Mục lục
Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi - Lý Thiệu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiếu Kiệt, tôi có dự cảm không tốt lắm. Tên Lý Thiệu Minh này có thể không đơn giản như chúng ta tưởng tượng”.

Tại võ đường hàng đầu của thành phố -Ưng Trảo Môn. Chim Ưng nhíu chặt mày, khuôn mặt già nua như củi khô, trên người mặc một bộ đồ võ phục cứ đi đi lại lại trong võ đường.

Sau khi suy nghĩ một lát, ông ta nhìn về phía Tôn Thiếu Kiệt đang đánh quyền trong võ đường.

Chim Ưng là người đứng đầu của Ưng Trảo Môn, là sư phụ của Tôn Thiếu Kiệt. Tôn Thiếu Kiệt phớt lờ ông ta, vẫn cởi trần và liên tục vung nắm đấm về phía bao cát ở trước mặt.

Đấm thẳng, đấm móc, đấm xoáy, đột nhiên đá tới một cú mạnh mẽ, tiếng bụp bụp của bao cát vang lên. Tôn Thiếu Kiệt xoay người lại đá vào bên còn lại, bao cát to lủng lẳng ngay tại chỗ.

Hắn nhảy xuống từ trên võ đài rồi cầm lấy khăn lông mà tên đàn em đưa đến, lau mồ hôi trên mặt và mỉm cười nói: “Sư phụ, Lý Thiệu Minh đã đánh phế một chân của cậu chủ nhà họ Lam, mối thù này chính sư phụ từng nói phải trả thù. Bây giờ con đã nghe theo lệnh của sư phụ, phái người đi xử lý với hắn. Để đối phó với hắn, con đã mất một tên đàn em thủ lĩnh – Chó Điên. Khuê Sói cũng đã bị con phái đi rồi, nếu như chúng ta đột ngột rút lui, vậy có phải là không ổn lắm không?”

“Không, Thiếu Kiệt, con không hiểu. Tên Lý Thiệu Minh này rất tài giỏi, vừa mới ra tay đã có thể phế bỏ một chân của cậu chủ nhà họ Lam, sau đó lại phế bỏ hai chân của Chó Điên. Nghe nói, cậu ta còn phế bỏ cả hai chân hai tay của vị sư huynh đồng môn La Vĩnh Liệt của sư phụ. Trên thế giới này có rất nhiều cao thủ, nhưng những người có thể ra tay tàn nhẫn như vậy thì vẫn rất hiếm gặp. Tên Lý Thiệu Minh này tuyệt đối không đơn giản như chúng ta nghĩ, nhất định là không phải chỉ có một mình cậu ta. Có khả năng là còn có một thế lực khổng lồ đứng ở phía sau cậu ta, thế lực lớn này tuyệt đối không phải là loại mà chúng ta có thể tưởng tượng ra được. Và cũng có khả năng là cậu ta đứng đầu thế lực này”, Chim Ưng nhíu chặt mày, thở dài nói.

“Sư phụ, hút điếu thuốc đi

Cho dù hắn có thế lực này, thì thế lực của hắn ta có thể lớn mạnh được đến mức nào? Cũng giống như sư phụ đã nói, trên thế giới này có rất nhiều cao thủ, nhưng có rất ít cao thủ có thể nổi bật được như vậy

Tại sao? Đó là bởi vì bọn họ chỉ có cơ thể phát triển, còn về đầu óc trí não thì không hề phát triển

Nhiều võ sĩ đã luyện võ trong suốt cuộc đời của họ, cảnh giới võ công của họ đã đạt đến trình độ Tông Sư, thậm chí còn đạt tới cảnh giới Thần Cấp, nhưng đôi khi ngay cả cơm bọn họ cũng không có mà ăn, đó là bởi vì không có trí tuệ và tầm nhìn sáng suốt của các vị vua

Trong bảng xếp hạng thì thành phố của chúng ta cũng được xếp ở một vị trí khá ổn, đứng thứ nhất là Thẩm Thành, thứ hai chính là thành phố cảng biển của chúng ta, nhưng nếu Lý Thiệu Minh thực sự là người đứng đầu có thực lực mạnh, thì hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ đến thành phố nhỏ này của chúng ta để phát triển đâu

Các cao thủ thật sự đều ở những thành phố như Kinh Thành, Minh Chu, Quảng Thành và Hương Giang, sư phụ yên tâm đi, hắn chẳng qua cũng chỉ là một cao thủ bị sa sút mà thôi, một tên cao thủ bị sa sút như vậy, dựa vào số lượng người đông đảo của chúng ta nhất định có thể tiêu diệt được hắn, hắn hoàn toàn không hề có một thế lực nào cả”.

Tôn Thiếu Kiệt mỉm cười nhận lấy một điếu thuốc từ tên đàn em. Sau khi tên đàn em châm lửa cho hắn xong, thì hắn cũng rất biết điều mà đưa một điếu thuốc cho Chim Ưng.

Cầm lấy điếu thuốc, Chim Ưng còn chưa châm lửa. Ông ta vẫn còn đang suy nghĩ nhiều chuyện, liếc mắt nhìn thanh niên cường tráng đang ngồi ngẩn người: “Thiếu Kiệt, đệ tử của Chim Ưng có rất nhiều, nhưng người thực sự có tiền đồ cũng chỉ có hai người là con và Tiểu Hổ. Tiểu Hổ tuy không thông minh được như con, nhưng lại rất chịu khó, có thể chịu đựng khổ cực, tài năng võ thuật cũng khá nổi bật. Còn con thì lại quá thông minh, nhưng sự thông minh này của con lại không hề đặt lên phương diện luyện võ. Nếu con bằng lòng chịu khổ luyện võ công, thì con hoàn toàn có khả năng trở thành cao thủ Thần Cấp và vượt qua cao thủ Tông Sư cao cấp của Tiểu Hổ. Mặc dù sư phụ cũng là cao thủ Tông Sư cao cấp, nhưng cũng đã già rồi, không còn đánh được nữa”.

“Nếu bên phía Khuê Sói lại bị đánh bại, vậy thì chúng ta phải mau chóng rời khỏi thành phố cảng biển thôi. Dự cảm chẳng lành trong lòng sư phụ càng ngày càng rõ rệt, Ưng Trảo Môn của chúng ta có thể sẽ bị phá hủy bởi cái tên Lý Thiệu Minh này. Hãy tin sư phụ, dự cảm của sư phụ không sai đâu”, Chim Ưng nói.

“Sư phụ không nhầm chứ? Tôn Thiếu Kiệt con là người giàu có nhất thành phố cảng biển này, khối tài sản lên tận năm tỷ. Mỗi năm con có thể thu về được gần một tỷ lợi nhuận ở thành phố này, vậy mà sư phụ bảo con bỏ hết mọi thứ để đi cùng sư phụ sao? Sư phụ yên tâm, lát nữa Khuê Sói sẽ dẫn tên Lý Thiệu Minh đó đến đây thôi”, sắc mặt của Tôn Thiếu Kiệt lập tức trở nên u ám.

“Thiếu Kiệt, con dám không nghe lời sư phụ sao? Đừng quên rằng, khối tài sản năm tỷ này của con có được như thế nào!”, Chim Ưng khẽ nói.

“Sư phụ, con mệt rồi, con muốn trở về nghỉ ngơi”, sắc mặt Tôn Thiếu Kiệt vẫn u ám như cũ, nhận lấy cái áo mà tên đàn em đưa rồi mặc lên người.

Nhìn thấy Tôn Thiếu Kiệt như vậy, sắc mặt của Chim Ưng cũng tối sầm lại.

Tên Tôn Thiếu Kiệt này vốn là một tên côn đồ nhỏ nhoi, khi Chim Ưng vừa mới đến thành phố cảng biển để phát triển võ đường, nhận thấy tư chất của hắn khá tốt cho nên đã thu nhận hắn làm đệ tử thứ hai của mình. Sau khi hắn học được võ công từ ông ta, đã nhanh chóng trở thành một con át chủ bài của đại ca đứng đầu trong thành phố. Về sau, hắn nhận ra làm đàn em của đại ca cũng không kiếm được nhiều tiền, cho nên hắn đã loại bỏ luôn tên đại ca của hắn và trở thành đại ca đứng đầu thành phố. Mười năm còn lại, hắn dùng quyền lực có trong tay không ngừng uy hiếp những gia đình giàu có, chuyên kinh doanh mua bán bằng các biện pháp mạnh, cho nên mới có được địa vị đại ca vững chắc như ngày hôm nay. Năm nay hắn chỉ mới hai mươi chín tuổi, cũng có thể gọi là đã đạt được thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời.

Tên Tôn Thiếu Kiệt này vốn là một tên côn đồ nhỏ nhoi, khi Chim Ưng vừa mới đến thành phố cảng biển để phát triển võ đường, nhận thấy tư chất của hắn khá tốt cho nên đã thu nhận hắn làm đệ tử thứ hai của mình. Sau khi hắn học được võ công từ ông ta, đã nhanh chóng trở thành một con át chủ bài của đại ca đứng đầu trong thành phố. Về sau, hắn nhận ra làm đàn em của đại ca cũng không kiếm được nhiều tiền, cho nên hắn đã loại bỏ luôn tên đại ca của hắn và trở thành đại ca đứng đầu thành phố. Mười năm còn lại, hắn dùng quyền lực có trong tay không ngừng uy hiếp những gia đình giàu có, chuyên kinh doanh mua bán bằng các biện pháp mạnh, cho nên mới có được địa vị đại ca vững chắc như ngày hôm nay. Năm nay hắn chỉ mới hai mươi chín tuổi, cũng có thể gọi là đã đạt được thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời.

Người thanh niên này hóa ra lại là một trong những cánh tay phải của Tôn Thiếu Kiệt được phái ra vào buổi chiều – Khuê Sói!

Trên chiếc giường ở trong góc của võ đường, Chó Điên vẫn đang được truyền nước nằm trên giường, nhìn thấy cao thủ cấp Tinh Anh có năng lực vượt xa bản thân như Khuê Sói cũng bị đánh thành như vậy, sắc mặt của hắn cũng lập tức tái nhợt.

“Là Lý Thiệu Minh sao?”, vẻ mặt của Chim Ưng không ngừng thay đổi, ông ta bước đến và liếc nhìn Khuê Sói đang nằm trên võ đài, tay phải khẽ run lên.

“Là hắn, tên đó rất mạnh, tôi đã bỏ thuốc ngủ vào thức ăn của hắn, nhưng hắn lại có thể ngửi ra mùi vị của thuốc ngủ cho nên không hề đụng tới. Tôi cho rằng tôi dẫn theo năm trăm tên đàn em theo thì có thể đánh bại được hắn, nhưng nào ngờ năm trăm tên đàn em này đều bị hắn đánh gục hết rồi, bây giờ hắn đã tới đây”, Khuê Sói ôm chặt lấy vết thương của mình, nét mặt vô cùng đau đớn nói với Chim Ưng.

“Cái gì, cậu ta đã đến đây rồi sao?”, sắc mặt Chim Ưng lập tức thay đổi rõ rệt.

Vừa mới quay người, thì nhìn thấy một thanh niên bước vào với vẻ biếng nhác, đôi mắt của người thanh niên lướt qua ông ta, Tôn Thiếu Kiệt và đám người trong võ đường dần dần nở một nụ cười: “Không tệ, ông trùm và những thành phần quan trọng của băng nhóm tội phạm lớn nhất thành phố đều tập trung ở đây. Món quà để gặp mặt bố vợ của tôi đã bị các người làm hỏng rồi, vừa hay có thể lấy các người làm quà để tặng cho bố vợ”.

“Cậu là Lý Thiệu Minh? Là con rể của cựu cục trưởng – Hiên Quốc An?”, vẻ mặt của Chim Ưng vô cùng nghiêm trọng.

“Đúng vậy, tôi là Lý Thiệu Minh”, Lý Thiệu Minh mỉm cười gật đầu.

Khi Lý Thiệu Minh chuẩn bị ra tay đánh bọn tội phạm này, thì một gã đàn ông cường tráng nhanh chóng đứng trước mặt Chim Ưng, nhìn Lý Thiệu Minh, sau đó để lộ ra một hàm răng trắng: “Người anh em, mày rất giỏi, vô cùng giỏi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK