Chu Bảo Bảo không hiểu bọn họ bàn gì mà lâu thế, lúc Lý Thiệu Minh đến là nửa đêm, bây giờ trời sắp sáng rồi.
“Mẹ kiếp, còn gì phải bàn nữa chứ, kết quả đã quá rõ ràng, chúng ta ăn chắc phái Thiếu Lâm rồi. Chúng ta có tổng cộng hai mươi nghìn thủ hạ bao vây cả phái Thiếu Lâm, lúc đột kích phái Thiếu Lâm, chúng ta đã bắt hai nghìn đệ tử của bọn họ làm con tin, nếu phái Thiếu Lâm dám phản kháng, chúng ta cứ giết hai nghìn đệ tử trước, bọn họ còn lại một nghìn đệ tử, cho dù võ công cao cường nhưng cũng không đọ nổi lực lượng vũ trang của chúng ta. Dù lão chưởng môn kia là cao thủ Thần Cấp đỉnh cao cũng không thể một mình chấp hai mươi nghìn con người, mà chúng ta không đánh được ông ta vẫn có thể dùng bom mìn nổ chết phái Thiếu Lâm, đồng quy vu tận với bọn họ”.
“Bọn họ đã thảm như thế rồi mà vẫn chưa chịu nhận thua? Tính cách quật cường quá nhỉ!”, Chu Bảo Bảo nói.
“Ha ha”, nghe Chu Bảo Bảo phân tích, Lý Thiệu Minh chỉ cười nhắm mắt cho qua.
Hiện tại trong đại điện có hàng nghìn thủ hạ của Lý Thiệu Minh đang chĩa súng vào các đệ tử phái Thiếu Lâm, ở ngoài đại điện là hơn mười nghìn thủ hạ bao vây, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ ngay lập tức tràn vào đại điện tiêu diệt tất cả đệ tử.
“Mẹ nó chứ, chắc bọn họ đang kéo dài thời gian muốn tìm người đến đánh chúng ta giúp bọn họ đây mà”, ánh mắt Chu Bảo Bảo trở nên ác liệt, nhìn Lý Thiệu Minh nói.
“Không phải chứ…”, Lôi Tiểu Minh ngồi một bên tu luyện nội công với Lý Thiệu Minh, nghe Chu Bảo Bảo nói, cậu ta lập tức mở mắt ra.
“Từ lúc bọn họ vào hậu viện đến giờ đã bốn tiếng trôi qua, nếu tìm được người đến giúp thì người đó hẳn là đủ thời gian để tới đây. Chu Bảo Bảo nói không sai, cao thủ phái Thiếu Lâm rất xảo quyệt, lúc đấu võ mới thấy bọn họ xảo trá thế nào, chưởng môn của bọn họ chắc chỉ có hơn không có kém”, Cuồng Phong bóp thuốc lá trong tay, nhíu mày bực mình nói.
“Phái Thiếu Lâm có nhiều liên minh lắm sao?”, Heo Rừng hỏi.
“Chắc chắn là có rất nhiều”, Chu Bảo Bảo bĩu môi nói.
“Lúc đấu võ anh không nghe anh Lý nói hả? Phái Thiếu Lâm là danh môn đại phái, là Bắc Đẩu Thái Sơn trong giới võ lâm Hoa Hạ, bọn họ có chi nhánh và người ở khắp nơi trên đất Hoa Hạ. Nếu tính gộp tất cả thành viên ở các nhánh lớn nhỏ lại với nhau thì tổng cộng có hai trăm nghìn đệ tự. Tuy lần này các đệ tử cao thủ phái Thiếu Lâm đấu võ với chúng ta mưu hèn kế bẩn, ngang ngược vô lối nhưng nhân phẩm của chưởng môn phái Thiếu Lâm không tồi, ông ta chưa từng làm chuyện gì xấu xa, chỉ qua lòng tranh đoạt lớn, người đức cao vọng trọng như ông ta rất được võ lâm chính phái tôn trọng, rất nhiều nhân vật lớn trong giới võ lâm Hoa Hạ là bạn của ông ta”.
“Bây giờ chúng ta bao vây phái Thiếu Lâm, nói không chừng ông ta sẽ tìm mấy người bạn chủ thần Hoàng Kim tới giúp”.
“Anh Lý, chúng ta bao vây toàn phái Thiếu Lâm, còn trang bị vũ khí thế này liệu có hơi quá đáng không? Bọn họ sắp gọi người đến đối phó với chúng ta, có phải sẽ hơi khó nhằn không? Hay thôi bỏ đi, không phải vừa nãy chưởng môn phái Thiếu Lâm đã đồng ý sẽ trả chúng ta ba mươi tỷ sao? Giờ chúng ta đòi bọn họ ba mươi tỷ rồi đi nhanh, tránh tổn thất lực lượng”, Heo Rừng mặt biến sắc, vội nói với Lý Thiệu Minh.
“Không được, tôi nhất định phải mang theo bảy cao thủ của phái Thiếu Lâm”, Lý Thiệu Minh khẽ lắc đầu.
“Vậy nếu bọn họ có người đến cứu viện thì chúng ta phải làm sao đây? Tôi cảm thấy sẽ không dễ đối phó với phái Thiếu Lâm đâu và đám người cứu viện của bọn họ đâu, nhỡ đâu chúng ta bị hai bên đánh chết thì sao?”, Heo Rừng nói.
“Trên thế giới này có mấy thế lực hủy diệt được tôi chứ? Cho dù bọn họ gọi mười hai vị chủ thần Hoàng Kim đến đây thì thế nào? Vẫn không đụng vào tôi được đâu…”, Lý Thiệu Minh nhắm mắt lại.
Heo Rừng rất sợ phái Thiếu Lâm sẽ báo cảnh sát, Hoa Hạ không cho phép sử dụng súng, anh ta sợ cảnh sát thấy Lý Thiệu Minh dẫn theo nhiều thủ hạ mang vũ khí đến bao vây phái Thiếu Lâm sẽ bắt tất cả bọn họ lại, cũng sợ sự việc như những gì Chu Bảo Bảo nói, phái Thiếu Lâm sẽ gọi cứu viện đến và lấy lý do tự vệ để diệt bọn họ”.
Đến bây giờ anh ta còn chưa có vợ nên rất sợ bị Lý Thiệu Minh liên lụy.
Trong lòng Heo Rừng nghĩ gì Lý Thiệu Minh đều biết rõ, anh chỉ cười khẩy cho qua, im lặng nhắm mắt không đáp lại Heo Rừng.
Thân phận lính đánh thuê của anh vốn không được pháp luật chấp nhận, đây là một công việc ngoài luồng pháp luật. Nếu anh sợ phạm pháp thì lúc đầu đã không làm lính đánh thuê rồi. Cho dù anh là người Hoa Hạ hay là người nước ngoài, dù phải Thiếu Lâm gọi cảnh sát tới bắt anh cũng chẳng làm sao. Anh có một nửa quốc tịch nước ngoài, chỉ cần anh không phạm tội ác tày trời ở Hoa Hạ thì cùng lắm là bị đuổi ra nước ngoài thôi. Lý Thiệu Minh đến Hoa Hạ liều mạng phát triển thế lực của mình, cũng là vì tương lai trở về nước ngoài để giành lại những gì đã mất. Đây chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi, anh chẳng sợ cảnh sát Hoa Hạ đâu.
Muốn theo đuổi phú quý thì đừng ngại nguy hiểm, muốn làm nên việc lớn thì đừng câu nệ tiểu tiết.
Dẫn quân tấn công phái Thiếu Lâm khá mạo hiểm, nhưng vì số tiền ba mươi tỷ Lý Thiệu Minh thấy hoàn toàn xứng đáng. Hơn nữa lần này tấn công phái Thiếu Lâm còn có lợi ích khác, đó là từ nay về sau phái Thiếu Lâm sẽ không còn coi thường anh nữa, bọn họ sẽ nể sợ không dám dây vào anh. Đây cũng là một lời cảnh cáo cho các môn phái khác nếu có ý định khiêu khích anh.
“Đại ca, cậu chủ Chu nói quả nhiên không sai, phái Thiếu Lâm đã gọi người đến cứu viện rồi”, đột nhiên, Đại Quan vội vã chạy đến chỗ Lý Thiếu Minh, vẻ mặt hết sức căng thẳng.
“Bao nhiêu người? Ở đâu? Có gì đặc điểm gì?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Nhiều người lắm, khoảng mấy nghìn người, bọn họ lái xe tới đây, đang đỗ xe ở dưới núi rồi đi lên, còn treo cờ, trên cờ in chữ “Tống”, có cờ viết hai chữ “Anh Hùng”. Đại ca, anh biết những người đó không?”, Đại Quân toát mồ hôi nói.
“Là một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, cao thủ Thần Cấp cấp cao – Tống Hào Hùng của Anh Hùng Môn Lạc Dương”, Lý Thiệu Minh nhàn nhạt nói.
“Cái gì? Lại một chủ thần Hoàng Kim nữa ư? Cậu chủ Chu nói đúng rồi, chưởng môn phái Thiếu Lâm thật sự gọi người đến trợ giúp! Đại ca, chúng ta nên làm gì đây? Có nên ra tay không? Ra tay hay rút lui đây?”, Đại Quân bắt đầu hoảng loạn.
“Cứ để bọn họ lên đây, chỉ là một chủ thần Hoàng Kim thôi thì có gì ghê gớm, hắn chẳng là cái thá gì hết”, Lý Thiếu Minh nhắm mắt lại, chỉ cười xòa và tiếp tục tu luyện nội công.