Mục lục
Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 285: Người không có tuổi thơ


Thế nhưng thật bất ngờ, ngay khi Từ Giai Nhiên đang dương dương tự đắc thì…


Rầm…


Xe của cô ta lao thẳng vào một gốc cây.


Có nằm mơ cô ta cũng không ngờ có một cái cây nằm chắn ngay giữa đường.


Cú tông mạnh khiến túi khí bên trong phồng lên.


Trong vài phút ngắn ngủi, giao thông ở Giang Hải bỗng trở nên hỗn loạn.


Nếu như nhìn theo góc nhìn của thượng đế thì cuộc đấu đá giữa đội xe nhà Mộ Dung và nhà họ Từ trong thành phố đúng là một mất một còn, cả hai đều bố trí chướng ngại gây cản trở cho đối phương.


Trong đó còn sặc mùi chọc gậy bánh xe, ai mà vừa đắc ý xong thì một giây sau sẽ rơi vào bẫy ngay.


Đây chính là điều mà nhà họ Châu đã nói – thứ mà họ không có được thì người khác cũng đừng hòng!


Vì vậy vẻ ngoài thì là nhà Mộ Dung và nhà họ Từ đang so đấu nhưng trên thực tế là ba gia tộc đang đấu nhau.


Lúc này trên đường đại lộ ven sông.


Mạc Phong tăng tốc lái về hướng ngoại ô.


Phía sau đuôi tầm trăm mét có ít nhất tám mươi chiếc xe đang đuổi theo.


“Trời, náo nhiệt vậy cơ à, tất cả đều tới bắt cô sao?”, anh nhìn vào kính chiếu hậu, kinh ngạc hô lên: “Rốt cuộc cô là ai?”


Diệp Đông Thanh liếc nhìn qua một bên: “Anh làm việc của anh, đừng để bị đuổi theo!”


“Xì, muốn đuổi theo tôi thì còn phải luyện thêm năm trăm năm nữa!”, Mạc Phong nhếch miệng cười đầy tự tin.


Lúc này trên đại lộ ven sông xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị.


Toàn bộ khu vực ngoại thành, đèn đuốc bừng sáng, đèn pha của mấy chục chiếc xe sáng rực nối nhau như một con rồng dài thườn thượt.


Cả đoàn xe đuổi theo cả tiếng đồng hồ.


Đuổi từ nội thành ra ngoại thành rồi lại từ ngoại thành quay lại nội thành.


Đừng nói là đuổi được Mạc Phong, đến nhìn thấy đèn đuôi xe anh còn là một điều xa xỉ.


Cuối cùng thì…họ bị cắt đuôi!


“Mẹ kiếp, chuyện quái gì thế này! Nhiều người vậy mà không đuổi kịp một chiếc xe sao?”, Mộ Dung Trầm Chương cầm điện thoại chửi xối xả.


Nhưng cũng may là nhà họ Từ cũng không đuổi kịp.


Bị hành hạ cả một buổi tối vẫn không thể tìm được Diệp Đông Thanh!


Lúc này tại phía Đông thành phố.


Nhìn từng quán đồ nướng xếp thành hàng dài, Diệp Đông Thanh sà ra cửa sổ nuốt nước miếng ừng ực.


“Tại sao lại phải nướng? Có ăn được không?”, cô ta giống như một đứa trẻ hiếu kỳ.


Mạc Phong lắc đầu cạn lời: “Đến cả đồ nướng mà cô cũng chưa thấy bao giờ à? Trên đời này có người chưa bao giờ ăn đồ nướng à? Người nguyên thủy còn sành sỏi hơn cô đấy!”


“Chưa ăn bao giờ thì kỳ lạ lắm sao? Từ nhỏ người trong nhà đã không cho tôi ăn đồ ăn bên đường, nhìn không hợp vệ sinh!”


Không hợp vệ sinh?


Anh mở cửa kính ra, mùi thơm của đồ nướng xộc vào trong xe.


“Tôi đói rồi phải xuống ăn đã! Cô ở trong xe đợi tôi!”, Mạc Phong vặn khóa tắt máy khẽ cười.


Bên ngoài vẫn gió to mưa lớn, giống như bầu trời bị chọc thủng khiến nước trút xuống xối xả.


Thấy anh bước xuống, Diệp Đông Thanh nhìn theo bóng lưng anh hô lên: “Này…anh mặc kệ tôi đấy à?”


“Chúng ta tình cờ gặp nhau, lại không quen biết, quan tâm cô làm gì?”


Diệp Đông Thanh tức điên, không phải người đẹp đều có đặc quyền sao? Tại sao gã này lại ra vẻ chẳng quan tâm gì như vậy?


“Đợi tôi! Ai nói tôi không ăn chứ!”


Nói xong cô ta cũng vội vàng mở xe đội mưa chạy ra.


Mặc dù trời đang mưa nhưng không hề ảnh hưởng tới việc kinh doanh của khu phố đêm.


Phía trong phía ngoài đều có người ngồi chật kín, Mạc Phong tìm một chỗ ngồi bên ngoài, thi thoảng còn bị dính mưa.


Diệp Đông Thanh giống như một đứa bé hiếu kỳ cứ nhìn Đông nhìn Tây, chắc chắn quán ăn ở chợ đêm không thể sạch sẽ như ở trong nhà hàng lớn được.


“Bẩn quá! Ăn có bị bệnh không?”


Phì…


Mạc Phong phun cả ngụm bia vừa uống: “Cô lớn bằng từng này mà chưa ăn đồ ăn bên đường sao?”


“Chưa!”


“Vậy coi như tôi chưa hỏi!”


Anh hầu như gọi nướng tất cả những thứ bày ra. Trời mưa ăn đồ nướng, uống chút bia, gọi thêm một nhóm anh em, uống một trận đã đời, như vậy mới gọi là cuộc sống.


Mạc Phong cũng không quan tâm cô ta, chỉ ăn uống nhồm nhoàm.


“Thật thô tục, anh không thể ăn nhỏ tiếng một chút sao?”, Diệp Đông Thanh hờn dỗi: “Nhìn chẳng ngon gì cả!”


Mặc dù nói vậy nhưng cô ta vẫn nuốt nước miếng ừng ực.


“Không ăn thật đấy à?”, Mạc Phong nhướn mày cười đểu.


Cô ta kiêu căng quay đầu qua một bên: “Không ăn!”


Một xiên bạch tuộc nướng đưa tới trước mặt Diệp Đông Thanh, mùi thơm xộc lên mũi.


Diệp Đông Thanh vốn cả đêm không ăn gì, giờ ngửi thấy mùi vị này khiến nước miếng như muốn nhễu đầy mặt đất.


“Thôi thì ăn một xiên vậy!”, cô ta chộp lấy xiên bạch tuộc trong tay Mạc Phong, cắn một miếng với vẻ thỏa mãn.


Đúng là không ai có thể cưỡng nổi hương thơm.


Nói ra cũng thật đáng thương. Tuổi thơ thật sự không phải là biệt thự xe sang, cũng không phải du thuyền bạc tỷ.


Mà chính là những cuộc vui chẳng chút nề hà, có nhiều khi đồ ăn sang trọng hàng mấy chục nghìn tệ trong khách sạn lại chẳng bằng vui bằng món ăn chỉ mấy chục tệ.


“Woa, thứ này ngon quá!”, Diệp Đông Thanh cầm một xiên gì đó đen thui nhét vào miệng: “Đây là gì?”


“Thận heo! Có tác dụng cường dương!”


Phụt…


Cô ta nôn thốc nôn tháo: “Anh cố ý! Rõ ràng biết mà tại sao không nói cho tôi!”


Mười hai giờ đêm.


Tại nhà Mộ Dung.


Ông cụ đặt hai tay lên cây gậy, ngồi trên ghế.


“Chút chuyện cỏn con mà làm không xong, đúng là khiến người khác quá thất vọng!”


Mộ Dung Trầm Chương cúi đầu khẽ thở dài: “Không phải nhà họ Từ cũng không thành công hay sao ạ? Ông cũng biết cô ba nhà họ Diệp tính khí thất thường rất khó đối phó! Lần này cô ta tới Giang Hải cụ thể làm gì còn không rõ, cảm giác như không phải tới bàn chuyện làm ăn!”


Thực ra anh ta sớm đã có cảm giác nếu như cô ta thật sự tới vì việc kinh doanh thì nhà Mộ Dung, nhà họ Từ, cùng với nhà họ Châu đang làm loạn sau lưng kia, chẳng lẽ không chọn được một ai?


Cũng không đến mức phải trốn tránh như vậy. Điều đó chứng tỏ, mục đính chính cô ta tới Giang Hải không phải là để tìm đối tượng hợp tác.


Ông cụ chống gậy, nhắm mắt giống như đang suy nghĩ điều gì đó.


“Cần phải theo dõi sát sao động tĩnh của nhà họ Từ và nhà họ Châu. Mối quan hệ với nhà họ Diệp, hoặc là chúng ta với tới hoặc là không một ai với tới! Hiểu ý của ông không?”


Mình không giành được thì người khác cũng đừng hòng. Giống như nhà họ Châu, họ âm thầm gài chướng ngại vật khiến bọn họ không đuổi kịp Diệp Đông Thanh.


“Ông nội cháu không hiểu? Chúng ta hợp tác với nhà họ Diệp thật sự chỉ vì chút dược liệu đó sao?”, Mộ Dung Trầm Chương gãi đầu hỏi với vẻ hoài nghi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK