Mục lục
Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 369: Tình cảm sâu sắc


Nghe tin Mạc Phong chuẩn bị đi, hầu như tất cả dân làng đều đến cổng làng.


“Hay là…em về Giang Hải cùng anh nhé?!”, đôi mắt đẹp của Tống Giai Âm chớp chớp, cô dịu dàng nói.


Cô gái trở về để nghỉ Tết Trung thu, đúng ra nói ngày mốt mới rời đi, nhưng khi nhìn thây Mạc Phong đi, đột nhiên cô cũng có ý muốn đi cùng với anh.


Đây là cái gọi là con gái lớn không thể giữ ở trong nhà được nữa!


Mạc Phong không khỏi bật cười: “Em đừng vậy, em về nhà chơi với bố mẹ mà, lần này anh về Giang Hải còn có việc, vậy nên không thể chậm trễ được! Em yên tâm đi, sau này quay lại Giang Hải, anh sẽ đến †ỉm em!”


“Có thật không?”


“Đương nhiên rồi! Phải như vậy chứ!”


Anh vỗ ngực hứa với Tống Giai Âm, với tài năng của Tống Giai Âm, làm máy công việc bán thời gian thật sự là chôn vùi tài năng. Chờ sau khi trở về Giang Hải ổn định lại mọi việc, Mạc Phong cảm thấy có một vị trí rất thích hợp với cô ấy!


Biết tin anh rời đi, hầu như tất cả dân làng đều tập trung về hướng cổng làng.


“Chàng trai trẻ, cháu làm đường cho mọi người và nhận khoán rừng là đã đóng góp công sức lớn cho dân làng. Các cô chú không có gì để cảm ơn cháu, nhưng đây đều là những quả trứng gà chuẩn nhà nuôi, chắc chắn ngon hơn ở bên ngoài và cũng bổ dưỡng hơn!”, ông Lý trưởng xách một cái rổ đưa cho Mạc Phong và nhẹ nhàng nói.


Anh nhìn thấy trong rỗ có hàng trăm quả trứng gà, có lẽ là mấy nhà gom góp lại đưa cho anh.


Ở nông thôn, trứng gà đã được coi là cao lương mỹ vị rồi, Mạc Phong gãi đầu cười xấu hổ: “Thực ra chú cũng không cần phải khách sáo như vậy, hơn nữa cháu cầm trứng gà này đi đường rất dễ làm vỡ, vậy nên…hay là thôi ạ, mọi người giữ lại để ăn, cháu xin ghi tạc tắm lòng của các vị!”


Lúc này, bố của Tống Giai Âm chắp tay sau lưng cười nói: “Tiểu Mạc à, chú biết cháu không thiếu tiền, nhưng đây không chỉ là những quả trứng gà mà trên hết là tình cảm của dân làng. Cháu nhận lấy đi, để bọn chú cảm thấy thoải mái hơn một chút!”


“Phải đó, nhận lầy đi. Thôn chúng tôi nghèo nên chỉ có thể tặng cháu được máy quả trứng này thôi”.


“Cậu nhóc cầm lấy đi…”


Anh nhìn xung quanh một lúc, tất cả dân làng đều đang quan sát anh. Mặc dù thôn Thập Lý nghèo, nhưng mọi người đều hiểu đạo lý có ơn trả ơn.


Ngược lại, những người đã được học cao hơn ở thành phố lại thường quên mắt ý định ban đầu của họ!


Mạc Phong cầm cái giỏ, khẽ gật đầu: “Được rồi! Vậy cháu cung kính không bằng tuân lệnh. Có điều các chú các bác yên tâm, thôn Thập Lý này sẽ không còn nghèo quá lâu nữa đâu!”


Sau khi chào tạm biệt dân làng, anh bước lên chiếc xe ba bánh của ông Lý trưởng.


Cách duy nhát để ra khỏi núi bây giờ là chiếc xe ba bánh này, lần trước khi anh đi vào làng, chiếc xe van bốn bánh mà Mạc Phong ngồi đã làm anh thót cả tim, huống chỉ là chiếc xe ba bánh này.


“Còn cách nào khác để ra ngoài không?!”, Mạc Phong nhìn chiếc xe ba bánh cũ kỹ bắt lực nói, chiếc xe còn bị gỉ và gần như sắp rơi ra.


Bồ của Tống Giai Âm vỗ trán: “Còn có một cách khác!”


“Cách gì ạ?”


“Trong nhà ông Lý trưởng còn có một con lừa, hay là chú dắt đến cho cháu!”


Dù xe ba gác trông như sắp tan tành, nhưng ít ra nó còn có ba bánh. Nếu cưỡi lừa lên đường, đến đêm cũng chưa chắc đã đến được huyện.


“Chú…Chú lái xe từ từ thôi, cháu sợ chiếc xe này hỏng mắt!”, miệng Mạc Phong khẽ nhếch lên cười khổ.


Ông Lý trưởng không hề bận tâm mà chỉ cười nói: “Đừng lo, con đường này chú có nhắm mắt cũng có thể lái ra ngoài được!”


Nghĩ đến cảnh tượng đám người Châu Thụ Minh thể hiện lúc trước khi họ ngồi trên con xe ba bánh này đến đây, Mạc Phong không khỏi cảm thấy hơi sợ hãi.


Quả nhiên.


Lúc đi ra ngoài, chiếc xe ba gác nhiều lần va phải tảng đá và nảy lên cao hơn một mét, nhưng ông Lý trưởng không hề hoảng sợ, thậm chí còn lái xe bằng một tay, khiến anh ngồi sau mà toát mồ hôi lạnh.


Cũng may mà về đến huyện an toàn, ông Lý trưởng còn đặc biệt tiễn anh đến tận nhà ga tàu hỏa.


“Đưa cháu đến đây là được rồi, chú cứ về trước đi ạ!”, Mạc Phong phát tay, mỉm cười với chú ấy.


Chạy xe từ thôn Thập Lý đến tận ga tàu ở huyện, máy lần chiếc xe ga gác cũ kỹ này đòi đình công không chịu đi nữa.


Nghe Mạc Phong nói vậy, chú ấy liền gật đầu: “Được rồi! Vậy chú đưa cháu đến đây thôi, sau này có cơ hội phải thường xuyên đến chơi đấy nhé!”


“Chú yên tâm đi, chắc chắn cháu sẽ còn đến nữa. Lần sau chúng ta phải uống một ly mới được!”


“Tốt, tốt, tốt! Cái thằng nhóc nhà cháu, vậy chúng ta cứ chốt thế nhé, cháu không được gian lận đâu đáy!”


“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!”


Sau khi chia tay ông Lý trưởng, Mạc Phong bước vào ga tàu với chiếc túi trên lưng.


Nhìn thấy bóng dáng anh rời đi, ông Lý trưởng không khỏi thầm gật đầu mỉm cười nói: “Nhóc này khá lắm! Nhà ông Tống nhặt được của quý rồi đây!”


Ông chú lại nghĩ về cháu mình, hai ba bữa lại phạm lỗi, cuối cùng bị đuổi học. Bây giờ nó nằm ở nhà suốt ngày, không tìm việc làm, cũng không đi làm!


Vé từ huyện An Dương đi Giang Hải rất dễ mua, lúc về anh còn mua được một vé giường ngủ êm ái.


Mạc Phong đặt túi xuống giường, hai tay kê đầu mơ màng ngủ thiếp đi.


Dù sao chặng đường những hơn mười giờ lái xe, bắt đầu khởi hành từ sáng sớm, về đến được Giang Hải cũng phải mười một, mười hai giờ đêm.


Tại phòng bệnh cao cấp ở bệnh viện nhân dân thành phó, Yến Kinh.


Dương Thái Nhi đang nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tái nhợt, sau trận chảy máu nhiều đêm qua, chưa kể suýt nữa không cứu được đứa trẻ, ngay cả cô cũng suýt chút nữa mắt mạng.


“Ăn chút gì đi!”, lúc này Tưởng Minh Xuyên bưng một bát canh đến cho cô.


Nhưng đổi lại chỉ là một từ lạnh lùng: “Cút!”


“Tôi cũng không phải cố ý mà, hơn nữa tôi uống hơi nhiều. Không phải đứa trẻ cũng không sao rồi sao, cô có cần thiết phải thế không? Cô là vợ tôi mà lại mang thai đứa con của người khác, tôi thế này đã là hết tình hết nghĩa rồi!”, hắn cau mày, ánh mắt lộ ra vẻ sát khí.


Tưởng Vân Long đã dặn đi dặn lại là bất luận giữa hai người có mâu thuẫn gì cũng nhất định phải xoa dịu Dương Thái Nhi. Hiện tại chính là cơ hội cho nhà họ Tưởng lợi dụng nhà họ Dương để leo lên.


Nếu lúc này xảy ra chuyện, chẳng phải là những nỗ lực trước đây đều uỗng phí cả hay sao? Rồi cả những sự tủi nhục trước đây mà họ phải chịu cũng xem như công cốc ư?


Nếu Dương Thái Nhi không có nhà họ Dương chống lưng, có lẽ chưa nói đến việc giữ đứa trẻ này lại mà ngay cả cô, Tưởng Minh Xuyên cũng sẽ xử lý luôn.


Hắn được coi là cậu chủ điên cuồng số một ở Yến Kinh, tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ gì.


“Tốt nhất bây giờ anh nên tránh xa tôi ra một chút, tôi không muốn nhìn thấy anh! Từ ngày mai tôi muốn về nhà mẹ để dưỡng thai. Sau này anh muốn uống rượu ở ngoài thế nào cũng không liên quan gì đến tôi!”, Dương Thái Nhi nghiêng khuôn mặt xinh đẹp của mình và nhỏ giọng nói.


Nghe thấy cô bảo dọn về nhà, ngọn lửa giận mà Tưởng Minh Xuyên đè nén bấy lâu chợt bùng lên: “Chuyển về nhà? Tôi đã xin lỗi cô rồi, cô còn muốn thế nào? Tôi không đồng ý!”


“Xin lỗi! Tôi chỉ là thông báo cho anh một tiếng vậy thôi chứ không cần phải được sự đồng ý của anh!”


Tưởng Minh Xuyên tức giận giơ tay lên, nhưng cuối cùng vẫn không dám tát cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK