Mục lục
Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 232: Nhân vật tầm cỡ

Anh toát mồ hôi… Anh nói tốn bao nhiêu nước bọt mà cô nàng này không chịu nghe!

“Những gì tôi nói đều là thật, cô phải để ý, nếu không…”

Mạc Phong chưa nói hết câu thì lại bị cắt ngang.

Tô Nguyệt chỉ vào anh gầm lên: “Xuống xe…”

“Hầy…Vậy cô tư lo liệu nhé, ngày mai đợi cô ở ‘Lâm Quân Các’!, Mạc Phong thở dài rồi mở cửa bước xuống.

Có những chuyện không có chứng cứ, nói ra đương nhiên người khác tưởng là gây rối.

Huống hồ thời gian Trương Tường ở nhà họ Tô lâu hơn thời gian cô ta quen biết Mạc Phong nhiều.

Đây cũng là vấn đề mà Mạc Phong suy nghĩ chưa thấu đáo, người bình thường sẽ không đi lo chuyện bao đồng như vậy.

Chỉ có điều dù gì anh cũng coi Tô Nguyệt là người phụ nữ của mình, dù chỉ là một đêm làm vợ chồng thì cũng phải có duyên phận mới gặp được, huống hồ anh còn là người đàn ông đầu tiên của Tô Nguyệt!

Giờ thấy có người có ý đồ với nhà họ Tô thì sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn được, dù Tô Nguyệt có hận thì anh cũng vẫn phải nói ra!

Chỉ đáng tiếc, vừa rồi nói nhiều như vậy cũng như không.

Mạc Phong đứng bên đường, Tô Nguyệt không nói lấy một lời tạm biệt mà phóng xe đi thẳng.

“Phụ nữ luôn cảm tính như vậy! Làm việc mà dùng tình cảm quá thì sẽ thiệt thòi!”, anh đứng bên đường khẽ thở dài.

Anh nhìn xung quanh, bóng tối bao trùm khiến chẳng thể nhìn thấy gì.

Lúc này Mạc Phong mới phát hiện ra, không biết là mình bị vứt ở chỗ nào, mẹ kiếp!

Sao nhìn giống trong rừng thế này!

“Ngao…”

Từ xa vọng tới tiếng hú như tiếng sói.

Anh co giật khóe miệng: “Ông nội nó, Giang Hải cũng có sói sao?”

Anh chạy bước nhỏ dọc con đường, vừa mới chạy được vài bước bèn dừng lại.

Anh nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm.

Đến tận hôm nay Mục Thu Nghi vẫn không gọi điện thoại cho anh.

Đến cả Tô Nguyệt còn biết hôm nay anh đã ra ngoài, thì với năng lực của bà xã, chắc chắn là cô ấy cũng đã biết.

Vậy mà cả ngày không gọi thì chắc là đang giận dỗi rồi!

Bởi vì khi Mạc Phong ra ngoài, người đầu tiên anh liên hệ không phải là cô, nơi đầu tiên anh tới không phải là biệt thự Nam Sơn. Dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, không đúng, là con gái.

Con gái thích tranh đấu với nhau ở phương diện này.

Mạc Phong lấy điện thoại ra gọi, nhưng không phải gọi cho Mạc Phong mà là… Bên trong một câu lạc bộ giải trí tại Giang Hải… Đàm Lão Bát đang tắm xông hơi với một đám những nhân vật có tiếng trong giang hồ.

“Ha ha ha, bây giờ ông Tám trở nên oai phong lẫm liệt trong giới chúng ta rồi! Đến cả nhà họ Châu mà cũng dám động vào, mọi người nói xem có ngầu không!”

“Đương nhiên là ngầu rồi! Thử hỏi ai ở Giang Hải này dám chọc giận nhà họ Châu chứ? Ngoài hội Hắc Long thì làm gì còn ai?

Thật nể phục uy lực và sự dũng cảm của ông Tám! Hôm nay tôi bao!”

“Cút qua một bên! Mấy đồng bạc lẻ, bày đặt, ông Tám một giờ còn kiếm được nhiều hơn anh đấy!”

“Anh em thật sự muốn theo ông Tám mà, dù gì tôi cũng chịu đủ cảnh bị người khác ức hiếp rồi, chúng ta đoàn kết thì mới có thịt mà ăn!”

Cảm đám tâng bốc ông Tám một bước lên giời, suýt nữa thì đặt lên bàn thờ cúng luôn.

Vì sự việc nhà họ Châu mà danh tiếng của hội Hắc Long càng lúc càng vang xa, không ít băng đảng cắc ké đều tới xin gia nhập khiến thực lực của hội tăng lên gấp mấy lần, sắp vượt qua cả hội Thiên Long.

Khi ông Tám đang dương dương tự đắc thì điện thoại đặt bên bồn nước đổ chuông.

“Ngại quá các vị, tôi nghe điện thoại đã nhé!”

Một người đàn ông trung niên tóc vàng hoe cười nói: “Ông Tám, không phải là chị nhà tới tìm đấy chứ?”

Đàm Lão Bát nhìn màn hình, suýt nữa thì làm rơi điện thoại xuống nước, ông ta đưa tay ra hiệu: “Suỵt, im lặng!”

Đám đông lập tức ngậm miệng, không khí huyên náo trong phòng tắm lập tức trở nên yên lặng.

“Alo! Cậu Mạc, có gì dặn dò ạ?”, ông ta cười cung kính.

Đầu dây bên kia, Mạc Phong do dự một lúc: “Tôi muốn nhờ ông Tám giúp tôi một chút!”

“Khách khí quá, cậu nói đi! Chỉ cần làm được thì nhất định tôi sẽ làm!”

“Đốt giúp tôi ít pháo hoa, đốt về phía biệt thự Nam Sơn ấy, phải rồi, phải hoàn thành trước mười hai giờ nhé, ông có cách không?”

Trước mười hai giờ sao?

Ông Tám ngoái đầu nhìn đồng hồ. Giờ đã mười một rưỡi, chạy về phía biệt thự Nam Sơn cũng mất ít nhất nửa tiếng, giờ vẫn còn trong phòng tắm, cộng thêm việc đốt lên thì nửa tiếng sợ không đủ!

“Nếu khó quá thì thôi, tôi tự nghĩ cách!”, Mạc Phong cười lúng túng.

“Không khó, có thể làm được! Cậu Mạc yên tâm, trước mười hai giờ chắc chắn sẽ bố trí xong cho cậu!”

Đàm Lão Bát tắt máy, ngồi như phỗng trong nước.

“Ông Tám, có chuyện gì vậy?”, một thanh niên đầu trọc nghi ngờ hỏi: “Ai gọi điện thế?”

Đàm Lão Bát đứng dậy, người ướt sũng: “Gọi anh em mặc quần áo vào và đi ngay lập tức!”

Cả đám đuỗn mặt.

“Điếc à? Hay là lời nói của tôi không có trọng lượng?”, ông ta trừng mắt trầm giọng.

Cả đám vội vàng đứng dậy lau khô người và mặc đồ vào.

Đàm Lão Bát mặc quần áo và đi giày cùng một lúc, trông vô cùng chật vật.

Đến cả bên trên hạ lệnh xuống ông ta cũng không cuống quýt lên như thế.

Ông ta cứ nhìn chăm chăm đồng hồ, mỗi phút trôi qua đều cảm thấy tiếc đứt ruột.

Lúc này bên trong biệt thự Nam Sơn.

Gần mười hai giờ, nhưng Mục Thu Nghi vẫn ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha.

‘Anh Hai’ nằm im lặng dưới chân cô.

“Thu Nghi, chưa ngủ à, sắp mười hai giờ rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa!”, Tống Thi Vũ từ trên tầng đi xuống với vẻ buồn ngủ.

Cô cứ cầm chặt điện thoại trong tay và cúi đầu: “Mình chưa buồn ngủ, cậu ngủ trước đi!”

“Hầy…Cậu ngồi như thế từ chiều tới giờ, nhớ anh ta thì gọi điện đi, cứ vậy cũng chẳng phải cách! Không chừng gã đó đang đợi điện thoại của cậu đấy!”

Mạc Phong biến mất cả ngày hôm nay khiến Mục Thu Nghi cứ như người mất hồn.

Làm gì cũng không để tâm, ăn xong cứ ngồi đờ đẫn như vậy trên ghế sô pha.

Hơn nữa một khi ngồi là ngồi cả mấy tiếng, tay cứ cầm chặt điện thoại không chịu buông ra.

Tít… Tiếng tin nhắn vang lên.

Mục Thu Nghi lập tức bừng tỉnh, mở điện thoại với vẻ mong đợi, nhưng khi nhìn thấy tên người gửi thì cô lại quay về trạng thái trước đó.

Không cần đoán cũng biết là tin nhắn của công ty di động.

