Mục lục
Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chị, hai người nói chuyện, em ra xe đợi!”, Tô Dương cười đểu nháy mắt.

Sau đó cậu ta chuồn mất dạng.

Mạc Phong khoanh tay cười bất lực: “Thông tin cũng nhanh thật đấy, tôi vừa mới ra ngoài mà cô đã biết rồi!”

“Không phải sao, giờ anh là người nổi tiếng, ai mà không biết anh chứ! Ông nội tôi nói, muốn mời anh tới nhà ăn cơm, anh bận thì thôi vậy!”, Tô Nguyệt nghiêng mặt hừ giọng.

Cô ta quay người bỏ đi.

“Thái độ của cô không ổn chút nào, đây nào phải là mời khách, chẳng lịch sự gì cả!”, Mạc Phong khoanh tay khẽ cười.



Tô Nguyệt lao thẳng tới trước mặt anh, túm lấy cổ áo anh và ghì giọng: “Vậy tôi mời anh ăn cơm nhé cậu Mạc, có thể nể mặt chút không?”

Nói xong cô ta nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén, đây nào phải là mời, là ép thì đúng hơn!

“Đi, tôi đi là được chứ gì!”, cuối cùng Mạc Phong cũng thỏa hiệp, anh gật đầu cười khổ.

Cô ta hừ giọng đầy kiêu kỳ: “Đi theo đi!”

Mạc Phong không khỏi co giật khóe miệng, sao cảm giác cứ như chị đại vậy?

Bên ngoài là một chiếc Land Cruiser.

“Chị, sao lại có một mình chị? Anh rể không đi sao?”, Tô Dương ngồi ghế tay lái hỏi với vẻ nghi ngờ.

“Ở phía sau ấy!”, Tô Nguyệt nhìn vào kính chiếu hậu, cô chau mày trầm giọng: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải là anh rể!”

Mạc Phong đứng bên ngoài còn nghe thấy tiếng gầm của Tô Nguyệt, cửa xe vừa mở ra anh đã cười đểu: “Sau này anh làm anh rể của chú nhé!”

“Ok ạ! Anh rể nói rồi nhé, không được nuốt lời đấy!”, Tô Dương kích động quay đầu cười toe toét.

Tô Nguyệt trợn ngược mắt: “Chị chưa đồng ý đâu đấy, em vui mừng cái nỗi gì?”

“Chị, chị không biết chứ lần trước em đã nói với chị họ Tô San là em sẽ giới thiệu cho chị ấy một người bạn trai vừa đẹp trai vừa ngầu hết cỡ, chị ấy còn bao em ăn snack một tuần đấy!”

“Em…”

Không biết tại sao mà Tô Nguyệt bỗng cảm thấy dậy sóng khi nghe việc giới thiệu Mạc Phong cho người khác.

Cô ta đá Tô Dương một cái tức giận nói: “Lái xe đi!’

Buổi trưa.

Trong biệt thự nhà họ Tô.

“Sao cô Từ đi lâu vậy vẫn chưa thấy về nhỉ?”, ông quản gia đứng trước cổng với vẻ mặt sốt ruột.

Từ lúc nghe tin Mạc Phong khởi hành, ông cụ Tô đã bắt tất cả mọi người phải luôn chân luôn tay trong nhà bếp từ sáng tới trưa, nếu không lát nữa sẽ mất mặt lắm.

Tô Thanh Hà vuốt râu điềm đạm ngồi trong sân: “Vội gì mà vội! Người khác đi mời cậu ta có khi còn không được, nhưng con bé Tô Nguyệt thì tôi tin là nó có thể làm được!”

Ông quản gia chỉ cười ngượng ngùng, đến cả nhà họ Châu mà Mạc Phong còn chẳng nể mặt huống hồ là nhà họ Tô.

Nhà họ Tô ở Giang Hải cũng chỉ xếp top hai, còn kém xa nhà họ Châu.

Rất có khả năng Mạc Phong cũng không nể mặt. Không biết ông cụ Tô lấy ở đâu ra sự tự tin rằng anh nhất định sẽ tới.

Két…

Tiếng phanh xe từ ngoài vọng vào.



Tô Thanh Hà dập điếu thuốc trong tay, từ từ đi vào trong nhà.

“Anh rể, tới rồi! Đây là nhà bọn em!”, Tô Dương mở cửa với vẻ mặt nịnh nọt.

Mạc Phong nhìn xung quanh khẽ cười: “Trước đây anh từng tới rồi!”

“Hả! Anh và chị gặp mặt phụ huynh luôn rồi ạ? Tới mức đó rồi mà hai người còn giấu diếm gì nữa!”

Tô Nguyệt mặt đỏ tía tai. Cô ta giơ chân đạp: “Nói linh tinh gì vậy, lần trước chị uống say, anh ta đưa chị về!”

“Chị, đừng nói vậy chứ, em còn không biết tửu lượng của chị sao? Phụ nữ không uống say, đàn ông không có cơ hội, chị cố ý say chứ gì!”, Tô Dương nhìn hai người cười đểu.

Mạc Phong không khỏi bật cười: “Xem ra cậu nhóc hay bị đánh cũng không phải vô duyên vô cớ nhỉ! Nghịch ngợm vậy, còn sống được tới ngày hôm nay là chị chú đã yêu chú lắm rồi đấy!”

Họ đi tới phòng khách.

Tô Thanh Hà rảo bước đưa tay ra khẽ cười: “Anh bạn, cơm canh đã xong ra rồi, mau vào trong đi!”

“Ông Tô khách sáo quá!”, Mạc Phong cũng vội vàng đưa tay ra, nhưng anh ngay lập tức chau mày: “Ông Tô, sắc mặt ông không được tốt lắm, ông ốm đấy à?”

“Đâu có, tôi khỏe mà!”, ông cụ Tô vỗ ngực cười lớn.

Nhưng vừa vỗ xong thì ông ta lập tức ho khụ khụ…

Tô Nguyệt vội vàng bước tới vỗ nhẹ vào lưng ông ta: “Ông nội, ông sao vậy?”

“Không sao…tuổi cao, cơ thể không còn được như trước đây nữa!’, ông cụ khẽ ho.

Lúc này ông quản gia vội vàng lấy cốc nước trên bàn đưa tới: “Ông chủ, uống chút nước thông họng! Tuổi cao rồi dễ kích động, mà kích động thì dễ xảy ra chuyện!”

Nói xong ông ta đưa cốc trà cho Tô Thanh Hà, mùi hương trong cốc trà bay ra khiến Mạc Phong không khỏi chau mày.

“Trà gì vậy, cho tôi uống một ngụm nào!”, Mạc Phong giựt cốc trà, nhưng vừa cầm được thì đã để tuột tay rơi mất.

Choang…

Cốc trà vỡ vụn.

Sắc mặt mọi người trở nên khác thường.

Ông quản gia tái mặt: “Sao thanh niên các cậu xốc nổi vậy, làm việc hấp ta hấp tấp, vô lễ quá!”

“Ngại quá, trượt tay rơi mất, tôi không cố ý!”, Mạc Phong cười khổ.

Ông cụ Tô thì thân thiện hơn, ông ta phất tay: “Không sao, một cốc trà thôi mà, cùng lắm thì pha lại! Được rồi, mau đi ăn thôi!”

Tất cả mọi người đều đi tới bàn ăn trong phòng khách, ông quản gia thi thoảng lại liếc nhìn Mạc Phong khiến anh không biết vì sao.

Ông cụ tỏ ra vô cùng nhiệt tình, còn nói Mạc Phong sau này hãy năng tới chơi.

“Tô Nguyệt, gắp thức ăn cho khách đi!”, ông cụ trừng mắt khẽ nói với Tô Nguyệt.

Tô Dương bên cạnh bồi thêm: “Đúng vậy, chị mau gắp thức ăn cho anh rể đi!”

