CHƯƠNG 218: GẶP Ở PHÒNG
Nằm trên chiếc giường rộng lớn thoải mái, Giang Nhung lại hoàn toàn không ngủ được.
Trong đầu toàn là những lời mà hôm qua Trần Tiểu Bích nói với cô, nghĩ đến dáng vẻ đau thương của Trần Tiểu Bích lúc ấy, một người luôn lạc quan vui vẻ khi nói đến quá khứ của Trần Việt lại không kìm được mà rơi lệ.
Giang Nhung cũng nhịn không được mà dấy lên một chút tò mò.
Trần Việt yêu vợ mình như vậy, vợ anh ấy tại sao lại phải rời bỏ hai cha con anh ấy?
Đương nhiên Giang Nhung cũng chỉ dừng lại ở việc tò mò mà thôi.
Cô chưa bao giờ có suy nghĩ quá phận với Trần Việt, hứa với Tiểu Nhung Nhung sẽ đến nhà họ Trần, chỉ là vì yêu quý Tiểu Nhung Nhung.
Nhớ đến Tiểu Nhung Nhung, trong lòng Giang Nhung hơi lo lắng, đứa trẻ còn nhỏ như vậy ngủ một mình một phòng, không có ai ở bên, nhỡ đâu lúc ngủ nó đạp chăn, bị lạnh thì phải làm sao? Nhỡ đâu lúc ngủ lăn mấy cái, từ trên giường rơi xuống đất thì phải làm thế nào?
Nghĩ rồi lại nghĩ, Giang Nhung bất lực thở dài, cô không làm mẹ, mà cứ lo cho nó như là mẹ bé vậy, nhưng chỉ mới gặp Tiểu Nhung Nhung vài lần, sao cô lại càng ngày càng thích trẻ con như vậy nhỉ?
Cô nghĩ, chỉ cần Tiểu Nhung Nhung đề nghị, chắc không có gì cô không làm cho nó. Như vậy không tốt chút nào.
“Oa…oa…ba, Tiểu Nhung Nhung muốn ba…”
Bỗng nhiên có tiếng khóc của trẻ con từ hành lang vọng tới, Giang Nhung vội vùng dậy, lắng tai nghe, chắc chắn không phải mình nghe nhầm.
Cô xoay người xuống giường, vội vàng chạy ra ngoài, vội đến nỗi không kịp đi dép vào.
Vừa mở cửa đã thấy Tiểu Nhung Nhung chân trần đứng một mình ở ngoài hành lang, con bé vừa lau nước mắt vừa gọi ba.Mê Tình Truyện
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của Tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung chỉ thấy như ngừng thở, mãi không hoàn hồn được.
Hành lang vắng ngắt, không có ai đáp lại Tiểu Nhung Nhung, cô bé khóc đến đau lòng: “Ba, Tiểu Nhung Nhung muốn ba……”
“Tiểu Nhung Nhung…” Giang Nhung chạy tới ôm đứa trẻ vào lòng, thơm lên má cô bé: “Tiểu Nhung Nhung đừng khóc đừng khóc, chị ở đây cùng em, đừng sợ nhé.”
“Ba, Tiểu Nhung Nhung muốn ba…” Tiểu Nhung Nhung khóc đến thương tâm, Giang Nhung nói gì cô bé cũng không chịu nghe.
Nó chỉ biết lúc mình vừa tỉnh dậy, bên cạnh không có ba, không có ai ở bên cả, nó rất sợ.
“Tiểu Nhung Nhung, chị cùng em về phòng đợi ba được không?” Giang Nhung vỗ vỗ lưng Tiểu Nhung Nhung, ôm Tiểu Nhung Nhung lên, bế nó về phòng.
Nhưng dù Giang Nhung dỗ thế nào, Tiểu Nhung Nhung vẫn khóc, đến nỗi cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy.
“Tiểu Nhung Nhung, ba không ở đây, mẹ ở đây với con được không?” Giang Nhung cũng không còn cách nào khác, mới nghĩ đến cách này để dỗ Tiểu Nhung Nhung.
“Mẹ, Tiểu Nhung Nhung muốn mẹ……” Nghe đến hai chữ “mẹ”, Tiểu Nhung Nhung hình như đã có cảm giác an toàn, tiếng khóc dần nhỏ đi.
“Ừ, Tiểu Nhung Nhung, mẹ ở đây với con đây.” Giang Nhung nhẹ vỗ lưng con bé, ôm nó đi đi lại lại trong phòng, rất lâu sau, Tiểu Nhung Nhung trong lòng cô mới thôi không nức nở.
“Chị…” Tiểu Nhung Nhung đã không khóc nữa, cơ thể nhỏ bé hơi co lại, mãi mới lên tiếng: “Ba cũng không cần Tiểu Nhung Nhung nữa sao? Có phải ba cũng giống như mẹ, cùng bay lên trời rồi không?”
Trước đây lúc Trần Việt đi công tác cũng đem Tiểu Nhung Nhung theo, vì thế Tiểu Nhung Nhung ba tuổi trước giờ chưa từng xa Trần Việt một đêm nào cả, đêm nào cũng ngủ trong lòng ba, lúc nào tỉnh lại cũng được nhìn thấy ba.
Hôm nay tỉnh dậy mở mắt ra không chỉ không thấy ba, mà những người khác cũng không thấy đâu, nhất thời dọa cô bé sợ sắp chết.
“Ba của Tiểu Nhung Nhung chỉ đang đi làm thôi, ba sẽ về nhanh thôi.” Giang Nhung thơm lên má Tiểu Nhung Nhung, dịu dàng an ủi nói, “Tiểu Nhung Nhung đáng yêu như vậy, ba không nỡ rời xa Tiểu Nhung Nhung đâu.”
“Chị sẽ ở bên Tiểu Nhung Nhung chứ?” Chị đã hứa sẽ ở bên nó, nhưng lúc tỉnh dậy cũng không thấy chị, chẳng lẽ người lớn thích nói dối trẻ con thế sao?
Giang Nhung gật đầu: “Chị sẽ. Chị sẽ không để Tiểu Nhung Nhung lại một mình nữa đâu.”
“Chị phải móc nghéo, đã hứa phải giữ lời.” Tiểu Nhung Nhung giơ ngón tay nhỏ bé ra, Giang Nhung đưa tay móc ngón tay với cô bé, lại nghe Tiểu Nhung Nhung nói: “Chị ngủ cùng Nhung Nhung đi, cùng đợi ba.”
Lúc nó, Tiểu Nhung Nhung chớp chớp đôi mắt to tròn ngấn lệ, đáng thương muốn chết, Giang Nhung nhìn mà đau lòng, làm gì còn tâm trạng nghĩ xem đây có phải phòng ngủ chính hay không.
Cô ôm Tiểu Nhung Nhung nằm lên giường, ôm lấy cơ thể không ngừng run rẩy của Tiểu Nhung Nhung trong lòng: “Nhung Nhung, chị hát cho em nghe được không?”
“Được ạ.” Tiểu Nhung Nhung nằm lên người Giang Nhung, hai tay nắm chặt lấy áo cô, như sợ Giang Nhung lại bỏ lại nó mà đi mất.
Thấy Tiểu Nhung Nhung như vậy, Giang Nhung trong lòng rất khó chịu, nhịn không được cúi đầu xuống hôn lên trán Tiểu Nhung Nhung: “Bé con, mau ngủ thôi……”
Ngân nga một lúc, Tiểu Nhung Nhung từ từ chìm vào giấc ngủ trong lòng Giang Nhung, chỉ là lúc ngủ thỉnh thoảng vẫn run rẩy một chút, có thể thấy vừa nãy khóc đến đau lòng thế nào.
Giang Nhung một tay ôm Tiểu Nhung Nhung, một tay kéo chăn đắp cho hai người, lại thơm vào má Tiểu Nhung Nhung: “Bé con, ngủ ngoan!”Trong phòng, chỉ mở đèn ngủ nhỏ, ánh đèn dịu nhẹ.
Trần Việt trở về phòng, nhìn thấy khung cảnh ấm áp như vậy.
Vợ của anh ôm con gái anh, hai người yên tĩnh nằm ngủ trên giường, hình ảnh này muốn có bao nhiêu ấm áp và ngọt ngào đều có hết bấy nhiêu.
Ba năm về trước, Trần Việt cũng từng tưởng tượng khung cảnh này rất nhiều lần, sự thật cũng làm anh thất vọng rất nhiều.
Nhưng lần này lại khác, lần này Trần Việt biết, đây là sự thật, một lớn một nhỏ ngủ trên giường thật sự là vợ và con anh.
Anh chậm rãi đến bên ạnh họ, ngồi bên cạnh giường, ngắm nhìn hai mẹ con họ, nhìn mãi nhìn mãi, nhịn không được mà đưa tay ra.
Anh muốn chạm vào gương mặt Giang Nhung, muốn cảm nhận chút hơi ấm của cô, muốn xác nhận lại cô đang thật sự ở bên cạnh anh.
Nhưng đúng lúc ngón tay anh chỉ còn cách một chút nữa là chạm được vào cô, Trần Việt bỗng khựng lại.
Rõ ràng biết Giang Nhung này là thật, nhưng anh vẫn lo một khi đưa tay chạm vào cô, cô sẽ giống như bao lần khác, bỗng chốc biến mất ngay trước mắt anh.
Vốn dĩ tối nay anh không nên về, nhưng giằng co một hồi, lần đầu tiên anh không khống chế nổi bản thân mình, lặng lẽ về nhà.
Vốn dĩ muốn đứng từ xa nhìn hai mẹ con họ một chút rồi đi, nhưng nhìn rồi, anh lại muốn chạm vào Giang Nhung.
Giằng co một lúc lâu, bàn tay của Trần Việt mới nhẹ nhàng chạm vào má Giang Nhung, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào cô một chút, rồi lại thu tay về.
Thực ra anh càng muốn hôn cô hơn, nhưng anh không thể.
Đúng lúc Trần Việt lấy tay về, Giang Nhung bỗng hơi động, rồi bỗng mở mắt ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí giữa hai người bỗng vô cùng ngại ngùng, ngại đến nỗi không khí dường như ngưng đọng.