Cuối cùng, sau gần một tiếng đồng hồ thì mọi người đã nhìn thấy cổng thôn ở gần đó.
Thôn Thập Lý vẫn giữ được kiến trúc của những thôn làng ngày xưa. Trước thôn có cổng thôn, bên trên còn lưu giữ vài nét chữ của những vĩ nhân có tiếng thời cổ.
Thế nhưng do thời gian, những chữ đó đã bạc màu và không còn nhìn rõ nữa.
“Cậu nhóc, trước mặt là cổng thôn, chú đưa máy đứa tới đây thôi! Hình như xe có vấn đề, chú phải về sửa!”, ông chú lái xe cười lúng túng.
Vừa đi qua một con đường gập ghềnh như vậy, có lẽ ốc vít đã long hết ra mắt rồi!
Tống Giai Âm nhìn đầu thôn gần đó khẽ mỉm cười: “Vòng qua núi, đi bộ thêm mắấy phút là tới nhà em rồi!”
Nhưng khi chiếc xe đi lên núi nhỏ thì thấy vô số người tập trung ở phía trước.
Người đứng giữa đám đông chính là Vương Thiết Trụ – kẻ trước đó gặp ở trong huyện.
Thật không ngờ hắn đến thôn Thập Lý trước cả bọn họ.
Hơn nữa còn lái một chiếc xe mấy chục nghìn tệ. Mặc dù không phải xe đắt tiền gì nhưng trong mắt những người dân thôn thì xe bốn bánh đã là thứ khiến không ít người phải ngưỡng mộ rồi.
Đến chiếc xe ba gác của ông trưởng thôn đã mang đẳng cấp khác trong mắt đám đông, huống hồ là chiếc xe mấy chục nghìn tệ như thế này.
Vương Thiết Trụ không chỉ lái xe mà còn thay đổi diện mạo. Hắn mặc áo sơ mi trắng, lại còn thắt nơ.
Người dân thôn nháo nhào vây quanh.
“Chậc chậc, bộ quần áo này đẹp quá. Đây là công tử nhà ai vậy? Tới thôn chúng tôi có việc gì không?”
“Chiếc xe này phải hai mươi nghìn tệ, lại còn bốn bánh, trông đẹp quá!”
“Ây, đây chẳng phải là Thiết Trụ sao? Trước đây có tới thôn chúng ta một lần, nhà cậu ấy ở trong huyện lớn lắm!”
Lúc này một ông cụ hiếu kỳ bước tới mân mê trang phục của Vương Thiết Trụ nhưng bị đẩy ra.
“Ấy! Quần áo của ông đây mà cũng dám sờ mó linh tinh à! Hơn ba trăm tệ đấy!”, Vương Thiết Trụ khẽ phủi áo, gằn giọng.
Đám đông không khỏi xuýt xoa.
“Ôi trời ơi! Hơn ba trăm tệ!”
“Số đó bằng tiền sinh hoạt mấy tháng của nhà chúng tôi đấy. Biết khi nào con gái mình mới tìm được một ông chồng nhiều tiền như thế này chứ!”
“Chàng trai, cậu có bạn gái chưa? Nhà chúng tôi có con bé năm nay mười tám tuổi, trông cũng được lắm, hay là giới thiệu cho cậu nhé!”
“Đừng làm loạn, cái mông của con gái ông to chà bá lửa, đừng có mà lừa người khác!”
“Ông thì hiểu cái gì, như vậy mới dễ sinh con trai!”
“Giờ sinh con trai có tác dụng gì, phải sinh con gái!”
Lời khen ngợi khiến Vương Thiết Trụ cảm thấy lâng lâng.
“Có gì mà nhiều tiền, khi còn ở Giang Hải, một bữa cơm tôi đã ăn hết bảy, tám trăm tệ rồi, đây là tiền lẻ thôi!”, hắn phát tay khẽ cười.
Một bữa cơm bảy, tám trăm tệ sao?
Đám đông nuốt nước bọt, ăn gì mà nhiều tiền vậy?
Nhà hàng đắt nhất ở huyện An Dương, một bàn cũng mới có một trăm năm mươi tệ, hơn nữa còn đủ cho ba mươi người ăn!
Bữa ăn bảy, tám trăm tệ là ăn thịt rồng sao?
Vương Thiết Trụ khẽ ho: “Thực ra tôi tới thôn mọi người là để cầu hôn!”
“Cầu hôn! Trời ơi, con gái nhà ai mà có phúc vậy chứ, được cậu để ý, thật đúng là được hưởng phúc mài”
“Đúng vậy, con gái nhà ai vậy, chúng tôi đi làm mai cho! Điều kiện của cậu đủ chuẩn rồi!”
“Có phải con gái nhà thím Vương không, hay là nhà Thím Lý?”
Đúng lúc này có tiếng xe từ cổng thôn vọng tới.
Chiếc xe van chồm lên, khiến đất đá văng tứ tung.
Ngồi trong xe, đến Mạc Phong cũng cảm thấy choáng váng, buồn nôn.
“Ngầu đấy! Đường tệ thế này mà vẫn có thể đi như lướt, tay lái của chú lụa thật!”
Ông chú lái xe vỗ ngực cười ha hả: “Đương nhiên rồi! Không ai có thể bằng tôi ở khoản tay lái lụa đâu đấy! Lúc nào về nhớ gọi cho tôi, giá cả thương lượng Mạc Phong co giật khóe miệng. Anh sợ lắm rồi!
Vừa rồi mấy lần chơi vơi bên bờ vực, có lẽ cả đời này anh cũng không dám tới đây nữa.
Anh hào phóng lấy ra một trăm tệ: “Chú, xuống núi không dễ hơn lên núi đâu, chút tiền này chú cầm đi!”
Một trăm tệ, đúng là không ngoa mà.
Kiếm được chút tiền còn phải mạo hiểm cả tính mạng, đường lên núi gập ghềnh, khúc khủy. Xuống núi càng không cần bàn cãi. Chỉ cần bát cẩn là rơi xuống vực thịt nát xương tan ngay.
Thế nhưng ông chú một mực không chịu nhận.
“Không được không được, mặc dù hai người là người trong thôn nhưng nói một là một, hai là hai. Đã nói năm mươi tệ thì tôi chỉ nhận năm mươi tệ thôi!”
Nói xong, ông chú lấy từ trong túi ra tờ tiền năm mươi tệ nhàu nhĩnh trả lại cho Mạc Phong.
Điều này khiến anh cảm nhận được sự chân chất, thật thà của người dân quê.
Không ít người dân thôn đổ dồn ánh mắt về phía chiếc xe van.
Trong một ngày mà có nhiều xe như vậy tới một nơi con cỏn như thế này sao?
Lúc này Mạc Phong đỡ Tống Giai Âm xuống xe. Bởi vì choáng váng nên cô nhóc loạng choạng, cơ thể mềm nhữn đổ vào người anh khi vừa bước xuống.
Mọi người thấy vậy lập tức bàn tán xôn xao.
“Ây! Đây chẳng phải là con gái ông Tống ở ngay cạnh sao? Sao lại ăn mặc thế này, để lộ cả đùi nữa!”
“Chậc chậc, ban ngày ban mặt mà ôm trai thế kia, thật hỏng hết thuần phong mỹ tục. Nhìn cách ăn mặc kìa, nghe nói là đi học ở thành phó, ai mà biết thật ra là làm gì chứ!”
“Đúng vậy! Giờ con gái đi học toàn hư hỏng, trước đây trông chân chát, thật thà, giờ xem cách ăn mặc kìa. Con gái nhà ai lại mặc váy ngắn cũn cỡn thế kia chứ. Con gái chưa kết hôn không được mặc để lộ đùi cho đàn ông nhìn!”
Lúc này có một người phụ nữ trung niên chen ra, dụi mắt vội vàng nói nhỏ: “Đùng có khua môi múa mép, con gái nhà người ta không phải như vậy đâu!”
“Ai mà biết, không chừng còn làm nghề đó ở bên ngoài đấy, được đàn ông bao nuôi cũng không biết chừng!”, một người phụ nữ búi tóc khác lạnh lùng nói.
“Bao nuôi! Bao nuôi là gì?”
“Bao nuôi mà còn không hiểu, chính là…chính là…nói chung là chẳng tốt đẹp gì!”
Tin đồn thường lan truyền rất nhanh trong thôn, có khi chưa tới một bữa cơm mà cả thôn đã biết hết.
Tống Giai Âm xách đồ đi về phía đám đông: “Mẹ, con về đón tết trung thu với mọi người đây! Bồ đâu rồi am”
“Con bé chết giãm này! Đây là ai?”
Mạc Phong vội vàng giải thích: “Chào cô, cháu là bạn của cô ấy, tới thôn du lịch!”
“Du lịch?”, đám đông kinh ngạc hô lên.
Lần đâu tiên có một người tới một nơi hoang vắng, xa xôi, bốn bề là núi nhìn chẳng thấy phong cảnh như này du lịch sao?