“Lớn thế này rồi, có phải anh ta không biết gắp đâu!”, Tô Nguyệt lầm bầm.

Lúc này Tô Dương nói gì đó bên tai cô ta, Tô Nguyệt lập tức thay đổi thái độ tới mức kỳ lạ, vội vàng gắp một con tôm, lột vỏ rồi đặt vào bát của Mạc Phong: “Bổn cô nương thưởng này!”

“Cô cũng có lúc hiền hậu thế này à, không nhìn ra đấy!”, Mạc Phong cười khổ, sau đó cho thức ăn vào miệng.

Tô Dương đứng bên cạnh cười sung sướng: “Chị, xem kìa, em nói có sai đâu? Em đứng về phía chị mà, sau này không được đánh em nữa đấy!”

Hai chị em nói chuyện không đầu không đuôi, Mạc Phong nghe mà ngây người, mấu chốt là Tô Nguyệt còn e thẹn đỏ mặt tới tận mang tai.
Nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của cháu gái, Tô Thanh Hà dường như cũng hiểu được phần nào câu chuyện.

"Lúc trước tôi có nghe Tiểu Nguyệt nói, võ nghệ của cậu rất khá, cậu học từ đâu vậy?"

Mạc Phong gãi đầu và cười gượng: “Tôi chỉ học qua loa thôi, kết hợp những thứ tốt nhất của các môn phái rồi tự luyện thành của riêng mình. Tôi cũng đã từng gặp qua Bát cực quyền của nhà họ Tô, nhưng Bát cực quyền mà nhà họ Tô sử dụng có vẻ là một phiên bản đơn giản hơn, tôi cũng đã tự mình chỉnh sửa đi một chút! "

"Chỉnh sửa? Ý cậu là quyền pháp của chúng tôi có vấn đề?", Tô Thanh Hà ngạc nhiên hỏi.

Anh gật đầu cười khà khà: “Không chỉ có vấn đề mà vấn đề còn rất lớn. Có phải lúc luyện tập các ông thấy càng luyện càng mệt mỏi, càng luyện càng kiệt sức không?"



Vài người không khỏi kinh ngạc nghĩ về những lời Mạc Phong vừa nói, có vẻ như đúng là như vậy.

Càng sử dụng về sau thì cảm giác đánh ra càng nặng, nếu tăng cường độ luyện tập thì ngày hôm sau cánh tay sẽ không thể nhấc lên được.

“Vậy điều này không còn xảy ra với quyền pháp sau khi cậu sửa đổi nữa ư?”, Tô Thanh Hà hỏi như muốn thỉnh giáo thêm.

Anh gật đầu, vừa ăn vừa nói: "Điều này là đương nhiên, quyền pháp tôi sửa đổi có bổ sung thêm các loại võ công khác, vừa hay có thể bù đắp những thiếu sót của Bát cực quyền!"

Ông quản gia ngồi bên cạnh nhếch môi hừ một tiếng: “Cậu cho rằng chiêu thức quyền pháp này là do cậu sáng tạo ra à, muốn đổi thì có thể thay đổi sao? Rất nhiều đại sư võ học không dám tùy tiện thay đổi chiêu thức quyền pháp. Mỗi chiêu thức đánh ra đều đã được định sẵn, miễn cưỡng thay đổi sẽ phản tác dụng đối với cơ thể!"

“Đó là do người tạo ra Bát cực quyền đã bị sai ngay từ đầu!”, Mạc Phong đặt đũa xuống hừ nhẹ một tiếng: “Hay là đợi lát nữa chúng ta thi đấu xem sao!”

“Tôi cũng đang có ý này!”, ông quản gia nói với ánh mắt nảy lửa.

Dường như cũng rất không hài lòng với Mạc Phong, ông cụ Tô ho nhẹ một tiếng: “Ăn cơm thôi, đừng nói những chuyện này nữa!"

“Tôi ăn no rồi, tôi vào phòng luyện công chờ cậu Mạc trước đây!”, ông quản gia đặt bát đĩa xuống, đi thẳng ra cửa.

Tô Nguyệt ra vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Chú Tường bị làm sao vậy? Sao đang yên đang lành chú ấy lại tức giận như vậy?"

Mạc Phong cũng dang hai tay cười vô tội: “Ai mà biết được chứ, nói không chừng lại đang ghen tị với vẻ trẻ trung đẹp trai của tôi rồi!"

Mọi người: "Ọe..."

Ăn tối xong.

Đúng ra Tô Nguyệt muốn dẫn Mạc Phong đi xem xung quanh nhà một chút.

Nhưng không thể nào chịu nổi sự giục giã liên tục của quản gia.

“Chú Tường, vừa ăn cơm xong đừng vận động mạnh!”, Tô Nguyệt phùng má nói nhỏ.

Ông quản gia hừ một tiếng: “Nếu cô chủ đã nói như vậy, vậy tôi cũng sẽ không làm khó người khác. Chỉ mong sau này có vài người đừng tùy tiện ăn nói ngông cuồng nữa! Thật không biết tự lượng sức mình!"

“Không sao, vừa hay tôi ăn cơm xong cũng muốn vận động một chút. Dù sao lần này tôi cũng chỉ cần dùng một tay là đối phó được với ông ta rồi, cô cứ đứng đó đi!”, Mạc Phong thản nhiên nhún vai nói.

"Cậu...", người đàn ông trung niên tức giận dậm chân nói: "Cậu cứ chờ xem, lần trước chỉ là do tôi bất cẩn thôi!"

Cậu nhường tôi một thì tôi sẽ trả lại cậu gấp mười. Cậu coi tôi không ra gì thì tôi cũng coi cậu như cứt luôn!

Ông quản gia này từ lúc bước vào đã có chút khó chịu với anh, như thể không muốn Mạc Phong và nhà họ Tô quá thân thiết.

Tô Nguyệt bất lực lắc đầu cười gượng: “Anh đừng để bụng, chú Tường trước giờ rất tốt, nay không biết là có chuyện gì!"

"Cô cũng cảm thấy vậy sao? Nhưng không sao, có lẽ sắp đến thời kỳ mãn kinh rồi!"

Phòng luyện công của nhà họ Tô khá lớn, rộng bằng sân bóng rổ, có thể chứa ít nhất hai trăm người.



"Trương Tường, cậu cũng thật là, trước đây còn nói tôi hiếu chiến, không ngờ cậu cũng không tốt hơn tôi là mấy!", ông cụ Tô cười đùa.

Ông quản gia tên là Trương Tường, hồi trẻ là tâm phúc của bố Tô Nguyệt, không may sau khi bố của Tô Nguyệt qua đời trong một vụ tai nạn, nhiều người thân tín của ông ta đều bị sa thải. Ông cụ Tô thấy thân thủ của ông ta không tệ, lại là người nhanh nhẹn nên giữ lại, thường ngày chăm sóc cho Tô Nguyệt và lo những việc vặt vãnh trong nhà họ Tô.

Có thể nói, ông cụ Tô vô cùng yên tâm khi có ông ta bên cạnh, từ lâu đã không còn phân biệt chủ tớ nữa mà thay vào đó coi ông ta như người trong nhà.

"Đã lâu tôi cũng không động thủ, kungfu đã mai một nhiều rồi! Nhưng cụ cứ yên tâm, tôi tay sẽ có chừng mực!", Trương Tường phẩy tay cười nói.

Nếu như trước đây, Tô Thanh Hà thực sự sợ Trương Tường đánh Mạc Phong nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hiện giờ, lo lắng của ông cụ đã bị đảo ngược lại.

Ông cụ Tô bước đến trước mặt Mạc Phong nhỏ giọng nói: "Lát nữa đánh vừa tới là được!"

“Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực!”, anh vui vẻ cười lớn nói.

Hai người đứng giữa phòng.

