Người đàn ông canh chừng hừ giọng: “Cậu thành ra như vậy rồi, không định đánh lén tôi thả cậu chủ ra đấy chứ?”
“Xem anh nói kìa. Ông cụ đã hạ lệnh sao tôi dám làm loạn chứ. Tôi mang bánh bao đến thôi mà, không tin anh nhìn xem!”, người thanh niên lấy ra một chiếc bánh bao to đùng khua khua trước mặt: “Đừng quên đây là cậu chủ, sớm muộn gì cũng nắm quyền thế, đến chút thể diện anh cũng không nể thì sau này còn muốn sống nữa không?”
Nghĩ kỹ thì đúng là như vậy thật.
Vừa rồi ông cụ tức giận như vậy mà chỉ nhốt anh ta lại chứ không hề tiêu diệt hay gì, chứng tỏ khi anh ta được thả ra thì vẫn là thiếu đông gia.
Nếu mà đắc tội thật thì sau này sẽ khó sống.
“Vậy…được. Hai người nói chuyện, tôi đi vệ sinh!”, người đàn ông khẽ thở dài: “Đừng nghĩ tới việc bỏ chạy, trong ngoài đều có người canh chừng cả, dù thoát được khỏi đây thì cũng không ra khỏi cửa lớn đâu!”
Người thanh niên áo trắng cười khổ gật đầu: “Đương nhiên tôi biết, đảm bảo không làm càn, chỉ nói chuyện thôi. Anh cũng biết người đàn ông thất tình thì tâm trạng không được tốt lắm, tôi sợ cậu ấy sẽ làm chuyện dại dột!”
“Được rồi, hai người nói chuyện đi, tôi đi vệ sinh!”
Nói xong người đàn ông bèn quay người bỏ đi.
Thanh niên mặc áo trắng ôm cánh tay bị thương bước tới, quỳ xuống nhìn qua lỗ nhỏ vào trong và hô lên: “Cậu chủ!”
“Tôi không ăn bánh bao!”, Mộ Dung Trầm Chương ngồi xổm trầm giọng.
Thanh niên vẫn vứt bánh bao vào bên trong: “Cậu bẻ ra xem!”
“Hả? Bẻ ra?”
Mộ Dung Trầm Chương lập tức bẻ bánh bao ra, bên trong là điện thoại, nhưng là máy ít chức năng, chiếc máy nhỏ con nên có thể nhét vào trong bánh bao mà không bị phát hiện.
“Điện thoại à? Tôi có thể lấy điện thoại để mở cửa sao?”, anh ta tự cười chế giễu mình.
Toát mồ hôi…
Thanh niên áo trắng cảm thấy cạn lời. Người thất tình thì IQ thấp đến vậy cơ à.
“Cậu không ra ngoài được nhưng có thể nhờ người khác làm thay cậu mà!”
Mộ Dung Trầm Chương không khỏi bật cười: “Những người ông nội cử đi đều là tinh anh của nhà Mộ Dung, tôi tìm ai giúp được bây giờ? Giờ chẳng có ai trong nhà giúp được tôi cả!”
“Trong nhà không giúp được thì có thể tìm bên ngoài! Tôi có một lựa chọn đấy!”
“Ai?”
Người thanh niên ghé sát tai và nói nhỏ. Mộ Dung bỗng hào hứng vô cùng: “Đúng là anh ta có khả năng đó! Nhưng dựa vào gì mà anh ta phải giúp tôi chứ. Gã đó không làm việc mà không có lợi lạc hay bị thua thiệt đâu!”
“Đúng là anh ta không làm chuyện thua thiệt nhưng anh ta là người thông minh. Bám vào cậu thì sau này anh ta sẽ có thêm một bức bình phong ở Giang Hải chẳng phải sao? Chỉ cần lợi lạc nhiều thì chắc chắn anh ta sẽ giúp thôi!”, người thanh niên gật đầu khẽ nói.
Mộ Dung Trầm Chương tự vỗ đầu mình: “Nhưng…tôi không có số điện thoại của anh ta!”
“Cậu có thể gọi cho Mục Thu Nghi! Chắc chắn cô ấy có thể tìm được gã đó. Tôi đã hỏi được số điện thoại của Mục Thu Nghi cho cậu rồi, là số đầu tiên trong cuộc thoại đó!”
Đúng là hoạn nạn mới biết chân tình.
Lúc nguy hiểm thế này mà thanh niên còn giúp anh ta, đây mới đúng là sự tín nhiệm đáng có.
“Người anh em tốt! Đợi tôi ra ngoài nhất định sẽ cho cậu hưởng vinh hoa phú quý đã đời!”, Mộ Dung Trầm Chương luồn tay khẽ vỗ vai anh ta.
Thanh niên áo trắng chỉ khẽ lắc đầu: “Tôi chỉ báo ơn không phải cầu tài. Cậu chủ cho ăn cho mặc, coi trọng tôi, đương nhiên tôi sẽ liều mạng vì cậu!”
“Không phải nói khách sáo nữa, canh chừng giúp tôi!”, anh ta gật đầu.
Anh ta khúm núm cầm điện thoại tới một góc và ấn gọi.
Trong biệt thự Nam Sơn ở Giang Hải.
Bảy giờ tối đang là giờ cơm.
Để chúc mừng thắng lợi ngày hôm nay, Mạc Phong đã trình diễn tay nghề nấu một lúc mười mấy món, mệt chết đi được.
“Ăn đi! Dầu mỡ ám hết lên người anh rồi. Nếu mà bị xấu giai, sau này không cưa được gái thì phải làm sao chứ!”, Mạc Phong cười đểu đặt tạp dề qua một bên.
Tống Thi Vũ trừng mắt: “Đắc ý, ngoài ảo tưởng ra thì anh còn biết làm gì nữa không?”
“Trùng hợp làm sao, ngoài việc không biết đẻ ra thì cái gì tôi cũng biết! Cho cô tức chết, đồ óc bằng quả nho! Bao nhiêu não dồn hết vào ngực, có thấy thay đổi gì so với lúc tôi mới đến không?”, anh nhướn mày chế nhạo.
Không chỉ có Mạc Phong mà đến cả Tống Thi Vũ cũng cảm nhận thấy.
Có người đằng trước, đằng sau như một, muốn lồi một chút cũng khó, vậy mà cô gái này thì cứ đầy đẫy cả ra.
Giống như con bò trước mặt này, đến quần áo cũng khó mua.
Tống Thi Vũ trợn ngược mắt, tức giận nói: “Hôm nay nể tình anh lập công nên không so đo với anh! Đến như vậy mà cũng đoán ra đúng là chỉ có anh. Thảo nào tối qua tự tin như thế, hóa ra là đã nắm chắc rồi? Vậy mà không nói sớm, khiến tôi cứ thấp thỏm cả ngày!”
“Với cái miệng của cô mà nói thì khác gì nói cho cả thế giới biết chứ?”, Mạc Phong phất tay chế nhạo.
Mục Thu Nghi ngồi bên cạnh đờ đẫn, chìm trong im lặng.
Buổi chiều khi đưa Bazart ra sân bay, ông ta còn nói: “Nắm lấy trái tim người đàn ông này sẽ đồng nghĩa với việc chinh phục được cả thế giới!”
Tất cả mọi người đều tỏ ra kính trọng Mạc Phong, đều coi anh là đối tượng cao ngất không thể với tới. Trước đây Lynette cũng vậy, giờ đến Bazart cũng thế.
Đây đều là hai nhân vật tầm cỡ của thế giới, vậy mà luôn cúi đầu khúm núm đối với Mạc Phong. Anh ta đã ngầu như vậy thì tại sao lại phải chịu làm bảo vệ của công ty chứ?
“Thu Nghi? Đang nghĩ gì vậy? Hôm nay kiếm được hơn năm tỉ, sao thế, chẳng lẽ tiền nhiều khiến cậu mất ngủ đấy à?”, Tống Thi Vũ nhướn mày cười đểu.
Hôm nay được Mạc Phong âm thầm chơi một ván khiến cổ phiếu của Kim Tư Nhã tăng vọt.
Không chỉ trong nước mà đến nước ngoài cũng có nhiều người mua theo.
Vì dù sao đến ‘Thần cổ phiếu’ trong giới cũng đã bỏ ra mười triệu tệ mà mình còn không đầu tư thì đến nước xuýt cũng không có mà húp!”
Mục Thu Nghi từ vị trí năm mươi người giàu nhất Giang Hải leo lên top năm.
Trở thành nữ đại gia thực sự.
Riêng một mình cô đã sở hữu số tiền lên tới mấy chục tỉ tệ, trở thành một phần trăm người giàu nhất ở Giang Hải, nếu xếp cả nước thì cũng có thể đứng trong top đầu các bậc đại gia.
Tài sản cá nhân vài chục tỷ thì cũng được coi như là theo sát nút Nam Như Nguyệt và Bắc Khả Di rồi.
“Giới thương nhân giống như sòng bạc, nếu tiếp tục chơi thì số tiền đó chưa chắc đã là của bạn!”, Mục Thu Nghi khẽ cười.
Mạc Phong vươn vai: “Học hỏi anh nhiều vào, tiền là vật ngoài thân, con người anh không thích tiền!” “Làm màu!”, hai người phụ nữ tức giận nói.
Reng reng…
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mục Thu Nghi cầm điện thoại nhìn thì thấy số lạ: “Ấy, chưa thấy số này bao giờ!” “Chưa thấy thì tắt, gần đây gọi quảng cáo nhiều lắm! Một ngày mấy cuộc lận!”, Tống Thi Vũ vừa ăn vừa cười.