Anh liếc nhìn chiếc túi nhỏ trên lưng Tống Giai Âm, hóa ra nó chứa đầy mì gói.
“Sao em lại mua nhiều mì gói vậy?”, Mạc Phong nhìn cô bé với vẻ khó hiểu.
Tống Giai Âm cúi đầu, cảm thầy hơi ngượng ngùng: “Có rất nhiều hương vị mà người dân quê em chưa từng được ăn, còn nữa…món này khá rẻ, hơn nữa bố mẹ em cũng thích ăn món này, nên lần nào về nhà em cũng mua nhiều một chút!”
“Hóa ra là vậy…”
Sự nghèo khó ở huyện An Dương không chỉ nổi tiếng ở Thanh Châu, mà đây cũng là một huyện nghèo khó có tiếng trong nước.
Nền kinh tế đặc biệt kém phát triển, hầu như trong huyện này không có ngành công nghiệp gì, thậm chí còn không có nhà máy, và mức lương bình quân đầu người khoảng một nghìn hai trăm tệ một tháng.
Nếu là ở Giang Hải, một nghìn hai trăm tệ chỉ có thể thuê được một tháng tiền phòng, chưa nói đến vấn đề sinh hoạt chỉ tiêu.
Kinh tế ở huyện này còn kém phát triển như vậy, huống chỉ là nông thôn, cho nên Tống Giai Âm là một cô gái ở nông thôn, có thể nhảy ra khỏi núi quả thực là điều không dễ dàng.
Lâu lâu mang một ít mì gói nhập khẩu về nhà, đây đều là những thứ đồ quý hiếm rồi.
Hoàn cảnh gia đình của Vương Thiết Trụ tất nhiên là tốt hơn Tống Giai Âm rất nhiều, bố hắn có một chức vụ không lớn không nhỏ ở huyện An Dương, khi đi học ở Giang Hải, mỗi tháng hắn được cho vài nghìn tệ để tiêu vặt.
Ở Giang Hải, đây cũng được coi là thuộc tầng lớp thượng lưu rồi, huống chỉ là ở huyện An Dương.
“Giai Âm, em chỉ ăn mì gói thôi sao? Anh có mua đuôi tôm hùm đóng hộp đây, em có ăn không? Còn có cả thịt lợn muối tiêu nữa! Tất cả đều là đồ ăn nhẹ anh mua từ Giang Hải đấy!”, Vương Thiết Trụ cười toe toét đưa qua cho cô.
Nhưng Tống Giai Âm ngoảnh đầu sang một bên: “Không cần!”
Mạc Phong cầm lấy ngay đồ hắn đưa cho: “Vậy thì cảm ơn ý tốt của người anh em nhé!”
“Anh…”
Vương Thiết Trụ tức giận nhất thời không biết nói sao, hắn nhìn Mạc Phong đầy hậm hực nói: “Thật đúng là chưa nếm trải sự đời bao giờ, sao Giai Âm lại chọn phải một người như anh cơ chứ?”
Mạc Phong không hề quan tâm chút nào đến những lời đó, vẫn vào tai trái, ra tai phải. Da mặt phải dày một chút thì mới là con đường sáng suốt để sống tiếp.
“Ăn đi! Đừng phụ lòng tốt của người khác!”, anh đưa chân heo muối tiêu cho cô gái.
Tống Giai Âm nhận lấy với vẻ mặt đầy hoan hỉ: “Cảm ơn!”
Vương Thiết Trụ: “…”
Mình vừa đưa cho người ta thì người ta nhất quyết không thèm nhận, nhưng đổi lại là người khác thì lại nhận, lại còn cảm ơn nữa?
Nhưng tại sao lại cảm ơn gã đó chứ?
“Giai Âm, em học ở trường nào ở Giang Hải vậy? Anh học ở Đại học Kinh tế tài chính, sau này anh có thể đến tìm em được không?”, Vương Thiết Trụ lập tức tỏ vẻ gần gũi bắt chuyện.
Nhưng Tống Giai Âm lại ngồi trên giường với vẻ mặt lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi!”
“Có bạn trai rồi thì đã làm sao, chỉ cần chưa hết hôn thì anh vẫn còn cơ hội mà. Sau này nếu như em gặp phải phiền phức gì, nhớ đến tìm anh. Ở Giang Hải anh có quen biết nhiều ông lớn, ví dụ như cậu chủ của nhà họ Châu, thời gian trước bọn anh còn uống rượu cùng nhau nữa đấy!”
Hắn liên tục khoe khoang về việc hắn ở Giang Hải ngầu như thế nào, nhưng Tống Giai Âm thậm chí còn không thèm quan tâm.
Mạc Phong không khỏi hơi nhướng mày khi những lời hắn nói.
Cậu chủ nhà họ Châu? Châu Phi?
“Cậu chủ Châu mà cậu nói là Châu Phi sao?”, anh ngẩng đầu mỉm cười hỏi.
Ánh mắt Vương Thiết Trụ chợt đắc ý hẳn lên: “Ái chà, không ngờ anh cũng từng nghe nói đến danh tiếng của cậu chủ Châu cơ à. Tôi nói cho anh biết, đó là người anh em của tôi đấy! Chỉ cần tôi có chuyện gì tìm anh ấy thì anh ấy có thể giải quyết được trong nháy mắt. Lần trước anh ấy còn mời tôi ăn cà ra to bự ở khách sạn nữa cơ. Giai Âm em có biết không, còn cà ra đó to như cái mặt em vậy, mà họ làm cực ngon.
Khi nào quay lại Giang Hải, có thời gian anh sẽ dẫn em đi ăn!”
Tống Giai Âm vẫn lạnh lùng đáp: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi!”
Vương Thiết Trụ tức giận đến ngứa cả răng!
Có thể không đề cập đến vần đề này nữa được không?
“Cậu và cậu chủ Châu ăn cơm với nhau khi nào?”, lúc này Mạc Phong lại hỏi.
Vương Thiết Trụ nghĩ rằng anh đang ngưỡng mộ hắn, đột nhiên cảm giác phù phiếm dâng lên: “Ba tháng trước! Dù sao thì người ta cũng là cậu chủ số một ở Giang Hải, đâu có nhiều thời gian dùng bữa với tôi?
Những người bình thường muốn gặp anh ấy một lần cũng khó lắm đó, anh có biết không hả?”
“Ba tháng trước thì không có gì đáng ngạc nhiên cả. Có phải gần đây cậu không có tin tức của anh ta, cũng không gặp anh ta phải không?”
“Làm sao anh biết?”
Nhảm nhí!
Anh có thể không biết hay sao?
Chính anh đã đánh Châu Phi phải nhập viện, nghe nói gần đây anh ta đã được đưa ra nước ngoài chữa trị. Xem ra ngay cả tin tức này mà hắn cũng không biết, tên Vương Thiết Trụ này chắc chắn chỉ là từng theo đuôi người khác mời rượu Châu Phi mà thôi!
Chắc chắn họ không phải bạn bè gì cả. Nói sao Châu Phi cũng được coi là nhân vật có máu mặt ở Giang Hải. Tên Vương Thiết Trụ này có lợi hại đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là có đôi chút quan hệ ở trong huyện mà thôi.
Điều này hoàn toàn không thể so sánh được!
Vương Thiết Trụ vẫn đang khoe khoang về việc hắn ở Giang Hải ngầu như thế nào, đã từng vào những khách sạn cao cấp gì, nhưng cả Mạc Phong và Tống Giai Âm đều phớt lờ hắn.
Họ cùng ăn mì gói, coi việc nghe hắn chém gió như đang nghe quảng cáo vậy.
Nhưng tinh thần của gã này cũng tốt thật, nói chuyện hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cảm thấy khô miệng mới chịu dừng lại.
Sáng sớm, mười hai rưỡi.
Đúng lúc họ đang ngủ say giấc thì chiếc xe đột nhiên rung lên dữ dội.
Quán tính của Tống Giai Âm là lọt vào vòng tay của Mạc Phong.
*Xin lỗi, vừa rồi em ngủ say quá…Có chuyện gì thế nhỉ?”, cô gái bối rối gãi đầu hỏi.
Mạc Phong cũng ngáp một cái, nhìn bóng tối bên ngoài, khẽ nói: “Chắc là sắp đến ga rồi! Sao huyện An Dương chỗ em còn không có cả đèn vậy?”
Tốc độ của đoàn tàu quả thực đã chậm lại, có nghĩa là đã bắt đầu vào ga, trong tình huống bình thường, bên ngoài ga xe lửa sẽ sáng rực rỡ.
Nhưng huyện An Dương này giống như một thành phố chết, không có chút sinh khí nào cả.
“Bởi vì huyện An Dương tương đối nghèo, buổi tối sau tám giờ nguồn điện sẽ bị cắt, chỉ có một số đường phố trong huyện mới có điện. Bên trên nói là phải tiết kiệm để thúc đẩy nền kinh tế!”
Thúc đầy nền kinh tế bằng cách tiết kiệm điện?
Đây là phương pháp gì vậy, nếu cứ như vậy không những không cải thiện được diện mạo thành phố, mà còn ngày càng nghèo nàn hơn!
Hàng năm chỉ trông chờ vào tiền phụ cấp sinh hoạt do nhà nước cấp phát, như thế thì không bao giờ ngóc đầu lên được.
Chuyến tàu cuối cùng cũng dừng lại.
“Đến huyện An Dương rồi. Những hành khách cần xuống tàu vui lòng đóng gói hành lý và mau chóng xuống khỏi tàu. Tàu sẽ bắt đầu khởi hành sau ba mươi giây nữa!”
Lúc này tiếng loa lại vang lên, chỉ dừng lại ba mươi giây thôi sao?
Mạc Phong cũng không nói nên lời: “Fuck! Ba mươi giây thì làm gì được chứ?”
“Chắc chỉ có vài người chúng ta trong chuyến xe này đến huyện An Dương thôi…”, Tống Giai Âm gượng cười nói.