Mục lục
Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 417: Đây là lời cảnh cáo


Sao ông cụ Diệp có thể không nghe ra những lời ngụy biện ngoại giao chiếu lệ như thế này được kia chứ?


“Các người muốn đến nhà họ Diệp tôi làm khách sao không nói sớm chứ. Đi pha trà đi, pha loại trà bạch nha phổ nhĩ đắt nhất ấy!”, ông cụ Diệp lập tức quay người ra hiệu với quản gia rồi trầm giọng nói.


Dù sao một số chuyện không rõ ràng thì cứ vờ như không biết là hơn.


Vẻ mặt Hoắc Đức Khải trầm xuống, ông ta nói: “Không cần phải pha trà nữa, tôi đến đây để đòi lại sự công bằng thay cho con trai tôi!”


Ông ta là người chuyên gặm nhắm của gia tộc, không được nhà họ Hoắc coi trọng. Đưa tiền cho ông ta làm ăn, tiếp quản cơ ngơi của gia tộc thì kết quả là trong vòng một tháng đã đi tong cả vốn lẫn lãi, ông ta thuộc dạng con em ăn chơi trác táng có tiếng ở Bắc Khâu.


Người bố chính là hình mẫu cho con trai mình, bố mình có đức tính này nên đương nhiên Hoắc Bân cũng gần mực thì đen, gần như không có chuyện xấu xa nào mà hắn không làm.


Hôm nay người nhà họ Diệp đã đánh con trai ông ta, làm tổn hại đến thanh danh của nhà họ Hoắc. Con trai ông ta ăn cái tát này, ít cũng phải gõ đầu nhà họ Diệp đòi vài trăm nghìn tệ mới được!


Có vài trăm nghìn tệ trong tay, họ lại có thể ăn chơi nửa tháng ở thành phố này rồi.


“Ò? Tôi không biết cậu chủ Hoắc bị làm sao?”, ông cụ Diệp nhìn Hoắc Bân hỏi với vẻ khó hiểu.


Lúc này má phải của Hoắc Bân đã sưng tấy, hai bên trái phải vô cùng không cân xứng.


Hơn nữa hắn còn bị mắt hai chiếc răng, bộ dạng trông rất dị hợm!


“Chính là cháu gái của ông đã tìm đàn ông đánh tôi!”, miệng Hoắc Bân rỉ máu, mở miệng ra là phun đầy nước bọt.


Ông cụ Diệp sờ mặt mình, cười không nói nên lời: “Cậu Hoắc này, ăn uống linh tinh thì được nhưng ăn nói linh tinh thì không được đâu đấy, cái miệng này của cậu cứ nói nhà họ Diệp chúng tôi tìm người đánh cậu, cần thận tôi kiện cậu tội nhục mạ đấy!”


“Ha ha, xem ra rằng nhãi đó rất quan trọng, đến mức ông cụ Diệp phải đích thân ra mặt bảo vệ mới được nhỉ? Đưa đồ ra đây cho ông ta nhìn đi!”


Lúc này, một tên đàn em mặc đồ đen cầm điện thoại di động đưa qua, đoạn trước đó không ghi hình mà chỉ trích xuất ra đoạn Mạc Phong tát Hoắc Bân và đoạn clip Diệp Đông Lâm kéo tay anh lên xe.


Âm thanh ồn ào quá nên không nghe thấy gì, nếu như chỉ dựa vào việc Mạc Phong đánh người thì ông cụ Diệp hoàn toàn có thể chối cãi không thừa nhận.


Nhưng ở đoạn phía sau, Diệp Đông Lâm lại kéo anh lên trên xe, nhìn cái cách hai người nắm tay nhau thì xem ra quan hệ không phải tầm thường!


“Ông cụ Diệp còn gì để nói nữa không? Đây chính là con rễ mà nhà họ Diệp các người tìm được đấy à?”, Hoắc Đức Khải khoanh tay cười khẩy nói: “Con trai tôi thích cháu gái nhà ông như thế, nhưng ông lại không để mắt tới, lại đi tìm một thằng ăn hại ở đâu!”


Ông cụ Diệp chắp tay sau lưng, vẻ mặt trầm xuống, ông cụ tức giận lắm nhưng không dám nói gì: “Cậu ta và nhà họ Diệp chúng tôi không có quan hệ gì với nhau cả, khuya rồi các người mau về đi, đừng để nhiều người đứng chắn trước cửa nhà chúng tôi như vậy!”


“Không có quan hệ gì? Ai mà tin chứ?”


Lộc cộc lộc cộc!


Lúc này, có tiếng người đi giày da trên con đường đá trong sân.


“Ông cụ Diệp nói không sai, đúng là tôi và họ không có quan hệ gì cả. Có chuyện gì cứ tìm tôi mà nói này!”, Mạc Phong bước xuyên qua đám người, sải từng bước lớn đi đến, thản nhiên cười nói.


Hoắc Bân nhìn thấy anh thì răng nghiền lợi đầy căm hận: “Bố, chính hắn đã đánh con. Mẹ nó chứ, trước đó không phải rất kiêu căng hống hách sao? Giờ thử động vào tao nữa xeml”


Bóp!


Lại một tiếng tát chói tai vang lên, mau lẹ dứt khoát, không một chút cảm xúc.


Kiêu ngạo!


Anh đây vẫn luôn kiêu ngạo như vậy đấy! Trước đây đã như vậy, bây giờ vẫn như vậy và sau này cũng sẽ như vậy!


“Lần thứ hai nghe được yêu cầu rẻ tiền như vậy, tôi quyết định vẫn nên thỏa mãn cho cậu thì hơn! Nhìn vết sưng tấy hai bên của cậu không giống nhau là tôi lại cảm thấy khó chịu, có điều giờ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!”, Mạc Phong vẫy tay cười khẩy nói.


Lúc trước má phải của Hoắc Bân đã sưng, nhưng bây giờ má trái cũng sưng lên luôn, túi đá của Hoắc Bân bị rơi xuống đất khi hắn bị Mạc Phong đánh.


Bây giờ trông hắn giống y như bức ảnh đang hot ở trên mạng, một con chó đi khoét mật ong ăn, kết quả là bị đàn ong đốt sưng cả mõm, quả thực là giống y như đúc.


Tất cả mọi người đều chết lặng, kể cả ông cụ Diệp!


Cứ ở yên trong nhà có phải tốt không? Chỉ cần một mực không thừa nhận thì người nhà họ Hoắc cũng không dám xông vào.


Cao thủ của nhà họ Diệp không phải đám người ăn hại, tuy rằng không xảy ra xung đột, nhưng không có nghĩa là có thể để đám người kia tùy tiện dẫn người xông vào nhà họ Diệp. Đã mang người xông vào rồi, uy hiếp đến sự an toàn của nhà họ Diệp thì họ còn để ý gì đến quy tắc nọ quy tắc kia nữa!


Quy tắc có thể lập ra được thì cũng có thể phá bỏ được, đặc biệt là vào những lúc đặc biệt.


Bạch Doanh đứng bên cạnh Mạc Phong thích thú vỗ tay: “Ngầu quái! Tôi thích cái bộ dạng giả ngầu một cách đầy chính nghĩa của anh đấy!”


“Đừng làm ồn, cô tránh qua một bên đi! Chuyện của đàn ông cô đừng nhúng tay vào!”, Mạc Phong đẩy Bạch Doanh ra khỏi đám đông.


Hoắc Bân ngắn ra mắt gần ba mươi giây mới hoàn hồn lại, hắn bưng mặt gào khóc: “A…! Mặt của tôi, nếu như dung mạo bị hủy hoại thì tao sẽ khiến mày và người nhà của mày cả đời này cũng không được sống yên ổn!”


“Đừng nói nhảm, chỗ nào của cậu bị hủy rồi hả? Tôi đang tu sửa lại nhan sắc cho cậu đấy, lại còn không thu tiền của cậu nữa. Lần sau nhớ giới thiệu cho tôi vài khách nhé!”, Mạc Phong cười he he nói.


“Mày…!”


Hoắc Bân tức đến xì khói.


“Được lắm! Nếu như ông cụ Diệp đã nói là hắn và nhà họ Diệp các ông không có quan hệ gì, nếu như tôi xử lý hắn thì ông cũng không trách tôi đúng không?”, Hoắc Đức Khải khit mũi, chưa đợi ông cụ Diệp lên tiếng liền hét lớn: “Làm thịt nó cho tôi, tàn tật có bao nhiêu cấp độ thì đánh cho nó thành cấp độ đó cho tôi!”


Đám người xắn tay áo chuẩn bị xông lên, Mạc Phong liền nhanh chóng lùi lại máy bước: “Này, này, này!


Có gì từ từ nói mà, đừng có xông lên là đòi phế bỏ người ta chứ, các người đông người như vậy, có thể để tôi quay số gọi người tới hay không?”


“Gọi người? Ha ha! Cậu còn có thể gọi cho ai ở cái Bắc Khâu này?”, Hoắc Đức Khải nạt nộ.


Bạch Doanh cũng gãi đầu: “Lại gọi người à? Còn có ai lợi hại hơn cả nhà họ Diệp nữa sao?”


Nhìn ra khắp thành phố Bắc Khâu, còn có nhà nào vượt qua được nhà họ Diệp chứ?


Lúc này Mạc Phong lấy điện thoại ra tìm trong danh bạ hồi lâu, cuối cùng mới tìm thấy số điện thoại: “Ha ha, cuối cùng cũng tìm thấy rồi!”


Anh quay số.


Tút tút tút…!


“Ai vậy? Có gì nói nhanh lên!”, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, âm thanh sắc bén bốp chát khiến người ta nghe mà không khỏi rùng mình.


Anh cười toe toét nói: “Là tôi! Nếu tôi nhớ không nhằm thì nhà cô ở Bắc Khâu phải không?”


“Là anh! Anh gọi cho tôi chỉ để hỏi cái này thôi à? Tôi bận lắm, cúp máy đây!”


Đầu dây bên kia còn vọng đến tiếng súng nổ pằng pằng pằng. Coi bộ họ đang đánh nhau, có điều nếu như dám bắt máy, chứng tỏ vị trí của cô ta vẫn đang an toàn.


“Này! Bạn cũ gọi điện thoại mà không nễ mặt à? Tôi hỏi cô, Hoắc Bân là gì của cô? Giờ cậu ta tìm một đám người đến định xử lý tôi, tôi xác nhận một chút xem cậu ta có quan hệ gì với cô không đã. Nếu như có quan hệ, nễ mặt cô, tôi sẽ ra tay nhẹ nhàng một chút. Nếu như không có quan hệ gì thì tôi sẽ tiêu diệt luôn cả nhà họ Hoắc”, Mạc Phong nửa đùa nửa thật nói, đặc biệt là khi nói câu cuối cùng, anh đã cố tình nhân mạnh.


Đây chính là một lời cảnh cáo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK