán, thì tôi nên coi các ông như một môn phái thông thường. Nếu không, Lý Thiệu Minh tôi sẽ bị các ông tiêu diệt”.
“Nói thế này, Lý Thiệu Minh tôi vốn dĩ chính là một tên phản tặc, tôi là một lính đánh thuê, không bị hạn chế bởi pháp luật các nước, cũng không bị rằng buộc bởi bất kì nước nào. Thậm chí tôi từng bị rất nhiều quốc gia truy nã, ở quốc tế tôi là một người cận biên, là người nước ngoài nhưng không có bất kì quốc tịch nước nào cả. Lính đánh thuê chúng tôi tự do ở các nước, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, bốn biển là nhà, nhưng cũng giống như một kẻ lang thang không có nhà”.
“Mà Lý Thiệu Minh tôi cũng là một doanh nhân, tôi làm mọi thứ đều là để kiếm tiềm. Ban đầu thu thập phản đồ La Vĩnh Liệt, sau đó là chi nhánh Chim Ưng của phái Thiếu Lâm các ông là để kiếm tiền, hiện tại đấu võ với Hồng Võ cũng vậy, đều là vì tiền cả. Tôi đã nắm rõ tình hình nội bộ của phái các ông, phái Thiếu Lâm các ông là Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ lâm, có vô số chi nhánh, học trò đông đúc, các môn phái, thế lực trong võ lâm Hoa Hạ liên quan đến phái Thiếu Lâm có khoảng hai trăm nghìn người, nhưng trụ sở chính của phái Thiếu Lâm các ông chỉ có ba nghìn người thôi”.
“Đại điện này có tổng cộng hơn nghìn đệ tử, bên ngoài có hai nghìn đệ tử. Khi bọn tôi vừa tấn công vào phái Thiếu Lâm đã tiêu diệt đám đệ tử này rồi, hiện giờ tôi có tổng cộng hai nghìn anh em đang bao vây phái Thiếu Lâm các ông, ngoài ra tôi đã đặt rất nhiều bom trong phái các ông. Nếu các ông dám ngoan cố liều mạng với chúng tôi thì hai nghìn anh em này của tôi chắc chắn sẽ khiến các ông thương vong nặng nề. Vào giờ khắc quan trọng, tôi còn có thể cho nổ tất cả số bom và chết cùng các ông. Các ông không phải là đối thủ của chúng tôi, thua là cái chắc rồi, lấy tiền đi. Trận đấu này các ông đã thua, các ông phải giữ lời, trả cho chúng tôi ba mươi tỷ. Ngoài ra, chúng ta còn có một điều kiện khác nữa, nếu bên nào thua thì sẽ phải bị đối phương giam giữ cả đời. Tôi hy vọng các ông có thể tuân thủ giao ước, giao Hồng Võ và bảy đệ tử đấu võ với chúng tôi ra. Bảy đệ tử này bao gồm: Thất Tinh Quyền, Suất Bi Thủ, Nhất Chỉ Thiền, Cà Sa Phục Ma, Phong Yểm Trượng, Ác Thạch Công và trụ trì điện Giới Luật – Từ Nghiêm. Nhà tù của tôi rất lớn, đủ để nhốt tất cả cao thủ võ lâm trên thế giới”.
Lý Thiệu Minh vừa dứt lời, lại có thêm hàng nghìn binh lính xông vào đại điện và nhắm súng vào các đệ tử.
Tất cả các đàn em này của Lý Thiệu Minh đều mặc quân trang, trên cánh tay đeo huy hiệu lính đặc chủng, có viết chữ ‘Thiên Châu”. Rất rõ ràng, toàn bộ đám đàn em này là lực lượng vũ trang riêng của anh. Chỉ cần anh hạ lệnh là đám đàn em này sẽ lập tức nổ súng vào các đệ tử phái Thiếu Lâm.
Cho dù cao thủ võ công phái Thiếu Lâm có nhiều hơn nữa thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của những binh lính võ trang đầy đủ này.
Thấy Lý Thiệu Minh hùng hổ hăm dọa, lại dám đem người tấn công phái Thiếu Lâm bọn họ, đại sư Từ Bi vô cùng tức giận: “Lý Thiêu Minh, cậu chính là một tên phản tặc!”
“Tôi trước giờ luôn là một tên phản tặc”, Lý Thiệu Minh mỉm cười chẳng thèm để tâm, lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Lúc này, cả đại điện phái Thiếu Lâm đều yên lặng không một tiếng động, chỉ có tiếng tức giận của đại sư Từ Bi không ngừng vọng lại. Khi đại sư Từ Bi và Lý Thiệu Minh đứng đối mặt với nhau, thì ba người Hồng Võ, Hoa Anh Hùng và phó minh chủ đã bị dọa cho tái mét mặt mũi.
Bọn họ dần ý thức được rằng, tên Lý Thiệu Minh này vốn dĩ không phải là người trong võ lâm, anh là một quân phiệt có lực lượng võ trang riêng, thực lực vượt xa thế lực võ lâm.
Bọn họ bị Lý Thiệu Minh tiêu diệt là cái chắc rồi, bọn họ chỉ có một lựa chọn duy nhất là trả ba mươi tỷ tiền thua cược cho Lý Thiệu Minh, và tuân thủ lời hứa, giao Hồng Võ, Từ Nghiêm và sáu cao thủ phái Thiếu Lâm khác cho Lý Thiệu Minh xử lý.
Trả ba mươi tỷ thì không vấn đề gì, nhưng phái Thiếu Lâm bọn họ sao có thể giao đệ tử cho Lý Thiệu Minh chứ.
Lần này bọn họ đã đá trúng tấm sắt rồi...