**********
Người đàn ông da đen vỗ vào mặt Mạc Phong: “Yếu lại còn đòi ra gió à!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tao sẽ khiến mày phải trả giá vì cầu nói của mình!”, Mạc Phong nói giọng điềm đạm nhưng vô cùng khí thế.
Hai tên một trái một phải áp tải Thương Hồng ra ngoài. Cô cứ quay đầu lại nhìn anh: “Anh Mạc!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không sao, cứ ra ngoài cùng bọn họ! Anh mà không đồng ý thì không ai có thể ra khỏi Giang Hải!”
“…”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một đám người đưa Thương Hồng rời khỏi biệt thự, lúc này trong phòng chỉ còn lại bốn người.
Mạc Phong lấy điện thoại ra gọi cho Đàm Lão Bát.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Điện thoại đổ chuông lập tức được kết nối: “Cậu Mạc!”
“Thông báo cho ba nhà, chặn hết mọi ngóc ngách, sân bay, tàu hỏa, cảng sông”, anh tức giận gầm lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đàm Lão Bất nghe thấy anh nói ra lệnh cho ba nhà bèn nói với vẻ bất đắc dĩ: “Cậu Mạc, đây không phải là dồn chết tôi sao? Sao tôi có thể ra lệnh cho bọn họ được chứ!”
“Ông nói với bọn họ, hôm nay ai góp sức nhiều nhất thì lô dược liệu đầu tiên sẽ thuộc về người đó!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“…”
Sau khi tắt điện thoại, anh lại nhắn tin cho một vài số khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
….
Lúc này trong một khu dân cư ở Giang Hải.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Tiểu Hải đang nằm trên giường xem điện thoại, bỗng nhiên bỗng có tiếng tin nhắn. Cậu ấy cầm lên xem, khuôn mặt lập tức biến sắc.
“Mẹ, con có chút việc, phải ra ngoài một chuyến! Mẹ ăn trước đi ạ!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này người phụ nữ trung niên bưng đồ ăn từ trong bếp ra, thấy con trai chạy như bay thì kinh hãi hô lên; “Ấy, con trai, ăn cơm đã, đi đâu vậy”
Tại nhà hàng Lâm Quân Các.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Hiểu Thiên nhận được tin nhắn cũng lập tức lao vào trong bếp: “Triệu Khải à!”
“Gì vậy, anh không ở ngoài mời gọi khách, vào đây làm gì, mau ra ngoài đi, tôi còn đang bận!”,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngày nào cũng làm trong bếp với nhiệt độ lên tới bốn mươi độ mà vẫn giữ được thái độ bình tĩnh mới lạ.
“Có nhiệm vụ!”, Trương Hiểu Thiên kinh hãi hô lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cậu ấy vội vàng đưa điện thoại tới phía trước, Triệu Khải vội tắt bếp, vứt xèng đảo cơm vào chảo: “Mẹ kiếp, ông sắp phát điên đến nơi rồi! Đi!”
Triệu Khải tháo tạp dề, vứt xuống đất, cùng Trương HIểu Thiên đi ra khỏi bếp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ấy, hai người đi đâu vậy?”, Trương Phong đang bưng đồ ăn, thấy hai người họ bước ra bèn hỏi với vẻ nghi ngờ.
Triệu Khải đi thẳng không buồn quay đầu lại: “Đi làm việc mà những người đàn ông thường làm!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bởi vì kinh doanh rất khá nên Mạc Phong cũng đồng ý cho họ mua xe, thế là họ đi mua một chiếc Audi Q5 hơn năm trăm nghìn tệ.
…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, trong biệt thự nhà họ Từ.
Từ Giai Nhiên ăn mặc nhẹ nhàng. Phía bên ngoài biệt thự đã có hàng trăm người chờ đợi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thưa cô! Mọi người đã tập trung đủ rồi ạ!”, quản gia chắp tay cung kính nói.
Bao lâu rồi, đây là lần đầu tiên họ có một hành động lớn như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô ta đứng trước mặt mọi người: “Xuất phát! Trong phạm vi quản lý của nhà họ Từ, một con muỗi cũng không được để thoát!”
“Vâng!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cùng lúc này, tại nhà Mộ Dung và nhà họ Châu tình hình cũng như vậy.
Khí thế thậm chí còn khoa trương hơn cả nhà họ Từ. Cả thành phố Giang Hải bỗng trở nên náo nhiệt, giống như đang chơi trò snake!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Toàn binh hợp lực đánh bại một kẻ thủ.
Lúc này tại phía Bắc thành phố.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bên trong một chiếc Audi màu đen.
“Hỏng rồi! Đuổi kịp mất rồi!”, tên lái xe nhìn vào kính chiếu hậu và hô lên
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa sầm mặt: “Để một đội chặn lại đi!”
“Vâng!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tên da đen lấy bộ đàm ra: “Đội số một! Nhanh chóng đến phía Nam thành phố ngăn chặn công kích.
Rè rè…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiếng rè rừ từ đầu bên kia vọng lại: “Bọn tôi cũng bị đuổi theo rồi!”
“Cái gì!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thương Hồng ngồi phía sau nở nụ cười đắc ý: “Anh ấy vì mình mà điều động cả thành phố…”
“Tới đầu cảng”, người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa tức giận gầm lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
…
Lúc này tại biệt thự Nam Sơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh không lo lắng sao?”, Mục Thu Nghi nhìn anh với vẻ khó hiểu.
An Nhiên và Bạch Doanh cũng đồng loạt nhìn anh.
Bọn họ cũng biết Mạc Phong là người luôn trả thù liền tay, có ân oán là anh sẽ giải quyết ngay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng tại sao lúc này anh lại điềm tĩnh như vậy.
Thấy mấy cô gái đồng loạt nhìn mình, Mạc Phong cũng đặt đũa xuống: “Lo lắng? Sao phải như vậy? Bọn chúng nên lo lắng mới đúng!”
Một tông hội Hắc Long đã hàng trăm người, cộng thêm ba gia tộc.
Có hàng trăm người đuổi theo bọn chúng, vậy thì ai mới nên lo lắng đây?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mạc Phong lấy điện thoại ra bấm số.
Gần hai mươi giây thì điện thoại mới kết nối.
“Cái thằng này, tôi thật muốn bóp chết anh!”, giọng tức giận thở hổn hển của Lý Phong từ đầu dây bên kia vọng tới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mạc Phong nhếch miệng cười đểu: “Cậu Lý vất vả cả ngày lẫn đêm nhỉ!”
“Thừa thãi! Có gì thì mau nói!Tôi đang chơi 1V3!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh chịu nổi không đấy? Đừng để đến lúc cần thì không bắn nổi súng, anh đã giúp tôi hai lần, vẫn là anh có tình!”
“Có tình?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ngày mai tới Giang Hải, tặng cho anh một đống người!”
“…”