CHƯƠNG 742: CUỘC GỌI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC TRẦN
"Ông muốn Trần Dận Trạch dẫn cô gái kia đi giúp chúng ta sao?" Quyền Đông Minh suy nghĩ một lát còn nghĩ không ra: “Đã qua lâu như vậy cũng không thấy Trần Dận Trạch dẫn cô nhóc nhà họ Trần kia về."
"Nếu có thể dẫn cô gái kia đi dễ dàng, người tới đã không phải là cậu cả nhà họ Trần của Thịnh Thiên đâu. Ai cũng biết cô gái kia là hòn ngọc quý trên tay người nhà họ Trần, nhất là Trần Việt của Thịnh Thiên thương yêu cô con gái này đến mức người trên toàn thế giới đều biết tới. Ai dám ép buộc cô ta làm chuyện cô ta không muốn làm chứ." Nhắc tới Trần Việt, Bùi Huyên Trí có ấn tượng rất sâu sắc.
Năm đó ông ta dẫn theo Quyền Nam Dương lặng lẽ lẻn vào Giang Bắc, hai người đều dùng thân phận giả, nhưng người đàn ông Trần Việt kia vẫn rõ chuyện của bọn họ như lòng bàn tay, anh ta thậm chí không biết Trần Việt làm sao biết được.
Trần Việt đi tìm ông ta, lúc đó ông ta đã cảm thấy khí phách đàn ông này không chỉ là lãnh đạo một Tập đoàn Thịnh Thiên, muốn làm người lãnh đạo một quốc gia cũng không phải là không thể.
Bây giờ đã qua bao nhiêu năm, ấn tượng của anh ta về Trần Việt vẫn rất sâu sắc. Đặc biệt là những năm gần đây, Thịnh Thiên không ngừng lớn mạnh, danh tiếng của Trần Việt cũng càng lúc càng vang dội, liên tục mấy năm vinh quang leo lên vị trí hàng đầu trên bảng những người giàu có trên thế giới.
Đó là vị trí hàng đầu trên bảng những người giàu có trên thế giới, là chuyện bao nhiêu người tha thiết ước mơ, lại có bao nhiêu người chỉ có thể mơ mộng hão huyền, ngay cả nhà giàu nhất ở sát bên cạnh cũng không thể tiếp xúc được.
Nếu như cứ muốn dùng thứ gì đó để hình dung về sự giàu có của Thịnh Thiên, như vậy có thể nói những sản nghiệp kinh doanh đứng tên của Thịnh Thiên bọn họ đủ để nuôi sống một quốc gia, nói thế cũng không hề khoa trương.
Cô gái nhà họ Trần kia không chỉ có điều kiện bản thân tốt, phía sau còn có chỗ dựa vững chắc, lớn siêu cấp như vậy, thử hỏi có ai dám thật sự làm gì cô.
Trừ khi người đó thật sự không muốn sống nữa.
"Cậu chủ Bùi, anh nói nhiều như vậy, tôi chỉ hiểu rõ một ý, chỉ cần là chuyện cô gái kia không muốn làm, không ai có thể ép buộc cô ta. Vậy Trần Dận Trạch kia sẽ giúp chúng ta thế nào?" Suy nghĩ một lát, Quyền Đông Minh vẫn không biết Bùi Huyên Trí nói như vậy là có dụng ý gì.
Bùi Huyên Trí lại rót đầy chén rượu cho mình, nâng chén đổ vào trong miệng, chậm rãi nói: "Không phải là Trần Dận Trạch giúp chúng ta, mà là giúp chính bản thân cậu ta..."
"Giúp chính bản thân anh ta à?" Quyền Đông Minh càng nghe càng hồ đồ. Trước đây Bùi Huyên Trí nói chuyện không phải là phong cách này, hôm nay cố ý khoe khoang với anh ta làm gì.
"Chúng ta cứ chờ xem náo nhiệt đi. Tôi tin tưởng, người của Trần Dận Trạch chắc hẳn cũng biết, cô em gái mà cậu ta bảo vệ mấy chục năm, che chở mấy chục năm, tối hôm nay đến ở trong nhà người đàn ông khác..." Nói đến đây, Bùi Huyên Trí không khỏi cúi đầu cười ra tiếng: “Cậu Đông, tôi hỏi cậu một vấn đề nhé."
"Anh có chuyện gì cứ việc nói thẳng, úp úp mở mở với tôi làm gì?" Quyền Đông Minh cũng học theo ông ta, rót một chén rượu và nâng chén muốn uống cạn, nhưng suy nghĩ đến tửu lượng của mình không tốt nên chỉ uống một hớp nhỏ.
"Tôi chỉ muốn hỏi thử cậu, nếu như cô gái mà cậu bảo vệ, che chở từ nhỏ, yêu thương cô ta như bảo bối, cùng lớn lên với cô ta, chậm rãi yêu cô ta..." Bùi Huyên Trí bỗng nhiên hạ thấp giọng, thật sự tạo ra một chút bầu không khí khẩn trương: “Nhưng có một ngày, bảo bối mà cậu cố gắng che chở này lại bị người khác cướp đi, cậu sẽ làm thế nào?"
Quyền Đông Minh đáp: "Vậy phải xem tôi thích bảo bối này tới mức nào đã."
Bùi Huyên Trí nói: "Yêu thương bảo bối tới mức nâng trong lòng bàn tay cũng sợ rơi. Cô ta đi tới chỗ nào, cậu cũng đi theo bảo bối tới chỗ đó."
Bùi Huyên Trí nói rõ ràng như vậy, nếu như Quyền Đông Minh nghe còn không hiểu, chắc hẳn hôm nay cũng sẽ không ngồi ở đây thương lượng đối sách với Bùi Huyên Trí nữa.
Anh ta nói: "Nếu tôi gặp phải chuyện như vậy... Không có được thì tôi thà rằng phá hỏng."
Nghe được đáp án này, Bùi Huyên Trí cười vui vẻ: "Vậy cậu nói xem Trần Dận Trạch là cậu cả nhà họ Trần, mấy năm nay cũng xem như là cậu con trời, cậu ta gặp phải chuyện như vậy sẽ làm thế nào?"
"Cậu Bùi, ý của anh là nói cậu cả nhà họ Trần với em gái của anh ta..." Quyền Đông Minh bừng tỉnh hiểu ra, vừa mừng vừa sợ: “Nhưng bọn họ là anh em, lẽ nào anh ta còn muốn có thể làm gì em gái mình sao?"
"Tất cả mọi người biết cậu ta là con nuôi nhà họ Trần mà thôi. Cho dù con nuôi cũng là họ Trần, nhưng cậu ta và người nhà họ Trần hoàn toàn không có quan hệ máu mủ... Nếu như cậu ta có thể lấy được tình yêu của cô gái kia, cô gái kia cũng bằng lòng, chắc hẳn Trần Việt ba của cô ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện."
Bùi Huyên Trí nói đến đây lại thở dài một tiếng: “Thịnh Thiên của Trần Việt sớm muộn gì cũng phải giao cho thế hệ sau. Con trai ông ta còn nhỏ tuổi. Nếu như con nuôi đã lớn, đồng thời có thể giúp ông ta xử lý rất nhiều công việc lại trở thành con rể, đó không phải là cái gì cũng dễ dàng sao?"
Chuyện liên quan tới Trần Dận Trạch là con nuôi của nhà họ Trần, những lời bàn luận sau lưng tuyệt đối không chỉ có hai người bọn họ, rất nhiều ánh mắt đều đang nhìn, xem Tổng Giám đốc Trần có bằng lòng giao Thịnh Thiên cho cậu con nuôi quản lý không.
Bọn họ muốn xem thử, ở trong mắt Tổng Giám đốc Trần, con nuôi rốt cuộc có phải giống như lời ông đã nói, chỉ cần vào cửa nhà họ Trần, vào hộ khẩu nhà họ Trần thì thật sự là người nhà họ Trần hay không.
"Lời ông nói cũng không phải là không thể, chỉ là tâm tư của cô nhóc kia đều tập trung cả ở trên người ngài Tổng thống, cô ta làm sao có thể coi trọng anh trai của mình được." Quyền Đông Minh lại đưa ra một nghi ngờ.
"Vậy phải xem cậu cả nhà họ Trần tính làm thế nào, những người ngoài như chúng ta làm sao quản được. Chỉ có điều sau khi cô nhóc kia vào ở trong Thông Đạt, cậu cả nhà họ Trần muốn hỏi thăm tin tức của cô ta dường như rất khó, về sau bảo người của cậu để lộ thêm chút tin tức đi." Uống rượu lại suy nghĩ cẩn thận chuyện mà mấy ngày qua đã suy nghĩ tới nát óc cũng không nghĩ thông suốt được, Bùi Huyên Trí vui mừng lại nâng chén uống thêm vài cốc.
Thật ra cô gái nhà họ Trần kia chưa từng đắc tội anh ta, con gái kia cũng khiến cho người ta rất yêu thích. Theo lý thuyết anh ta không nên nghĩ cách làm cho cô gái đó rời khỏi bên cạnh ngài Tổng thống của bọn họ, nhưng chuyện phía sau còn xa mới giống với bề ngoài nhìn thấy.
Bởi vì sự tồn tại của cô ảnh hưởng tới tất cả quyết định của ngài Tổng thống bọn họ, cho nên cô phải rời đi.
...
Đêm tối như mực.
Nhưng bởi vì có những ngọn đèn trong thành phố khiến đêm không còn là bóng tối làm người ta sợ hãi nữa, mà trở nên muôn màu muôn vẻ, xa hoa, khắp nơi đều là phong cảnh tuyệt đẹp, làm cho người ta lưu luyến quên cả đường về.
Cảnh đẹp nổi tiếng nhất ở thành phố Lâm Hải là tháp Lâm Hải. Tháp cao 630 mét, đứng ở đài ngắm cảnh trên tháp có cảm giác giống như đang trong cảnh tiên, có thể quan sát cả cảnh đêm trong thành phố, đương nhiên cũng có thể thu hết con phố Thông Đạt vào trong mắt.
Trần Dận Trạch cầm ống nhòm nhìn một lúc lâu, phương hướng mục tiêu vẫn là con phố Thông Đạt bên kia, nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy được ánh đèn ở nơi đó, không tìm được căn nhà cụ thể mà anh muốn tìm, càng đừng mong thấy được người anh muốn tìm.
Mười bốn năm, chỉ kém mấy tháng sẽ là mười bốn năm, gần mười bốn năm anh đi tới nhà họ Trần, anh ở bên cạnh Trần Nhạc Nhung cũng gần mười bốn năm.
Mười bốn năm, nói lâu hình như thật sự không lâu, dường như đã trôi qua trong lúc lơ đãng, anh và cô từ đứa trẻ không để ý đã trở thành người lớn từ bao giờ.
Công chúa nhỏ mà anh bảo vệ bây giờ đã trưởng thành, trở thành một cô gái rồi.
Mười bốn năm thật sự không lâu sao?
Nói không lâu nhưng cũng đủ khiến cho một số người quên đi gương mặt của người khác, làm cho cô gái kia không nhớ ra được dáng vẻ anh Liệt của cô thế nào.
Nhưng cô quên hình dáng của người kia lại không xóa được ký ức trong lòng cô đối với anh ta.
Cô chẳng những không quên anh Liệt của mình, cô còn đi vào trong nhà của anh ta...
Nghĩ đến những điều này, bàn tay anh nắm lấy ống nhòm càng không ngừng siết chặt, chặt đến mức dường như có thể bóp nát ống nhòm.
"Cậu cả, điện thoại của Tổng Giám đốc Trần."
Giọng nói của Đường Nghị đã kéo Trần Dận Trạch ra khỏi mạch suy nghĩ.