CHƯƠNG 254 KHÔNG PHẢI TRÙNG HỢP
Giang Nhung không thể không thừa nhận, thủ đoạn trêu ghẹo của người đàn ông tên Trần Việt này thực sự mạnh đến khác thường.
Anh mở miệng tùy tiện nói một câu cũng có thể khiến cô đỏ mặt tim đập cả buổi.
Cô vội cúi đầu chăm chú ăn sáng, giả vờ lúc nãy không hỏi gì cả, giả vờ không nghe thấy gì cả.
Nhưng Trần Việt không muốn bỏ cuộc dễ dàng như thế, tiếp tục nói: “Anh theo đuổi em, không liên quan đến bất kì người nào, chỉ đơn giản muốn theo đuổi em mà thôi.”
Giang Nhung: “.....”
Người đàn ông này.....
Lúc nào cũng thẳng thắn như thế, lúc nào cũng đột nhiên như vậy, hại cô không có sức chống đỡ.
“ Ba thích Nhung Nhung và Nhung Nhung lớn.” Tiểu Nhung Nhung cũng kịp thời nói giúp ba mình.
Đừng cho rằng trẻ con cái gì cũng không biết, nhưng trong lòng rất rõ, chỉ cần nhìn vẻ mặt của ba là biết ba rất vui. Ba vui, cô bé cũng rất vui.
Giang Nhung: “........”
Không chỉ người đàn ông Trần Việt này khiến cô không cách nào chống đỡ nổi, bảo bối nhỏ nhà anh ấy càng khiến người ta chẳng có cách nào chống đỡ hơn.
Tiểu Nhung Nhung lại nói: “Nhung Nhung muốn Nhung Nhung lớn làm mẹ.”
Lời này vừa nghe đã không giống với lời mà tiểu Nhung Nhung nên nói, ánh mắt Giang Nhung nhìn Trần Việt có chút bất mãn, chuyện tình cảm là chuyện của người lớn, sao có thể lợi dụng trẻ con chứ.
“ Cô út nói mẹ từ trên trời bay về, Nhung Nhung có mẹ rồi.” Tiểu Nhung Nhung sớm đã quên mất khi cô út nói với mình, đã dặn dò đừng nói là cô út dạy.
Nghe tiểu Nhung Nhung nói như vậy, trong lòng Giang Nhung lại có chút chua xót, cô không nhẫn tâm từ chối đứa trẻ này chút nào, nhưng lại không thể không từ chối.
Tiểu Nhung Nhung rồi cũng sẽ lớn, sau này sẽ hiểu, bất cứ người nào, cho dù có giống mẹ cô bé đến mấy, cũng không thể thay thế được mẹ ruột của cô bé.
.......
Giang Nhung tạm thời sống trong Nặc Viên, nguyên nhân rất đơn giản, toàn tâm toàn ý giúp Trần Việt thiết kế lễ phục một nhà ba người.
Trần Việt đi làm rồi, tiểu Nhung Nhung đến mẫu giáo, Trần Tiểu Bích cũng chưa về, Nặc Viên to như vậy, ngoài người giúp việc ra chỉ có mình cô, ngay cả tìm một người nói chuyện cũng không có.
Trong vườn hoa phía Đông Nặc Viên có một phòng tranh, phòng tranh là một phòng kính trong suốt, trong phòng tranh có đầy đủ công cụ vẽ tranh, có thể nhận ra là Trần Việt bảo người đặc biệt chuẩn bị.
Giang Nhung lần đầu tiên vào phòng ngủ chính nhà họ Trần, trong phòng cũng có giá tranh, nghĩ như vậy, cô liền hiểu ra, những thứ này nhất định là Trần Việt chuẩn bị cho vợ anh.
Tên giống nhau, khuôn mặt giống nhau, bây giờ đến sở thích vẽ tranh cũng giống nhau, lại thêm việc những hình ảnh thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu óc Giang Nhung và kí ức đã mất của cô, còn có vết sẹo trên phần bụng của cô....
Bất kể từ điểm nào cũng tuyệt đối không phải là trùng hợp, lẽ nào cô chính là “Giang Nhung” mà Trần Việt cho rằng đã mất?
Nghĩ đến đây, Giang Nhung đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, hai tay nắm chặt thành cú đấm.
Cô nói với bản thân không được giống như trước kia nép mình vào cái vỏ giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Cô phải nghĩ cách tìm lại kí ức của mình, cho dù những kí ức trong quá khứ không tốt đẹp, nhưng đó là một phần trong quá khứ của cô, phải tìm về, có mới có thể xem như là một người hoàn chỉnh.
Nhưng mà, cô làm thế nào để tìm được đây?
Ít nhất cô cần một chút manh mối.
Ai sẽ cho cô những manh mối chứ?
Giang Nhung nhắm hai mắt lại, nghiêm túc suy nghĩ, bố là người hiểu rõ quá khứ cô nhất, nhưng bố không muốn nhắc đến những chuyện trong quá khứ, thế nên manh mối ở chỗ bố cần phải cắt đứt.
Vậy cô chỉ đành nghĩ đến người khác, Trần Việt không được, tiểu Nhung Nhung không được, Trần Tiểu Bích cũng không được, nghĩ đi nghĩ lại, Giang Nhung nghĩ đến Lương Thu Ngân.
Mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng Giang Nhung có thể cảm nhận được tình bạn sâu đậm giữa Lương Thu Ngân và “Giang Nhung” kia.
Nói không chừng, Lương Thu Ngân chính là điểm đột phá tốt nhất để giúp cô tìm lại kí ức trước kia.
Giang Nhung cố gắng nghĩ lại những lời Lương Thu Ngân đã nói với cô, cô ấy nói bọn họ là bạn thân, đều là từ Thủ dô cùng nhau đến Giang Bắc...
Họ từ thủ đô cùng nhau đến Giang Bắc, ba lại nói có chuyện phải làm ở Tokyo, vậy chuyện này có liên quan đến quá khứ của cô không?
Trong một ngày, Giang Nhung không làm được việc đứng đắn nào cả, trong đầu toàn nghĩ về chuyện này liên quan đến quá khứ của mình.
Trần Việt ra khỏi nhà không phải đi làm ở công ty, mà là cùng với một nhóm chuyên gia nghĩ cách giảm bớt nỗi đau cho Giang Nhung khi cai Morphine.
Sau đó anh và Tiêu Kình Hà đã gặp một số nhà tâm lý học vô cùng nổi tiếng trên quốc tế, hi vọng tìm được cách giúp Giang Nhung khôi phục kí ức.
Bận rộn xong xuôi những chuyện này, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh không đi đâu cả, về nhà, vì trong nhà có Giang Nhung đang đợi anh.
Nghe người giúp việc nói Giang Nhung đang ở phòng tranh, Trần Việt ngay lập tức đi tìm cô.
Cách đó một khoảng không xa, anh nhìn thấy Giang Nhung đang yên lặng ngồi ngây người trong phòng tranh, cũng không biết đang nghĩ gì?
Anh không bước vào làm phiền cô, mà đứng ở trước cửa lặng lẽ nhìn cô, mỗi ngày bận rộn xong xuôi trở về nhà có thể được nhìn cô như vậy, anh đã rất thỏa mãn.
Có thể do ánh mắt của anh quá nóng bỏng nên bị Giang Nhung phát hiện được, cô quay đầu lại, dịu dàng cười với anh: “Anh về rồi à.”
“Ừm, anh về rồi.” Hai câu nói đơn giản bình thường biết bao, nhưng Trần Việt đã chờ mong tận ba năm.
Trước kia anh luôn tan ca muộn hơn cô, khi về nhà, cô sẽ nói một câu... Anh về rồi à.
Vào lúc Trần Việt vẫn muốn nói thêm gì, người giúp việc trong nhà vội chạy đến: “Cậu chủ, cô chủ nhỏ cứ khóc mãi, khuyên thế nào cũng không được, mời ngài qua xem cô bé.”
“Tiểu Nhung Nhung bị sao vậy?” Người hỏi không phải Trần Việt mà là Giang Nhung. Cô trông có vẻ còn nóng lòng hơn Trần Việt.
Trần Việt nắm lấy tay cô: “Em đừng vội, chúng ta cùng qua xem thử.”
“Ừm.” Giang Nhung gật đầu, để Trần Việt nắm tay cô đi.
Họ còn chưa đi đến phòng khách của tòa nhà chính, tiếng khóc của Tiểu Nhung Nhung đã vang đến tai họ, Trần Việt theo bản năng nắm chặt tay Giang Nhung: “Trẻ con khóc là chuyện bình thường, em đừng quá lo lắng.”
“Sao có thể không...” Nhận ra phản ứng của mình quá lớn, Giang Nhung nuốt những lời muốn nói lại, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh hơn.
“Oa oa oa...” Tiểu Nhung Nhung ngồi trên ghế sofa gào khóc, không để ai lại gần, chị A Linh chăm sóc cô bé không được, anh Liệt mà cô bé thích cũng không được.
Có lẽ cô bé đã khóc rất lâu, hai con mắt sưng lên như hai quả đào, có vẻ như đã chịu sự ủy khuất rất lớn.
Giang Nhung hất tay Trần Việt ra, sải bước lao tới, muốn ôm tiểu Nhung Nhung vào lòng, nhưng tiểu Nhung Nhung dùng sức vùng vẫy: “Không cần chị, Nhung Nhung không cần chị.”
Cô bé vừa khóc vừa lau nước mắt, khóc đến vô cùng đau khổ, khóc đến đau thắt tim gan, khuôn mặt nhỏ đáng thương đó trông như cả thế giới đều đang ức hiếp cô bé.
“Tiểu Nhung Nhung...” Giang Nhung thấy tiểu Nhung Nhung khóc đến đau lòng như vậy, trái tim cô cũng sắp tan nát rồi, nhưng do tiểu Nhung Nhung kháng cự cô, cô cũng không biết nên làm sao.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!