Khi Mạc Phong mở phong bì, Vương Bưu vẫn cứ lăng xăng ở đó muốn xem xem bên trong có gì.
“Chú đã từng nghe đến một câu nói là ‘tò mò sẽ hại chết bản thân’ hay chưa?”, anh hờ hững nói.
Vương Bưu sợ tới mức lập tức xoay người bỏ qua một bên: “Anh Mạc cứ làm việc của anh đi nhé, em đi trực đây!”
Sau khi gã này rời đi, Mạc Phong mới mở phong bì ra.
Chỉ nhìn thấy một tấm thiệp mời màu đỏ bên trong.
Khi nhìn thấy chỗ ký tên, anh không khỏi nhếch lên một chút tự giễu cợt.
Thiệp mời của Dương Thái Nhi!
Rinh rinh rinh…
Đúng lúc Mạc Phong đang thất thần thì điện thoại trong túi anh đổ chuông.
Nhưng khi nhìn thấy số điện thoại, anh lại mỉm cười.
“Alo?”, lần này anh bắt ngay điện thoại.
Từ đầu bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Dương Thái Nhi: “Anh đã nhận được thiệp mời chưa?”
“Ha ha, vừa mới mở ra!”, Mạc Phong khẽ cười.
“Em sẽ kết hôn vào tháng tới…”
Giọng nói của cô ta mang hơi hướng của sự tự giễu cợt.
Mạc Phong khẽ cười nói: “Vậy chúc mừng em nhé, sau này đừng để mình vất vả quá nữa, làm một người vợ ngoan mẹ hiền, phụ chồng nuôi dạy con cái cũng tốt lắm đó!”
“Anh cũng biết rồi đấy, em không thích gã đó, vậy nên…tháng sau anh tới Yến Kinh được không?”, Dương Thái Nhi năn nỉ qua điện thoại.
Yến Kinh…
Một nơi khiến Mạc Phong cảm thấy vừa quen vừa lạ.
Anh đã từng trốn từ Yến Kinh đến Giang Hải, sau đó anh lại đến đại học Yến Kinh học hai năm đại học, nhưng anh thực sự không muốn quay lại Yến Kinh.
Sư phụ từng cảnh cáo anh là không được đến Yến Kinh trong vòng ba năm!
Bởi vì bi kịch của nhà họ Mạc hồi đó có thể liên quan đến nhiều người quyền quý của Yến Kinh!
Ba năm không đến Yến Kinh, nếu đến sẽ giết ba người!
Khi anh đủ lông đủ cánh quay trở lại, không biết bao nhiêu người sẽ tỉnh dậy sau cơn ác mộng!
Có lẽ không ai biết rằng nhà họ Mạc vẫn còn dòng giống còn sống trên cõi đời này.
Có lần cho đến tận lúc chết, người chú câm vẫn nói với anh rằng đừng quay lại Yến Kinh, chỉ cần tìm một nơi để sống một cuộc sống bình thường yên ổn là được.
Ông ấy càng muốn che giấu sự thật bao nhiêu thì Mạc Phong càng muốn biết sự thật bấy nhiêu.
Anh hiểu rõ thực lực của mình hiện tại vẫn còn quá kém cỏi, trước mặt một cao thủ ẩn thế thực sự, có lẽ anh còn không thể đỡ nổi một chiêu!
“Thôi…Anh rất bận, không đi được đâu. Anh thực lòng chúc phúc cho em, em nhận tấm lòng của anh là được rồi!”, Mạc Phong cầm điện thoại mỉm cười.
Dương Thái Nhi ở đầu dây bên kia im lặng.
“Anh không đến cũng tốt, nếu không em sợ mình không kiềm chế được lại đi theo anh…”, cô ta cười nhạt nói.
Dương Thái Nhi cũng không muốn nhà họ Dương và nhà họ Tưởng biết về sự tồn tại của Mạc Phong, vì như vậy tình huống của anh sẽ càng thêm nguy hiểm.
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Phong lẳng lặng ngồi xổm hút thuốc ở cửa phòng bảo vệ.
Anh không biết tại sao trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Dù sao anh cũng đã từng yêu…
Lúc này trong một biệt thự riêng ở Yến Kinh.
Khoảnh khắc Dương Thái Nhi cúp máy, nước mắt đã giàn giụa trên gương mặt.
Cốc cốc cốc…
Có tiếng gõ cửa.
Cô ta lau vội nước mắt, ngẩng đầu trầm giọng nói: “Mời vào!”
Lúc này, một phụ nữ trung niên đeo tạp dề bưng khay đi vào.
“Thưa cô, đây là món thịt bò sốt phô mai cô thích nhất!”
Dương Thái Nhi ngửi một chút, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Cô ta vội đứng dậy và chạy về phía nhà vệ sinh.
“Ọe… dì Lưu, dì mang gì cho cháu vậy?”, cô ta kêu lên.
Người phụ nữ trung niên nhìn món ăn bốc khói trên đĩa, gãi đầu nói: “Thịt bò phô mai! Đây không phải là món khoái khẩu của cô sao?”
“Nhưng… sao dạo này cháu ngửi xong cứ cảm thấy buồn nôn vậy?”, Dương Thái Nhi nôn khan trong nhà vệ sinh.
Cô ta nôn rất lâu mà không nôn ra thứ gì cả.
Dương Thái Nhi ra khỏi nhà vệ sinh và trở lại ghế, nhìn miếng phô mai béo ngậy, cô ta không khỏi nuốt nước miếng: “Sao lại không thấy cay chút nào vậy nhỉ? Dạo này cháu muốn ăn cay, cô có thể giúp cháu đi làm món mì chua cay được không? Trước đây lúc còn ở Giang Hải cháu từng ăn món mì chua cay, thấy nhớ quá!”
“Mì chua cay? Nhưng…cô chủ, trước đây không phải cô chưa từng ăn ớt sao? Cô còn bảo là ăn ớt sẽ ảnh hưởng đến làn da!”, người phụ nữ trung niên cũng ngẩn ra.
Bà ấy phục vụ Dương Thái Nhi đã lâu nhưng chưa bao giờ thấy cô ta ăn ớt cay, chuyện ăn mì chua cay ở Giang Hải đã xảy ra từ rất nhiều năm trước rồi, vậy mà cô ta vẫn nhớ chuyện này.
Dương Thái Nhi cúi đầu và lại liếc nhìn miếng pho mát béo ngậy.
“Ọe…”
Cô ta lại lập tức chạy vào nhà vệ sinh.
“Cô… cô… cô có thai à?”, người phụ nữ trung niên thận trọng hỏi.
Dương Thái Nhi ngồi xổm trên bệ rửa tay thì thào nói: “Làm sao có thể chứ, cháu…”
Cô ta đột nhiên muốn nhận ra một điều, hình như đã hơn hai tuần cô ta từ Giang Hải trở về.
“Thường thì cần bao lâu mới kiểm tra được?”, Dương Thái Nhi quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên, kinh ngạc hỏi.
“Thông thường có thể kiểm tra trong khoảng ba đến bốn tuần. Trong giai đoạn đầu có thể sẽ xuất hiện tình trạng buồn nôn, chóng mặt!”
Không hiểu sao Dương Thái Nhi lại cười phá lên.
Cô ta vội vàng bước ra ngoài, vui mừng nói: “Dì Lưu, ý dì là có thể cháu đã có thai rồi ư?”
“Tôi cũng chỉ tiện mồm nói vậy thôi. Hay lúc nào cô tìm cậu Tưởng đưa cô đến bệnh viện khám xem?”, người phụ nữ trung niên nói nhỏ.
Vốn dĩ tâm trạng đang khá tốt, nhưng biểu cảm của Dương Thái Nhi đột nhiên thay đổi khi nghe đến cái tên Tưởng Minh Xuyên.
“Đang yên đang lành nhắc anh ta làm gì? Thôi được rồi, không sao nữa rồi, dì ra ngoài trước đi, dì kêu nhà bếp nấu cho cháu một bát mì mang lên đây! Nếu họ không biết làm thì mời một đầu bếp biết làm cho cháu!”, vẻ mặt Dương Thái Nhi lạnh lùng, cô ta khoát tay nói.
Có lẽ dì Lưu cũng ngạc nhiên lắm, vừa rồi vẫn còn đang yên đang lành, sao đột nhiên nói trở mặt là trở mặt luôn được vậy.
Sau khi người phụ nữ trung tuổi rời đi, Dương Thái Nhi gắp một miếng pho mát và thịt bò, còn chưa kịp ăn đã phải đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.
“Nếu là thật…mình nhất định phải giữ lại đứa trẻ này…”, Dương Thái Nhi ôm bụng nói với ánh mắt đầy vẻ kiên quyết.
Lúc này ở tập đoàn Kim Tư Nhã tại Giang Hải.
Mạc Phong nằm trên ghế trong phòng bảo vệ.
Trên mặt anh còn có một tờ báo.
Người khác tưởng anh đang ngủ, nhưng dưới tờ báo, mắt anh đang mở to.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
“Tổng giám đốc, sao cô lại tới đây vậy?”, Vương Bưu ngoài cửa cố ý cao giọng kêu lên.
Mạc Phong không khỏi ngồi bật dậy khi nghe thấy giọng nói đó.
Mục Thu Nghi đứng ngoài cửa trừng mắt nhìn Vương Bưu: “Đừng che chắn cho anh ta, tôi biết anh ta đang ngủ ở bên trong!”
“Chuyện này……”
Cô vừa định mở cửa.
Cánh cửa đã mở ra từ bên trong.
“Thật không hiểu quy tắc, vợ anh đến mà cũng dám ngăn lại?”, Mạc Phong trừng mắt với gã.
Vương Bưu gãi đầu cười gượng gạo: “Không phải em sợ làm phiền anh nghỉ ngơi hay sao?”
Mục Thu Nghi khoanh tay, cười khúc khích: “Ha ha, đám anh em này của anh cũng biết nghĩ cho anh gớm nhỉ! Tôi không quan tâm anh có ngủ trong giờ làm việc hay không, chỉ cần đừng gây ra chuyện gì cho tôi là được!”
Nói rồi cô ta liền quay người định rời đi.
Mạc Phong cũng ngẩn ra, đến đây chỉ vì muốn nói câu này thôi sao?