Không khí trên khán đài bỗng nhiên trở nên kỳ lạ, đã nói rõ chỉ là cọ sát, tại sao lại có sát khí!

“Chị… Chị nói xem anh rể có thể đánh thắng chú Tường không?”, Tô Dương ngẩng đầu hỏi.

Trương Tường lúc còn trẻ ở thời đỉnh cao có thể đánh ngang ngửa với Tô Thanh Hà không phân được thắng bại, hơn nữa khi còn trẻ ông ta cũng đã thay hội Thiên Long dẹp yên mấy lần hỗn loạn, để bây giờ mới có được những ngày yên bình như thế này.

Tô Nguyệt nhất thời không thể nắm chắc: “Chắc là... được... Nếu đánh thua thì cũng đáng đời anh ta thôi. Ai bảo anh ta ăn nói ngông cuồng?"

Trên võ đài.

Cả hai bên cúi chào lịch sự.

Mạc Phong nhếch mép, một tay vòng ra sau lưng nói: “Xin được chỉ giáo!"

Anh lại chỉ dùng một tay, khuôn mặt già nua của Trương Tường đã đỏ bừng lên vì quá tức giận: "Làm người không nên quá ngông cuồng, coi chừng bay cao quá có lúc gãy cánh!"

“Làm người thực sự không nên quá ngông cuồng, nhưng thực lực của tôi không cho phép tôi giữ dáng vẻ thấp kém nữa!”, anh bật cười khanh khách.

Hây......

Quyền khí đánh ra, võ đài bỗng như rung chuyển dữ dội.

Không khí như bị xé toạc ra một lỗ lớn.

"Ô? Ông nội, đây chẳng phải là Bát cực quyền sao!", Tô Nguyệt kinh ngạc nói khi nhìn thấy gã quản gia xuất quyền.

Tô Thanh Hà chắp hai tay sau lưng, hơi nhíu mày: “Là của Hổ Môn, Hổ gầm quyền! Tên này vẫn chưa đoạn tuyệt với Hổ Môn!"

“Ông nội, Hổ Môn rất lợi hại sao?”, Tô Dương vẻ mặt khó hiểu hỏi.

Nhưng ông cụ Tô không trả lời câu hỏi này, mà nhìn chằm chằm lên võ đài.

Mạc Phong thực sự đứng tại chỗ và tiếp chiêu bằng một tay.

“Nhóc con, cậu quá coi thường người ta quá rồi đấy!”, Trương Tường tung hai quyền, quyền này so với quyền trước đó còn mạnh hơn gấp mười lần.

Tô Thanh Hà đột nhiên hô lên: “Thấu kình? Trương Tường mau dừng lại!"
1627282095260.png

Sắc mặt Tô Nguyệt đột nhiên thay đổi: "Mạc Phong..."

Cô ta vội vàng lao về phía Mạc Phong.

"Đừng lại đây!”

Hai tay Mạc Phong ôm gối, anh thấp giọng hét, cú đấm trúng ngực anh: "Mẹ kiếp! Thật là lợi hại! Hóa ra là giấu mình, chẳng trách lại thái độ như vậy!”

“Ha ha, mới ăn của tôi có một chưởng mà đã không ổn rồi à?”, Trương Tường chắp hai tay sau lưng, khịt mũi lạnh lùng.

Anh vươn vai ngáp dài: "Chuẩn bị đi, tôi sắp bắt đầu nghiêm túc rồi đấy!”

Xuýttt...



Có một luồng gió khó hiểu nổi lên trong phòng.

Dù đang là mùa hè oi bức nhưng gió thổi vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Bóng người vụt sáng.

Hai mắt Tô Thanh Hà đột nhiên trợn to: "Nhanh quá..."

Mạc Phong trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Trương Tường.

“Thật yếu ớt!”, Mạc Phong cong khóe miệng để lộ ra một nụ cười bỉ ổi.

Nụ cười mang theo sự khinh thường!

Rầm...

Một bàn chân trúng giữa cổ Trương Tường.

Rắc!

Một âm thanh giòn giã của xương vang lên.

Trương Tường nghiêng người đi mấy bước, còn chưa kịp đứng vững, sau lưng đột nhiên lại truyền đến một trận ớn lạnh.

"Vẫn chưa kết thúc đâu!”

"Tám! Cực hạn! Sụp đổ!”

Lách tách...

Nắm đấm này nhẹ nhàng vung lên, khi sắp chạm vào ngực Trương Tường, nguồn sức mạnh đó chợt bộc phát.

Rầm....

Hứng trọn cú đấm nặng nề này, cả cơ thể ông ta bay ra ngoài.

Cả Tô Thanh Hà và Tô Nguyệt đều sững sờ.

Một cú đấm đã thổi bay một người, đó không chỉ là sự khác biệt về sức mạnh, mà còn là sự ngưng tụ của sức mạnh.

Tập trung sức mạnh tại một điểm, sau đó bất chợt bùng nổ!

Uy lực như thế này không phải là Bát cực quyền bình thường.

"Cậu nhóc này...", Tô Thanh Hà biến sắc, mặt đanh lại nói.

Trương Tường bị cú đấm này đánh bay xa bốn năm mét rồi nặng nề ngã xuống đất.

Mạc Phong vẫn vươn vai uể oải và khẽ cười: “Thực xin lỗi, để ông phải chê cười rồi!”

"Oa! Anh rể, anh thật tuyệt, ngay cả chú Tường của chúng em mà cũng bị anh đánh bại, sau này anh dạy em kungfu có được không?”, Tô Dương vội sà đến, nhìn Mạc Phong với vẻ ngưỡng mộ.

Dường như đứng trước mặt cậu ta không chỉ là anh rể, mà còn là thần tượng mà cậu ta tôn sùng.

Trương Tường đang nằm trên mặt đất nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lúc trước, Tô Dương và Tô Nguyệt cũng vây quanh ông ta với vẻ sùng bái như vậy.

"Thằng khốn..."

Trương Tường một tay chống đỡ, cơ thể như được nâng bật dậy, bước chân như bay lên không trung và đạp vòng ngang.

Tô Nguyệt vừa định bước tới hỏi anh về chỗ anh đã sửa đổi thì đột nhiên thấy Trương Tường, cô ta vội hét lớn: “Chú Tường đừng!”


Vẻ mặt của Mạc Phong thay đổi và anh đẩy Tô Dương bên cạnh mình ra.

Cú trái tay nắm lấy chân của Trương Tường, hai tay nâng lên.

“Đây là… Thái cực quyền?”, Tô Thanh Hà ở bên cạnh sững sờ nhìn.

Thật không ngờ kungfu của đứa trẻ này không phải chỉ có một loại!

Có vẻ như mình đã đánh giá thấp gã này!

Thái cực quyền chú ý đến sự mềm mại của âm dương, đôi khi trông có vẻ như là một cú đấm yếu ớt, nhưng nó không giống như những gì bạn tưởng tượng.

Rầm...

Cú đấm này trúng vào lòng bàn chân của Trương Tường.

Có một âm thanh bị bóp nghẹt, tiếng xương răng rắc vang lên.

Nhưng Mạc Phong không ra tay độc ác, nếu ai đó dám tấn công anh trong một hoàn cảnh khác, cái đùi có thể bị gãy thành ba khúc với cú đấm này!

Trương Tường lui về phía sau mấy bước, nằm trên mặt đất co quắp.

Quên cả than khóc đau đớn.

Tô Dương nuốt nước bọt nhìn Mạc Phong nói: "Anh rể, chú Tường không sao chứ?”

"Không sao đâu. Vừa rồi chỉ đánh trúng gân tê liệt của ông ta thôi, chắc là hai cái chân không có cảm giác gì nữa, sáng mai là ổn rồi. Có điều đợi ông ta tỉnh lại nhớ nói với ông ta là làm người phải tử tế, đừng coi sự lương thiện của người khác là vốn liếng để mình hoang phí”, Mạc Phong vỗ vai cậu ta cười khúc khích.

Những lời này sẽ càng có hiệu quả hơn nếu chúng được truyền tải bởi một đứa trẻ như Tô Dương.

Tô Thanh Hà cười xấu hổ: "Vừa rồi thực xin lỗi, con người Trương Tường bình thường cũng hiền lành lắm. Nhưng lúc đấu võ lại giống như biến thành một người khác, cậu đừng để bụng nhé!”

"Tôi giống người nhỏ nhen như vậy sao? Ông cụ Tô nặng lời rồi, cơ thể như ông càng cần phải chăm sóc kỹ hơn. Lúc bình thường cần phải uống nhiều nước nóng, ít uống trà thôi! Người đã có tuổi uống trà không tốt cho sức khỏe đâu!”, Mạc Phong gãi đầu cười khổ nói.

Những lời nói này cũng tiết lộ một số thông tin, có thể hiểu được hay không còn tùy thuộc vào khả năng lĩnh hội của ông cụ Tô.

“Anh rể, bao giờ thì anh dạy em kỹ thuật đấm bốc đơn giản đây?”, Tô Dương nắm lấy cánh tay Mạc Phong khẩn cầu nói.

Một cậu bé sắp trưởng thành lại nũng nịu như thế này.

Mạc Phong cảm thấy da đầu có chút tê dại, vội né cậu ta ra: "Thì cũng phải lúc nào rảnh đã chứ! Hơn nữa khả năng lĩnh hội của chú cũng không phải chuyện chốc nháng đâu!”

"Thế thì dễ lắm! Chị gái em thông minh. Anh dạy cho chị ấy trước, sau đó chị ấy sẽ từ từ dạy lại cho em!”, Tô Dương nhanh chóng kéo Tô Nguyệt lại.

Nhưng Tô Nguyệt vẫn cúi đầu.

Mạc Phong không khỏi bật cười trước bộ dạng của cô ta.

“Cười cái gì vậy?”, cô ta ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Mạc Phong.

"Muốn học thì cứ nói ra đi. Không phải tôi không muốn dạy cô, dựa vào khả năng thiên phú của cô, muốn học chưởng cũng không phải quá khó, nhiều nhất một tuần là ổn!”

Vừa dứt lời thì đôi lông mày trắng tinh của Tô Thanh Hà liền hơi đanh lại.

Một tuần coi bộ hơi miễn cưỡng, dù sao thì tài năng của Tô Nguyệt có cao cách mấy cũng chỉ là một người bình thường.

Mấy ngày đã có thể nắm bắt tốt được thì là thiên tài rồi!

Không phải ai cũng có thể có thiên phú như Mạc Phong, loại kung fu nào cũng có thể kết hợp hoàn hảo với một loại kung fu khác. Nhiều người không dám thử như thế này!

Bởi vì hai loại kung fu rất dễ xung đột với nhau, như người ta thường nói trên TV là tẩu hỏa nhập ma đó!

Đây cũng là điều khiến Tô Thanh Hà khó hiểu nhất, Mạc Phong vừa rồi mới dung hòa ít nhất bốn bộ kỹ thuật đấm bốc khác nhau trong đó.

Mà thậm chí không bài xích lẫn nhau một chút nào!

Ngoài tài năng, thể lực không phải người bình thường nào cũng có thể bắt kịp, anh còn có thể học kung fu của người khác biến nó thành của riêng mình.

Những người như vậy nếu là bạn bè thì không sao cả! Nếu là kẻ thù, không biết sẽ phải chết như thế nào!

Tô Nguyệt trừng mắt với Mạc Phong: “Khi nào thì anh có thể bỏ cái tật khoác lác của mình được vậy?”

“Thực ra tôi nói khoác lác lúc nào vậy?”, Mạc Phong nhún vai cười tủm tỉm.
1627282104644.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK