CHƯƠNG 829: NỢ ANH MỘT LỜI GIẢI THÍCH
“Trần Nhạc Nhung!” Long Duy lại một lần nữa nhớ kỹ cái tên Trần Nhạc Nhung này, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên cặp văn kiện một cách có tiết tấu: “Quyền Nam Dương làm sao nỡ để người con gái anh coi trọng không gì sánh bằng bị cuốn vào vụ phong ba Tưởng Linh Nhi giết người được?”
Long Thiên cung kính trả lời: “Trên mạng chỉ có duy nhất một bức ảnh, sau đó cũng không có ai tra ra được chút tin tức gì về người con gái này. Bởi vậy chúng ta có thể nhìn ra được, ngài Tổng thống thực sự rất bảo vệ cô ấy.”
“Thời gian này, Quyền Nam Dương thật sự không cho người đi tìm Tưởng Linh Nhi?” Đã một tháng trôi qua rồi Long Duy vẫn có chút không tin, Quyền Nam Dương lại bàng quan trước chuyện Tưởng Linh Nhi mất tích như vậy.
Long Thiên trả lời: “Cậu chủ nhờ cậu Mạc chuyển lời đến ngài Tổng thống nên có lẽ ngài ấy đã biết cô Tưởng ở chỗ cậu, vì vậy thật sự không cho người đi tìm.”
Long Duy lại nói: “Quyền Nam Dương xuất ngoại thăm viếng trở về chưa?”
Long Thiên nói: “Chiều nay sẽ về.”
Long Duy nghiêng đầu nhìn thoáng qua lịch bàn trên mặt bàn: “Còn nửa tháng nữa là đến hai mươi tháng mười một rồi, xem ra đã đến lúc tôi phải đi gặp cậu ấy rồi.”
Long Thiên có hơi lo lắng, vốn dĩ không muốn nói nhưng lại không thể không nói: “Cậu chủ, có vài chuyện còn chưa rõ ràng, chúng ta có nên trì hoãn lại không? Lỡ như đây là cái bẫy ngài ấy muốn chúng ta chui xuống thì lần này cậu đi gặp ngài ấy không phải là chuyện như một năm trước lại tái diễn sao?”
“Người chết một năm trước không phải tất cả đều là người họ Long, mẹ cậu ấy phu nhân Tổng thống tiền nhiệm cũng đã mất mạng trong buổi tối ngày hôm đó... Tôi muốn cho cậu ấy một cơ hội giải thích.” Long Duy cũng đã từng hoài nghi Quyền Nam Dương nhưng cho dù anh đưa ra giả thiết như thế nào thì Quyền Nam Dương cũng không thể là người đứng sau vụ án mạng một năm trước được.
Nhà họ Long là người ủng hộ trung thành nhất trong việc Quyền Nam Dương leo lên vị trí Tổng thống, có sự ủng hộ của nhà họ Long, Quyền Nam Dương bước lên ngai vàng đã ít đi một vài sự cản trở, anh sẽ không ngu ngốc đến mức tiêu diệt người ủng hộ mình.
Long Duy cũng đã từng giả thiết rằng Quyền Nam Dương làm vậy vì để có được Tưởng Linh Nhi, có được sự ủng hộ của nhà họ Tưởng nhưng anh sẽ không vô nhân tính đến mức sát hại cả mẹ ruột mình.
Long Thiên: “Cậu chủ, nhưng...”
Long Duy ngắt lời anh ta: “Không có nhưng nhị gì hết, dựa theo lời dặn của tôi làm đi.”
Long Thiên: “Vâng.”
Chuyện cậu chủ đã quyết định, cho dù anh có ngăn cản thế nào cũng không được thì cần gì phải nhiều lời khiến cậu chủ ghét chứ.
Long Thiên vừa đi, trong đầu Long Duy liền hiện lên hình bóng một người, một người con trai, một người cùng anh lớn lên từ nhỏ đến lớn.
Bọn anh sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cùng đi học, cùng nhau vào bộ đội và cùng nhau đối phó với quân địch.
Bọn anh đã cùng nhau làm rất nhiều chuyện...
Với Long Duy, người con trai tên Quyền Nam Dương có quan hệ thân thiết còn hơn cả anh em ruột thịt với anh.
Bọn họ đã từng nói, đời này hoạn nạn có nhau.
Long Duy cũng đã âm thâm hạ quyết tâm, đời này đều phải ở bên Quyền Nam Dương, giúp anh ngồi lên vị trị Tổng thống, cùng anh tạo ra một thế giới tươi đẹp.
Anh coi Quyền Nam Dương như anh em ruột mà đối đãi nhưng Quyền Nam Dương lại trong lúc anh sống chết không rõ đính hôn với người con gái anh yêu.
Khi hai người bọn họ đính hôn có từng nghĩ đến anh không?
Cho dù chỉ có một giây nghĩ tới anh thôi có lẽ bọn họ sẽ không làm ra chuyện phản bội anh như thế.
Có lẽ cho tới nay, chỉ có anh coi Quyền Nam Dương là anh em ruột còn Quyền Nam Dương chỉ coi anh như một con cờ có thể lợi dụng.
Trong lòng Long Duy đã vô số lần hoài nghi Quyền Nam Dương như vậy nhưng anh vẫn muốn cho Quyền Nam Dương một cơ hội để cậu ấy cho anh một lời giải thích.
Chỉ cần Quyền Nam Dương nói không phải, anh bằng lòng tin tưởng cậu ấy.
“Long Duy, Long Duy...”
Khi Long Duy đang nghĩ tới nhập thần thì trong máy tính đột nhiên truyền tới giọng nói Tưởng Linh Nhi.
Cô gọi tên anh, gọi nghe thật thâm tình dường như cô vẫn là Tưởng Linh Nhi mà anh yêu sâu đậm thuở ban đầu.
“Long Duy, rốt cuộc anh đang ở đâu? Em thật sự rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh! Nếu như anh có thể nghe thấy thì hãy trả lời em có được không?” Cô đứng bên cạnh cửa sổ, ngơ ngấc nhìn ra đó lẩm bẩm nói.
Cô nhớ anh?
Cô muốn anh chết đi thì đúng hơn!
Long Duy nhếch môi cười lạnh.
Lẽ nào người phụ nữ này phát hiện ra điều gì nên cố ý diễn kịch cho anh xem?
Anh vẫn chưa thể quên khả năng diễn kịch của cô ta chân thật đến mức nào.
Nếu như cô ta đi đóng phim đoán chừng sẽ lấy được giải thưởng ảnh hậu.
Nhưng anh nhìn cô qua máy tính, thấy cô đột nhiên nở nụ cười, cô cười cười rồi đập đầu vào cửa sổ.
“Người phụ nữ đáng chết này, con mẹ nó cô không muốn sống nữa à!” Thấy thế, Long Duy căn bản không có nghĩ ngợi gì lập tức chạy vọt ra ngoài.
Anh chạy vài bước đã tới trước cửa phòng Tưởng Linh Nhi, một cước đá văng cánh cửa thấy cô vẫn hoàn hảo nguyên vẹn đứng trong phòng không hề tự sát.
Khi anh yên tâm trở lại cũng là lúc trong lòng bừng lên một cơn giận giữ. Người phụ nữ này đang chơi anh sao?
Cô đứng cạnh cửa sổ, vẫn đang đưa tay ra hứng nước mưa, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Mấy ngày nay anh không đến làm phiền cô, hiển nhiên cô sống rất tự tại. Bây giờ anh đột nhiên đạp cửa xông vào, cô vẫn đang chơi một mình, chưa phát hiện ra.
Cô lừa anh, cô là chủ mưu gây nên sự diệt môn của nhà họ Long, cô ta dựa vào đâu có thể sống tự tại như vậy?
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Long Duy càng lớn hơn, nhấc chân lên đạp vào cửa khiến cho cánh cửa nặng nề đóng lại.
Trong một tiếng rầm đóng cửa uỳnh vang lên, anh rõ ràng nhìn thấy người Tưởng Linh Nhi hơi cứng lại. Cô quay đầu lại, khi nhìn thấy anh, sắc mặt trong chốc lát trắng bệch như nhìn thấy quỷ.
“Anh, anh đừng tới đây. Nếu anh tới đây, tôi sẽ giết anh.” Tưởng Linh Nhi run rẩy trốn vào trong góc tường, dường như người đàn ông đứng trước mặt cô chính là mãnh thú ăn thịt người.
Long Duy quan sát cô, sự sợ hãi của cô không hề giống như đang giả vờ, sự chán ghét của cô với anh cũng hiện rõ như vậy.
A...
Anh thiếu chút nữa thì quên, khả năng diễn xuất của cô ta tốt đến mức nào. Sự sợ hãi của cô ta lúc này có phải là thật hay không anh cũng rất khó nói.
Nói không chừng cô ta lại đang giở trò cũ, vọng tưởng rằng dùng cách này thì có thể dụ dỗ anh cũng không phải không có khả năng.
“Long Duy? Cô vừa gọi tôi là Long Duy?” Anh nhìn cô chằm chằm, từng bước áp sát.
“Anh đừng đến đây! Tôi bảo anh đừng đến đây!” Người cô run rẩy kịch liệt, hung hăng trừng mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy cừu hận.
Anh đi đến, nắm lấy hàm dưới của cô, trầm giọng nói: “Sau này không được phép gọi hai từ đó nữa, tôi không muốn nghe thấy hai từ “Long Duy” từ trong miệng cô, cũng không cho phép cô lại nhớ đến hắn. Bởi vì người phụ nữ hèn hạ như cô, căn bản không xứng.”
“A, anh cho rằng anh là ai?” Ác ma này thật buồn cười, anh ta có thể khống chế tự do thân thể cô, lẽ nào còn vọng tưởng có thể khống chế ý nghĩ của cô nữa sao?
Cô có thể rất rõ ràng nói cho hắn biết, trừ phi cô chết còn không cô tuyệt đối không thể không biết Long Duy.
“Tôi là ai? Xem ra trí nhớ cô rất kém, tôi nên làm chút gì đó để cô nhớ ra mới được.” Bàn tay to lớn của anh đưa lên, rất nhanh đã khống chế được cô.
Lần này vẫn giống như mấy lần trước, anh vừa đưa tay ra Tưởng Linh Nhi liền vô lực chống đỡ... Cuối cùng cô nghe thấy hắn nói: “Tôi sẽ cho cô trở thành mẹ của con tôi!”