Tinh thần mà không tốt thì diện mạo cũng sẽ thay đổi rất lớn.
“Vậy sao! Trông lộ rõ lắm à?”, Mạc Phòng sờ mặt mình cười khổ.
Bạch Doanh gật đầu cười chế giễu: “Đương nhiên là lộ rõ rồi, giống như ông chú bốn mươi tuổi vậy. Râu của anh lợi hại thật đấy, da mặt dày vậy mà cũng mọc xuyên qua được!”
“Cô biến đi!”
“…”
Mạc Phong tựa vào cửa sổ phớt lờ cô ta. Cuối cùng thì đoàn tàu cũng chạy chậm dần.
Thành phố cũng dần sáng đèn. Dù gì Bắc Khâu cũng là thành phố cấp hai, không phồn thịnh như Giang Hải nhưng các công trình kiến thiết cũng không tệ.
Ít nhất thì ngồi chuyến tàu này cũng không nhức mỏi như ngồi tàu đi tới huyện An Dương.
Khi đoàn tàu cập bến, Mạc Phong xách túi của mình đi xuống.
Nhưng khi đi được một đoạn, anh quay ngoắt đầu lại thì phát hiện cô nhóc Bạch Doanh đang đi sau mình.
“Đi theo tôi làm gì!”, Mạc Phong trừng mắt đầy tức giận.
Cô nhóc chống nạnh như một con cái nóc: “Này, anh có thể dịu dàng một chút với phụ nữ không! Nhìn là biết cả đời FA!”
“Xin lỗi, bạn gái của tôi phải dùng máy xúc mới xúc hết đấy! Đừng đi theo tôi nữa! Tự làm gì thì làm đi!”
“Đừng mà! Tôi mới tới Bắc Khâu lạ nước lạ cái, anh để một cô gái lang thang ngoài đường không sợ xảy ra chuyện gì sao?”
“…”
Ông giời ơi! Lo cô ta xảy ra chuyện sao?
Những cô gái bình thường thì chắc chắn Mạc Phong sẽ lo lắng, nhưng còn cô gái này có thể ăn trộm đồ cùng một lúc của cả ba nhà Châu, Từ, Một Dung mà không bị bắt thì có thể là loại hiền lành được không?
Đưa cô ta theo chẳng khác gì quả bom nổ chậm, kéo theo một đống rắc rối.
Ầm…
Ông trời chẳng chịu hiểu lòng người, bỗng nhiên đổ mưa lớn.
Hai người đứng trước cửa bến tàu, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
“Giờ phải làm sao! Trời mưa rồi!”, Bạch Doanh cúi đầu nói lí nhí.
Mạc Phong cảm thấy bất lực: “Tự tìm khách sạn mà thuê!”
“Tôi không có tiền!”, cô ta ưỡn ngực nói.
Không có tiền mà dám ra khỏi nhà.
“Vậy cô tới Bắc Khâu làm gì? Sao không ở Nam Khương đi! Cứ lang thang khắp nơi, cô không định dựa vào nghề trộm cắp đi ngao du khắp cả nước Hạ đấy chứ!”, Mạc Phong trừng mắt với cô. Càng nghĩ càng cảm thấy khéo mà cô ta định như thế thật.
Các cô gái bây giờ đều muốn tìm cảm giác kích thích nên việc không mang theo tiền đi ngao du khắp nơi cũng là điều rất có khả năng.
Bạch Doanh kéo ống tay áo anh với vẻ đáng thương: “Bên ngoài nhiều kẻ xấu quá, anh để tôi đi theo anh đi!”
“Kẻ xấu mà gặp cô thì người ta gặp đen đủi mới phải!”, Mạc Phong trừng mắt tức giận.
“…”
Đúng lúc đang cãi cọ thì một người phụ nữ trung niên cầm biển đi tới: “Hai người có thuê phòng không! Có điều hòa, miễn phí wifi lại còn rẻ nữa!”
Mạc Phong do dự một hồi rồi lại nhìn Bạch Doanh. Nói cũng phải, dù gì cũng là một cô gái mà, có nghịch ngợm tới đâu thì vẫn là một cô gái.
“OK! Dẫn đường đi!”, anh khẽ thở dài gật đầu.
Tìm một nhà nghỉ thuê phòng cho cô ta, ngày mai ai đi đường nấy!
Tới nhà nghỉ, Mạc Phong nhìn xung quanh. Đúng là chẳng ra làm sao.
“Người anh em, thuê phòng hả? Nhưng tiếc quá, chỉ còn một phòng. Hai người cũng không phải người bản địa, lấy rẻ một trăm năm mươi tệ thôi!”, thanh niên cười xấu xa.
Mạc Phong chau mày: “Chỉ còn một phòng thôi sao?”
“Đúng vậy, chỉ còn một phòng, người đến người đi đông như vậy, bên ngoài lại đang mưa, đương nhiên là cháy phòng rồi!”
Anh cảm thấy do dự, cô nam quả nữa ngủ cùng nhau, điều này…
Đúng lúc này một người đàn ông trung niên toàn thân ướt nhẹp từ ngoài chạy vào: “Tôi muốn thuê phòng! Mẹ kiếp, mưa to quá, có lẽ phải sáng mai mới tạnh!”
“Ấy…chỉ còn một phòng thôi, anh đây tới trước rồi…hai người có thuê không? Không thuê là người khác thuê đấy!”, thanh niên quay qua nhìn Bạch Doanh và Mạc Phong.
Anh còn chưa kịp lên tiếng thì Bạch Doanh đã đập tay lên quầy lễ tân: “Chúng tôi thuê!”
“Hả?”, Mạc Phong sững sờ, anh quay qua nhìn cô ta với vẻ khó hiểu: “Cô chắc chứ?”
“Chứ sao giờ? Mưa to thế này, anh còn định đi đâu! Đưa tiền đi!”, Bạch Doanh lạnh lùng quay qua nói.
Cách nói chuyện của cô ta còn ngông hơn cả anh nữa. Lẽ nào anh đã gặp được đối thủ rồi sao?
Cũng hết cách, mưa to thế kia đành phải ở lại đây nghỉ ngơi thôi.
Sau khi đóng tiền, Bạch Doanh cầm chìa khóa đi lên lầu. Mạc Phong thì vẫn đứng ở quầy lễ tân.
“Người anh em, bạn gái xinh như vậy, anh đúng là có phúc, có cần thêm gì không?”, lễ tân nhướn mày cười đểu.
Anh gãi đầu cười khổ: “Có loại….thuốc hay là nước uống mà dùng xong ngủ luôn không?”
“Ôi trời! Người anh em sành sỏi vậy, muốn về đích luôn hả, chỉ cần có tiền thì cái gì cũng có!
Bộp.
Anh đập bộp hai trăm tệ lên bàn.
Thanh niên cười lúng túng: “Anh à, anh dày dạn kinh nghiệm nên biết mà, hai trăm…không đủ đâu!”
Bộp…
Lại là năm trăm tệ.
“Không đủ thì lên tiếng để chuyển khoản!”, Mạc Phong chau mày.
Thanh niên kia cười tươi như hoa: “Đủ rồi, đủ rồi! Sẽ đưa cho anh ngay!”
Nói xong người thanh niên bèn chui vào trong phòng.
Mạc Phong mua thứ này không phải cho Bạch Doanh dùng mà là anh dùng. Anh chỉ muốn ngủ một giấc tử tế, nhưng hình như ông chủ đã hiểu lầm.
Bạch Doanh không phải là cô gái dễ bị lừa, muốn chuốc thuốc cô ta quả không dễ. Anh chỉ muốn ngủ yên một giấc.
Bởi vì anh có thói quen cởi trần khi ngủ, nếu chỉ có một mình thì không sao, đằng này còn có thêm một cô gái.
Lúc này trong phòng.
Người thanh niên kia nháy mắt với mấy người còn lại: “Đừng ngủ nữa, có đơn hàng lớn đây, gã ở ngoài kia là một kẻ có tiền đấy, vừa rồi còn thấy một xấp trong ví của gã!”
“Thật sao! Vậy để ông đây đi xử lý!”, một người đàn ông lực lưỡng khua nắm đấm cười thích thú: “Hầy, nửa tháng nay chẳng gặp ai ra hồn người cả, cuối cùng hôm nay cũng được bung lụa rồi!” “Vội gì chứ, đưa cái lọ đó tới đây, lát nữa chỉ việc lượm bạc thôi!” “He he! Thông minh nhỉ, đỉnh của chóp!”
Mạc Phong đang ngồi tựa vào ghé số pha ở đằng trước. Rõ ràng anh rất buồn ngủ nhưng lại không ngủ được. Tâm trạng của anh rất nặng nề, cũng không biết là do trời mưa hay là do cảm nhận được có chuyện gì sắp xảy ra.
Đầu anh như muốn nổ tung. Hai bên thái dương căng lên như dây đàn, thế nhưng cứ nhắm mắt lại thì cảnh tượng Thương Hồng nằm trên vũng máu lại hiện ra. Hình ảnh đó như đã in sâu vào tâm trí anh.