“Cậu nói xem nếu mình gọi điện đột ngột, nhỡ người ta đang bận thì mình quê lắm…”, Mục Thu Nghi ôm gối, làu bàu.
Chương 233: Thần nông dược thảo tập

Tống Thi Vũ gõ đầu cô: “Nhưng vẫn còn tốt hơn cậu cứ ngồi đây mà nhớ với sầu? Nếu cậu không dám gọi thì để mình! Sáng mai còn không biết ăn gì đây!”

“Đúng! Dùng lý do đó đi!”, Mục Thu Nghi cầm điện thoại cười với vẻ xấu xa.

Người ta nói phụ nữ khi yêu IQ sẽ giảm đáng kể, tổng giám đốc trước mặt còn giảm hơn cả mức cho phép nữa!

Mục Thu Nghi đang định ấn thì đột nhiên điện thoại rung lên.

Khi cô nhìn thấy số điện thoại thì vẻ mặt bỗng trở nên hớn hở.

“Chậc chậc, nhìn cậu cười kìa, gã đó gọi rồi phải không?”, Tống Thi Vũ đứng bên cạnh cười với vẻ bỉ ổi.

Nhưng thật không ngờ Mục Thu Nghi lại để điện thoại lên bàn, cứ mặc cho nó đổ chuông.

“Bà cô ơi, cậu nghe đi! Đợi lâu như vậy không phải là đợi cuộc gọi này hay sao? Sao người ta gọi cậu lại không nghe vậy!”

Trước đó đợi cuộc điện thoại này tới mức người sắp héo khô tới nơi, khó khăn lắm mới đợi được đến giờ phút này thì lại không nghe máy.

Mục Thu Nghi hừ giọng, quay ngoắt đi với vẻ kiêu ngạo: “Ai bảo cả ngày không gọi. Mình không nghe! Cho anh ta lo lắng chết đi! Ít nhất phải gọi liên tiếp ba cuộc thì mình mới nghe!”

“Thế nhưng…nếu lát nữa anh ta không gọi thì làm thế nào?”, Tống Thi Vũ phất tay cười khổ.

“Khụ khụ…vậy thì nhận vậy, để xem thái độ nhận sai của tên này thế nào!”

Nói xong, Mục Thu Nghi lấy điện thoại ra nghe máy.

“Bà xã!”

Cô vừa kết nối thì điệu cười đê tiện của Mạc Phong và truyền tới.

“Vẫn còn biết gọi điện thoại về cơ à? Anh chết giẫm ở đâu vậy, lại ở cùng cô nào thế?”, Mục Thu Nghi chu môi, cả bầu không khí thấm đẫm mùi vị ghen tuông.

Mạc Phong vội vàng giải thích ở đầu dây bên kia: “Ở nhà có vợ yêu, anh nào dám đi tìm gái nữa! Bà xã mau ra cửa sổ đi!”

“Ra cửa sổ làm gì?”

“Anh chuẩn bị một món quà cho em!”

Mục Thu Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, cô kéo rèm cửa ra. Bên ngoài một màu đen kịt.

Bởi vì biệt thự nằm cách xa trung tâm thành phố, nên không thấy đèn đường chiếu sáng.

“Nhìn cái gì vậy? Đen thui à!”, cô phàn nàn.

“Có phải anh cố tình trêu tôi không?”

“Bây giờ mấy giờ rồi?”, Mạc Phong khẽ nói.

Mục Thu nghi ngoái đầu nhìn giờ hiện trên màn hình ti vi: “Mười một giờ năm mươi chín phút rồi, kém mười mấy giây nữa là mười hai giờ!”

“Mười”

“Chín”

“Tám”

“Alo! Sao anh lại đếm ngược?”, Mục Thu Nghi chau mày trầm giọng.

Nhớ lần trước cùng Tống Thi Vũ trị tên này, anh cũng đếm ngược.

Giờ nghĩ tới thôi là thấy đau bụng.

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

Đoàng… Bầu trời bỗng phát ra âm thanh vang rền.

Một giây sau, cả không gian nở rộ.

Hơn năm mươi quả pháo nổ cùng một lúc, chẳng khác gì trăm hoa đua nở.

Bên ngoài bờ sông gần biệt thự.

Đàm Lao Bát mệt lử, nằm sạp xuống đất.

“Cuối cùng…cũng kịp rồi…”

Tống Thi Vũ nghe thấy vội chạy tới lan can: “Ôi mẹ ơi đẹp quá! Đây là pháo hoa nhập khẩu của Đảo quốc đấy! Còn tạo thành chữ kìa!”

Trên bầu trời bỗng xuất hiện một dòng chữ.

“Muốn cùng em sống phần đời còn lại!”

Mục Thu Nghi cười e thẹn.

“Em thích không?”

Giọng nói của Mạc Phong đột ngột vàng lên trong điện thoại. Cô mải ngắm pháo hoa, điện thoại vẫn để chế độ kết nối.

“Anh ở đâu? Mau về đi!”, Mục Thu Nghi hừ giọng lạnh lùng: “Lần này tha thứ cho anh trước đấy, sau này đi đâu cũng phải gọi điện thoại cho tôi!”

Lúc này Mạc Phong xuất hiện sau lưng cô và ôm cô vào lòng: “Xin lỗi, hôm nay anh có chút chuyện phải giải quyết nên quên mất thời gian…”

Một người đột nhiên xuất hiện phía sau khiến Mục Thu Nghi run rẩy: “Ấy, mau buông ra, ai cho anh ôm chứ!”

Lúc nói cô còn liếc nhìn Tống Thi Vũ ở bên cạnh.

“Coi như mình vô hình, hai người tiếp tục mây mưa đi, bổn cô nương đi ngủ đây, quá mười hai giờ mà không ngủ sẽ xuất hiện nếp nhăn mất. Nhưng hai người làm chuyện đó khe khẽ thôi nhé, phòng cách âm không được tốt lắm! Mình nghe thấy thì không sao nhưng hàng xóm mà nghe thấy thì không hay chút nào!”

Mục Thu Nghi mặt đó tía tai: “Con bé này đừng nói linh tinh, cái gì mà ta với mình, Thi Vũ cậu mà còn nói như vậy mình sẽ đánh cậu đấy!”

Nói xong cô xấu hổ chạy lên tầng, để lại Mạc Phong đứng một mình ở ban công.

‘Anh Hai’ đi lấy giúp cuốn sách ở trong hòm nào.

Con chó lập tức quay người chạy vào phòng ngủ ở tầng một. Một lúc sau nó ngoạm một cuốn sách chạy ra.

‘Thần nông dược thảo tập’ Mạc Phong cầm cuốn sách, ngồi khoanh chân ngoài ban công chăm chú xem.

Sách được đóng bằng da động vật, dù có đốt thì cũng một lúc lâu mới cháy.

Cuốn sách đã trở nên vàng ố, e rằng đã có từ lâu lắm rồi. Đây là cuốn sách sư phụ đã đưa cho anh khi anh chuẩn bị xuống núi, trong đó ghi chép các bệnh khó điều trị và dược liệu liên quan.

Nhưng có rất nhiều loại dược liệu trong sách đã tuyệt tích, có những loại đã không còn tồn tại từ hàng ngàn năm trước.

Ví dụ như cái gọi là Bách Thác Diệp, là một loại cây có lá hình răng cưa, sắc không kém gì dao, quan trọng nhất là loại cây này có độc cực mạnh, nhưng độc này vẫn giải được.

Nhất là những người bị đột quỵ, nếu dùng dịch độc của Bách Thác thì có thể lấy độc trị độc giúp cho đầu óc lập tức trở nên linh hoạt.

Đông Y lưu truyền cả ngàn năm, Tây Y không thể nào sánh bằng, chỉ đơn thuần dùng thuốc Tây thì không thể trị bệnh tận gốc được. Có đôi khi ung thư không đáng sợ mà là không tìm ra được phương pháp hoặc là thiếu dược liệu.

Bệnh mà Tây Y chữa khỏi được, Đông Y cũng chữa khỏi được. Bệnh mà Tây Y không chữa khỏi được, Đông Y vẫn có thể chữa khỏi.

Mạc Phong ngồi dưới đất, cầm giấy và bút chép lại toàn bộ những vị thuốc này.

“Hỏa diễm quả, Long Thiệt Hương, Bách Vị Thảo…Những thứ quái gì thế này…”

Đây là toàn bộ những vị thuốc có thể giúp hồi phục sức khỏe, anh lấy điện thoại ra, lên mạng tìm kiếm.

Và anh bỗng ngây người.

Hỏa Diễm quả còn dễ tìm, sẽ thấy ở rừng mưa nhiệt đới, có thể nhờ bạn bè ở nước ngoài giúp.

Ly kỳ nhất là Long Thiệt Hương, mẹ kiếp đây là thực vật thời Tam Điệp, nghe nói dịch của nó có màu xanh, nếu dùng chất dịch này, các chức năng của cơ thể sẽ được hồi phục, là một loại dược liệu chống ung thư cực kỳ tốt.

Nhưng không thể tìm thấy thứ đó ở thời đại này nữa, đến hóa thạch cũng chưa chắc đã có.

Mạc Phong trầm mặc châm một điếu thuốc: “Tiểu Hải, chú yên tâm! Anh sẽ không để chú cả đời này phải nằm trên giường đâu!”
Chương 234: Bí mật của Tống Thi Vũ

Lúc này trong bệnh viện nhân dân Giang Hải.

Châu Phi nằm trên giường như một xác sống, ngoài cái đầu còn tỉnh táo thì những bộ phận khác chẳng khác gì người chết.

Đến cả đi vệ sinh cũng phải luồn ống dẫn ra ngoài.

“Con trai yên tâm, bất luận phải tốn bao nhiêu tiền thì bố cũng nhất định chữa khỏi cho con”, Châu Nhược Niên ngồi bên cạnh giường bệnh khẽ an ủi.

Nhưng lúc này trong đôi mắt của Châu Phi không còn vẻ ngạo mạn như trước nữa mà trở nên điềm tĩnh hơn nhiều: “Bố..nếu bố không trừ khử được hắn thì giết con đi! Giờ nằm cả ngày như thế này còn khổ hơn là chết! Không làm được gì, đến cả đi vệ sinh cũng phải giải quyết trên giường, sống vậy còn ý nghĩa gì nữa!”

Mặc dù nằm trong bệnh viện nhưng anh ta cũng nắm được chút chuyện bên ngoài.

Đến nhà họ Dương còn bảo vệ hắn ta thì làm gì có cách nào tiêu diệt gã đõ?

Châu Nhược Niên khẽ thở dài: “Không thể nóng vội được, con thế này bố cũng đau lòng lắm, yên tâm là được! Bố nhất định sẽ khiến tên đó và những người xung quanh hắn phải trả giá! Bố đã mời bác sĩ của Mễ, cùng lắm thì dùng xương nhân tạo, chỉ cần con có thể đứng dậy trở lại thì tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề!”

Cùng lúc này.

Ở bên ngoài hành lang bệnh viện.

Một thanh niên cỡ tuổi Châu Phi đang quấn băng kín mắt nằm trên giường bệnh.

Giường bệnh ở gần hành lang thường rẻ hơn, vì không phải ai cũng có thể thuê phòng VIP.

Một người đàn ông ngồi bên cạnh, mặc một chiếc áo màu đen cũ kỹ, đôi tay đầy những vết chai sạn.

Ông đi một đôi giày cao su của dân lao động, tầm hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn không khác gì sáu mươi.

Ông và con trai đều là công nhân công trường gần đó.

Do hoàn cảnh khó khăn từ năm ba mươi tuổi con trai ông đã bỏ học đi làm.

Hai bố con làm lụng vất vả ngày đêm mong dành dụm được chút tiền xây một chỗ ở nơi quê nhà, không phải sống trong nhà tôn gá tạm mỗi ngày nữa.

Mua đông thì lạnh cắt da cắt thịt, mùa hè thì không khác gì lò lửa.

Nỗ lực mấy năm, cuộc sống cũng dần trở nên ổn định, không ngờ tối qua khi đi làm, thanh niên bị một thanh sắt đâm trúng vào mắt.

Bác sĩ nói vùng mắt đã bị nhiễm trùng, nếu trong một tuần không tìm được giác mạc thích hợp thì phải làm phẫu thuật khoét mắt, điều đó cũng có nghĩa là sau này không nhìn thấy ánh sáng được nữa.

“Con trai con yên tâm, nhất định sẽ không sao đâu!”, người đàn ông trung niên nói với vẻ mệt mỏi.

Người thanh niên nằm trên giường nuốt nước bọt: “Bố…bác sĩ nói sau này có khả năng con không nhìn thấy được nữa! Vậy phải làm sao, con còn chưa kết hôn nữa…”

“Con yên tâm, nếu không tìm được giác mạc thích hợp thì bố sẽ cho con giác mạc của bố!”

Chỉ mấy từ thôi nhưng có thể những người khác cần phải dũng cảm lắm mới nói ra được.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Cũng như bình thường.

Mạc Phong đã chuẩn bị đồ ăn sáng từ sớm.

Tống Thi Vũ từng nói, hi vọng hằng ngày thứ đánh thức cô ấy không phải là báo thức mà là mỹ vị!

“Nấu gì đó, thơm thật đấy!”, cô mơ màng bò ra lan can nhìn xuống.

Có lẽ cô ấy vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn nhưng bị hương thơm ép phải dậy.

Ở căn phòng còn lại, Mục Thu Nghi cũng mơ màng mở cửa ra và lần theo mùi hương ra lan can: “Mùi gì thơm vậy? Ngửi là đã muốn ăn rồi!”

Cả hai cô gái đều mặc đồ ngủ.

Cơ thể uyển chuyển cùng đôi chân thon dài khiến Mạc Phong phải nuốt nước miếng.

Cả hai đều là những vật phẩm xuất sắc.

Hừ!

Đừng hòng ai có thể chạy thoát!

Không thể phủ nhận Tống Thi Vũ là người có da có thịt, chỉ sợ lan can kia không chịu nổi mà bị ghì đổ thì phiền phức.

“Làm mỳ Ý cho hai người, mau xuống ăn đi!”, Mạc Phong bưng đĩa bước ra khẽ cười.

Bọn họ không kịp mặc đồ hẳn hoi đã vội vàng chạy xuống.

“Thơm quá, nếu cho thang điểm một trăm thì mỳ một điểm, nước sốt chín mươi chín điểm!”, Tống Thi Vũ đứng ghì vào bàn nuốt nước bọt.

Mục Thu Nghi ngồi trên ghế nhìn sốt thịt trong đĩa và hỏi: “Đây là sốt thịt bò à?”

“Sốt thịt thỏ! Triệu Khải làm tối qua, hôm nay quán ăn khai trương, buổi sáng bán bánh kẹp thịt, trưa và tối có thể làm đồ xào, có lẽ hôm nay sẽ bận, vì vậy lát nữa anh phải tới đó một chuyến!”

Tống Thi Vũ nhìn bát thịt: “Chỉ là một quán ăn nhỏ thôi mà? Kinh doanh cũng chẳng tốt đi đâu được?”

“Đừng khinh thường quán ăn nhỏ, mục đích của tôi là trong vòng một năm sẽ giúp nó mở rộng ra quy mô công ty!”, Mạc Phong liếc nhìn cô khẽ cười.

Phụt… Anh còn tưởng cô ấy sẽ cảm động về hành động của mình nhưng Tống Thi Vũ chỉ phụt cả mỳ vào mặt Mạc Phong.

“Một tiệm bánh kẹp thịt mà anh cũng đòi biến thành công ty sao? Đầu anh có vấn đề gì không?”, Tống Thi Vũ bụm miệng cười ha ha.

Mạc Phong không khỏi trừng mắt với anh: “Thương hiệu Hảo Hảo còn làm được ở nước ngoài thì sao bánh của tôi lại không?

Cứ thử xem, một tháng tới, toàn thành phố sẽ xếp hàng từ ba giờ sáng để mua được bánh kẹp thịt.

Anh ra ngoài lúc năm giờ sáng, lúc đó có mấy người đứng trước quán ăn. Đấy là còn chưa mở cửa, người ta tới vì ngửi thấy hương thơm.

Hữu xạ tự nhiên hương, trải qua mấy ngày thì việc nấu thịt đã kiểm soát được lửa, thời gian rất tốt.

Anh cũng không mong hai cô gái này tin mình, nhưng anh cũng không hề nghi ngờ tay nghề của Triệu Khải.

Ăn sáng xong.

Hai người lái Porsche đi làm, nhưng lần nay khá khẩm hơn, chìa khóa chiếc Mercedes S600 để lại cho Mạc Phong.

Tống Thi Vũ thường lái chiếc xe này, trong xe còn có mùi nước hoa Carslands thoang thoảng.

Khi anh định khởi động thì bỗng có tiếng nhạc vang lên.

Anh phát hiện ra chiếc điện thoại ở một khe nhỏ trong xe.

“Ấy? Của cô gái đó sao?”, Mạc Phong cúi đầu tự nhủ.

Anh lật điện thoại xem thì thấy màn hình ghi ‘người phụ nữ đáng ghét nhất’ Anh tưởng không nghe là xong, nào ngờ mới dừng được ba giây thì điện thoại lại đổ chuông.

Mạc Phong cảm thấy mất kiên nhẫn, anh vốn định tắt máy nhưng lại vô thức bấm vào nút nghe.

“Cái đồ tiện nhân này, mày không biết nghe điện thoại à? Đã suy nghĩ chuyện tao nói trước đó chưa? Đừng có ngày nào cũng nghe rồi qua loa cho xong, người ta đang đợi tin của mày đấy. Tao nói cho mày biết, chuyện này không có thương lượng gì cả, nếu không đồng ý thì tao sẽ cho người tới Giang Hải bắt mày về!”

Anh vừa nghe máy thì đã nghe thấy tiếng một người phụ nữ gầm lên.
Chương 235: Bí mật giấu trong lòng

Ban đầu anh tưởng đây là mẹ của Tống Thi Vũ nhưng càng nghe càng thấy không giống.

Có người mẹ nào chửi con gái mình như vậy đâu?

Mạc Phong khẽ ho: “Khụ khụ….Tống Thi Vũ làm rơi điện thoại trên xe, lát nữa gọi lại nhé!”

“Anh là người đàn ông mà con bé đê tiện đó bao nuôi ở ngoài phải không? Còn nói là đi làm, tôi thấy nó ra ngoài đứng vẫy thì đúng hơn đấy! Cũng xinh đẹp, có chút khí chất thôi mà, ở một đêm với người khác cũng được khối tiền, còn hơn đi làm nhiều!”, giọng cười sắc nhọn của người phụ nữ vang lên trong điện thoại.

“Ấy, bà mụ hiểu rõ người trong ngành nhỉ, không phải bà cũng làm nghề đó chứ? Hay là bà tới Giang Hải, tôi gọi một trăm tám mươi người anh em của tôi tới cung phụng bà? Để bà không bước chân xuống giường được luôn!”

Tiếng chửi rủa dừng hẳn, thay vào đó là tiếng thở dồn dập, xem ra là đang tức lắm.

“Nói với đồ con hoang đó, tốt nhất là chủ động quay về, nếu không nhà họ Tống thực sự hết cách đấy!”

Mạc Phong cười khinh miệt: “Nhà họ Tống à?”

“Ha ha! Sợ rồi à! Sợ là đúng rồi, nói với đồ tiện nhân đó, giữ lại mạng sống cho cô ta là vì lợi ích đối với nhà họ Tống thôi, nuôi lớn như vậy tưởng là nuôi không công sao?”

“Xin lỗi nhé, nhà họ Tống chẳng là cái đinh gì!”

“Anh…”

Chưa nói hết, Mạc Phong đã tắt máy.

Xem ra cuộc sống của Tống Thi Vũ cũng không nhàn nhã như vẻ bề ngoài, bình thường cô nhóc trông hào sảng vậy, thật không ngờ lại cũng có chuyện riêng cất giấu trong lòng.

Xem ra cô nàng bỏ quê lên Giang Hải vì có nguyên nhân khác.

Mạc Phong dừng lại một lát rồi khởi động xe đi làm.

Tại tập đoàn Kim Tư Nhã.

Một cô gái bị mọi người vây lại.

“Ôi trời! Thơm thế! Đây là gì vậy?”

“Chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm như vậy, tôi chảy dãi đầy đất rồi này”.

“Oanh Oanh, tôi đưa cô một trăm tệ, cô bán cho tôi cái bánh này được không?”

Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ không khỏi nhìn nhau khi thấy mới sáng sớm mà công ty đã loạn xì ngậu.

“Ồn ào gì vậy? Đây là công ty, không phải…”, Mục Thu Nghi đang giáo huấn bỗng ngửi thấy mùi thơm bèn lập tức nuốt nước bọt: “Thứ gì vậy?”

Một cô gái buộc tóc đuôi gà cúi đầu nói: “Tổng giám đốc, là bánh kẹp thịt em mua sáng nay ạ…, em chưa ăn, chị thích thì em biếu chị ạ!”

Thịt kẹp bên trong chiếc bánh vàng ruộm, sánh mỡ, ngửi thôi đã ứa nước miếng, không biết cắn một miếng thì sẽ thế nào.

Nếu như không phải có quá nhiều người ở đây thì Mục Thu Nghi đã nhận lấy rồi.

“Cô mua ở đâu vậy?”, cô hỏi với vẻ lạnh lùng, kiêu kỳ.

Cô gái buộc tóc đuôi gà vội vàng cười nói: “Ở đường Chính Hưng, quán ăn mới bán ạ, em phải xếp hàng nửa tiếng mới mua được, e rằng ngày mai muốn ăn phải đi xếp từ sáng sớm đấy ạ!”

Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ nhìn nhau.

Sáng nay Mạc Phong cũng từng nói giống như vậy, hơn nữa quán ăn của anh ta cũng khai trương vào ngày hôm nay.

Trùng hợp đến vậy sao?

“Được rồi, sau này ăn sáng hết ở bên ngoài cửa, tranh thủ ăn rồi làm việc đi nhé!”, Mục Thu Nghi phất tay nhẹ nhàng.

Tất cả mọi người vội vàng cầm đồ ăn ra ngoài cửa.

Cả tốp con gái chân dài đứng đó trông quyến rũ một cách đặc biệt.

Muốn làm việc ở tập đoàn Kim Tư Nhã thì phải có cả hình thức và năng lực, người không biết lại tưởng tổng giám đốc có vấn đề gì.

Buổi trưa.

Mạc Phong ngồi xuống vị trí trước đây Giang Hải hay ngồi và lưu tên danh sách những loại dược liệu hôm qua chép được vào trong máy.

“Tan làm rồi, anh Mạc có đi ăn không ạ?”, Vương Bưu đứng trước cửa gọi.

Anh ngẩng đầu khẽ cười: “Các chú đi ăn đi, lát nữa anh còn có việc đi ra ngoài nữa!”

“Vậy…được ạ!”

Trong nhà ăn.

An Nhiên cầm một chiếc hộp ngồi xuống.

Xung quanh bàn nào cũng ngồi đầy người, chỉ có một mình cô một bàn.

Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng vội vàng bước tới ngồi đối diện An Nhiên: “Giám đốc An, thật trùng hợp!

Không ngờ lại gặp cô ở đây!”

“Trùng hợp sao? Không phải giám đốc Vương luôn coi thường đồ ăn ở đây à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới ăn thế?”, An Nhiên cúi đầu hừ giọng.

Người đàn ông này là Vương Kiến An! Nghe nói do có quen biết với giám đốc Trịnh nên mới vào được bộ phận thu mua.

Ai cũng biết bộ phận thu mua là một miếng thịt béo bở, tiền môi giới bỏ túi một năm mấy triệu tệ cũng có thể lấy được, kể cả Mục Thu Nghi có biết thì cũng phải mắt nhắm mắt mở cho qua.

Bởi vì giám đốc Trịnh là một trong năm bông hoa của công ty, nghe nói gia tộc ở nước ngoài có quan hệ khá rộng, và cũng là người có năng lực, trong thời gian ngắn đã giúp công ty thông thương được với các nước châu Âu.

Cô ta cũng là nhân vật đăng cấp trong tập đoàn, nhưng mối quan hệ cụ thể giữa Vương Kiến An và giám đốc Trịnh là gì thì không ai biết.

Dù gì giám đốc Trịnh cũng thường xuyên công tác nước ngoài nên rất nhiều người trong công ty còn chưa thấy mặt cô ta.

Vương Kiến An đã để ý An Nhiên từ lâu nhưng không tìm được cơ hội hành động, chủ yếu là vì An Nhiên không hề cho ông ta cơ hội. Mỗi lần định bắt chuyện thì cô đều tìm lý do và bỏ đi mất.

“Tôi thấy ngay cả giám đốc An cũng tới đây ăn nên tôi cũng phải thể hiện sự hòa đồng của mình chứ! Không biết tối nay giám đốc An có rảnh không…”

Không đợi Vương Kiến An nói hết câu, An Nhiên đã cắt ngang: “Xin lỗi, không rảnh!”

“Tôi còn chưa nói đi đâu mà, hà tất phải vội từ chối! Thực ra tôi biết giám đốc An gần đây gặp khó khăn về kinh tế. Nên tôi nói thẳng cô ra ngoài đi ăn với tôi một bữa, hết bao nhiêu tôi gửi!”, Vương Kiến An vừa nói vừa vỗ ngực cười đểu.

Ăn một bữa ư? E rằng là cái bẫy thì đúng hơn!

Mọi người đều là người trưởng thành, ai cũng hiểu sự mập mờ trong đó là gì.

Cạch… An Nhiên đặt bát xuống, lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, tôi không rảnh, hơn nữa chỗ này có người ngồi rồi, giám đốc Vương tìm chỗ khác đi!”

Không nể mặt Vương Kiến An trước bao người khiến sắc mặt ông ta vô cùng khó coi: “An Nhiên! Một tên bảo vệ thối tha, hơn nữa còn là một gã ăn cơm chùa, có gì đáng để cô thích chứ? Hơn nữa, cô đừng gạt tôi, tôi để ý cô cả ngày, chẳng có ai tới cả, tôi thấy cô tự cao tự đại thì đúng hơn đấy!”

“Xin lỗi giám đốc Vương, chỗ này là của chúng tôi!”

Vương Bưu bưng khay đồ ăn, nói với vẻ sát khí.

Rầm… Vương Kiến An tức giận đập bàn, trầm giọng: “Một đám bảo vệ ra oai cái gì, tôi là cấp trên của các người, có phải chán làm rồi không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK