Mục lục
Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 275: Điều kiện không thể từ chối


Nhưng vừa tắt máy chưa được bao lâu thì điện thoại lại đổ chuông.


Reng reng reng…


Mục Thu Nghi lại ấn tắt máy, tức giận nói: “Giờ quảng cáo phiền chết đi được! Không nhận thì cứ gọi mãi sao?”


Vừa nói xong thì điện thoại lại đổ chuông.


Cô đang định tắt máy tiếp thì Mạc Phong cười khổ: “Em không thể cho họ chút thể diện sao? Giờ làm nghề gì cũng khó khăn mà, nghe chút đi!”


Bị Mạc Phong nói vậy, Mục Thu Nghi do dự rồi mới nghe máy: “Alo? Ai vậy?”


Mộ Dung Trầm Chương ở đầu dây bên kia kích động tới mức muốn òa khóc. Mẹ ơi, cuối cùng thì người ta cũng nghe máy.


“Cô Thu Nghi là tôi…”


Thu Nghi gãi đầu, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Anh là ai?”


“Đừng quan tâm tôi là ai, đưa điện thoại cho người đàn ông của cô đi!”, Mộ Dung Trầm Chương sốt ruột nói.


Cô bỗng đỏ mặt tía tai, người đàn ông của mình? Và không khỏi nhìn về phía Mạc Phong đang ăn.


“Nhìn anh làm gì? Anh biết anh đẹp trai nhưng em cứ nhìn chăm chăm như vậy người ta sẽ xấu hổ đấy! Đây là bữa tiếc sắc giới chắc?”, Mạc Phong cười đểu nhướn mày.


Mục Thu Nghi tức giận trợn mắt: “Hình như là tìm anh!”


“Tìm anh?”, anh lập tức đanh mặt.


Lẽ nào là tổ chức châu Âu gọi tới?


Hiện tại thiếu mất sự trợ giúp của Giang Tiểu Hải, nếu như thật sự xảy ra xung đột thì sẽ rất thiệt thòi.


Mạc Phong nhận điện thoại, cảnh giác hỏi: “Vị nào?”


“Là tôi! Nước sôi lửa bỏng, người anh em có thể giúp tôi không!”


Nghe thấy giọng nói, biểu cảm của anh trở nên đặc sắc vô cùng: “Mộ Dung Trầm Chương?”


“Mộ Dung Trầm Chương!”, hai cô gái hét lên.


Lúc này Mạc Phong mới nhận thức ra là trong phòng còn hai cô gái nữa, vì vậy anh cầm điện thoại đi ra ngoài ban công.


Tống Thi Vũ nhìn Mục Thu Nghi với vẻ nghi ngờ: “Chuyện gì vậy? Sao anh ta lại có liên quan tới Mộ Dung Trầm Chương?”


“Mình không biết!”


“Người đàn ông của cậu mà cậu không biết?”


Mục Thu Nghi không khỏi sầm mặt. Cô cũng rất muốn hòa vào thế giới của Mạc Phong nhưng không thể.


Trước đây cô luôn cảm thấy mình và anh ở hai thế giới khác, không thể liên quan tới nhau. Giờ xem ra đúng là như vậy thật.


Ngoài ban công.


Mạc Phong cầm điện thoại ngồi tựa lan can khẽ cười: “Nói đi, có chuyện gì thế?”


“Ông nội tôi định ra tay với Trần Nhã, anh có thể giúp tôi được không!”, Mộ Dung Trầm Chương vội vàng nói.


Lòng anh không chút gợn sóng, thậm chí còn cảm thấy nực cười: “Tôi nói này cậu Mộ Dung, cậu coi tôi là lính đánh thuê đấy à? Người phụ nữ của mình thì tự đi mà chăm sóc! Tôi rất bận, trong nhà còn hai cô kia kìa, miếng cơm này không đủ chia!”


Không thể phủ nhận, đôi khi cha nội này tỏ ra cao ngạo nhưng đáng làm đàn ông.


Anh ta nói rằng vì Trần Nhã nên đã đánh phế em họ khiến Mạc Phong cảm thấy tò mò. “Tôi công nhận anh là trang nam tử hán nhưng tại sao tôi lại phải giúp anh? Cho tôi một lý do!”


Mộ Dung Trầm Chương do dự rồi vội vàng nói: “Năm chục triệu! Sau khi hoàn thành tôi sẽ cho anh năm chục triệu!” “Nếu cậu Mộ Dung chỉ đưa ra được điều kiện thấp kém như vậy thì tôi tắt máy đây. Cậu thấy tôi có hứng thú với tiền sao?”, Mộ Dung cười lạnh lùng.


Bản thân anh có một cô vợ mấy chục tỉ tệ mà lại vì mấy chục triệu đi đối đầu với nhà Mộ Dung đầy hiểm nguy sao? “Đợi đã! Tôi biết bạn anh đang nằm trong bệnh viện, nhà Mộ Dung có một loại đá, là một chuyện xảy ra hơn hai nghìn năm trước ở triều Tần. Đó là thiên thạch, có tác dụng tăng cường gân cốt, tôi sẽ ăn trộm nó giúp anh!” Đến cả bí mật như vậy mà Mộ Dung Trầm Chương còn dám nói ra thì đúng là sự việc đang cấp bách lắm.


Đúng là năm đó triều Tần xảy ra chuyện thật. Và hòn đả đó được tạo thành từ hàng trăm loại vật chất quý hiếm. Có người nói hòn đá đó đã bị lấy trộm và đến nay vẫn không rõ ở đâu.


Nghe đồn rằng hòn đả hàm chứa một loại sức mạnh thần bí. Khi đó có rất nhiều người đã tranh giành, không ngờ lại rơi vào tay nhà Mộ Dung. “Sao thế? Điều kiện này cũng không được sao?” thấy Mạc Phong không nói gì, Mộ Dung Trầm Chương vội vàng hỏi.


Anh không khỏi nhếch miệng cười: “Xem ra cậu Mộ Dung cũng là người nặng tình! Lấy một thứ như vậy đổi lại một người phụ nữ, có đáng không?” “Đáng! Cô ấy mới là bảo bối quý giá nhất của tôi! Hi vọng người anh em Mạc Phong có thể giúp! Sự việc hoàn thành tôi nhất định giữ lời!” ТrцуeлAРР.cом trang web cập nhật nhanh n*hất


Bên trong phòng. “Sao gã đó gọi điện lâu vậy?”, Tống Thi Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ nghi ngờ.


Cạch…


Vừa nói xong thì Mạc Phong đẩy cửa từ ngoài ban công đi vào. “Anh có việc phải ra ngoài một chuyến. Ngực bự, nhớ giúp tôi rửa bát nhé!”, anh chỉ vào Tống Thi Vũ cười đều.


Mục Thu Nghi lập tức đứng dậy: “Anh đi đâu? Tôi cũng muốn đi cùng!” “Đừng làm ồn, anh đi làm chuyện mà đàn ông nên làm Anh Hai!”, Mạc Phong huýt gió. “Anh Hai trốn trong bếp ăn vụng lập tức chạy ra.


Anh búng tay cười đểu: “Đi theo nào! Đưa anh Hai đi tìm niềm vui nhé!”


Nói xong anh quay người đi ra ngoài. “Gâu.. “Anh Hai cũng nhanh chóng chạy theo, chỉ để lại Mục


Thu Nghị và Tống Thi Vũ đuỗn mặt đứng tại chỗ.


Đi làm chuyện đàn ông nên làm? “Đồ khốn! Sao gã đó lại thế chứ!”, Mục Thu Nghi giậm chân hừ giọng đầy giận dỗi.


Tống Thi Vũ không khỏi nhún vai, biểu cảm kiểu thế nào cũng được: “Không phải anh ta luôn như vậy sao? Chỉ có điều trước đây cậu không quan tâm, giờ thì chuyển thành quan tâm mà thôi!”


Khi không quan tâm, bạn có ngủ với gái của cả một con đường thì cô ấy cũng không quan tâm. Nhưng khi đã để ý thì cô ấy chỉ muốn ở bên cạnh bạn hai tư trên bảy, đến cả khi bạn nói chuyện với cô gái khác thì cô ấy cũng ghen.


Mục Thu Nghi đỏ mặt tía tai. Hai tay cô ôm lấy mặt, cúi đầu xấu hổ: “Thi Vũ, cậu nói xem có phải mình bị ốm rồi không. Thời gian gần đây mình thấy mình lạ lắm, cứ vô thức cười ngốc nghếch khó hiểu, vô thức trở nên lo lắng, lại còn… vô thức ghen tuông nữa. “Ừ! Đúng là ốm thật, nhưng rất bình thường, những người đang yêu đều biểu hiện như vậy! Mặc dù miệng thì cậu nói là không quan tâm, không thích, cậu có thể lừa được người khác nhưng không lừa dối được chính mình! Mình không tin cậu không có chút rung động nào với anh ta. Nếu như có người đàn ông nào đối xử với mình như vậy thì mình lập tức gả cho anh ấy ngay!”, Tổng Thi Vũ thở dài cười khổ.


Những gì cô ấy nói đều là thật. Một người văn võ song toàn lại hóm hỉnh, thú vị, trông cũng đẹp trai như Mạc Phong thì có cô gái nào mà không xao động chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK