CHƯƠNG 726: KHÔNG PHẢI CHỖ ĐỂ EM CHƠI ĐÙA
Lúc nhắc đến anh Liệt, nụ cười trên môi cô luôn luôn rực rỡ như vậy, rực rỡ đến nỗi dường như có thể áp đảo hết tất cả mọi ngôi sao sáng trên bầu trời.
Đó chính là cô!
Cô tên là Trần Nhạc Nhung!
Cũng chính là Nhung bảo bối của anh.
“Anh Liệt của em rốt cuộc là tốt ở chỗ nào? Lại có thể làm cho em thích đến như vậy?” Anh nhịn không được mà muốn biết ở trong lòng cô, anh đến tột cùng là dáng vẻ như thế nào.
Dưới tình huống cô không biết anh chính là anh Liệt của cô, để cho cô nói ra lời nhận xét thật lòng nhất.
Anh rất để ý anh ở trong lòng cô rốt cuộc là dáng vẻ như thế nào.
“Anh Liệt của em chỗ nào cũng…” đều tốt… hai từ này cô vẫn nhịn vào, hừ… anh Liệt của cô thật là xảo quyệt, muốn nghe cô khen anh à?
Nếu muốn nghe cô khen anh thì anh cứ thoải mái nói ra, cô có thể không ngủ không nghỉ mà khen anh mấy ngày mấy đêm, nhưng dưới tình huống anh ngược lại không biết cô đã nhận ra anh là anh Liệt rồi mà còn hỏi anh tốt chỗ nào?
Nếu như cô nói anh chỗ nào cũng tốt, hôm khác anh lại có tư cách để kiêu ngạo rồi lỡ như anh không muốn đối xử tốt với cô nữa thì làm sao đây?
“Anh Liệt của tôi…” Nói đến đây, cô lại cố ý thở dài một tiếng, buồn rầu nói: “Anh Liệt của tôi tốt thì tốt thật, nhưng tôi lại cảm thấy anh ấy hình như không thích tôi.”
“Làm sao có thể?” Anh buột miệng nói ra, cô nhóc này làm sao lại có thể nghĩ như vậy chứ?
Anh thích cô, thích đến nỗi vượt xa tưởng tượng của bản thân, cô thế mà lại nói anh không thích cô.
“Anh cũng không biết anh ấy, làm sao biết anh ấy sẽ thích em?”Tiểu tử, xem xem anh giải thích như thế nào, Trần Nhạc Nhung đắc ý nghĩ, nhưng trên mặt lại lộ vẻ buồn rầu không nên có ở tuổi của cô. “Có lẽ anh ấy thích người con gái khác, cũng là không thể nói chính xác được.”
“Anh ấy làm sao có thể thích người con gái khác…” Anh vội trả lời, nói xong mới cảm thấy không đúng lắm.
“Anh làm sao biết anh ấy sẽ không? Anh cũng không phải là gì của anh ấy, làm sao có thể hiểu rõ anh ấy được?” Anh Liệt, thật xin lỗi, ai biểu anh làm như không quen em, em không thể quang minh chính đại ở chung với anh nên chỉ có thể đùa giỡn anh thôi.
“Anh…” Anh chính là anh Liệt của em đây, là người mà lúc nhỏ em thích được anh ôm trong lòng nghe anh kể chuyện đây, còn nói đợi cho anh trưởng thành sẽ đến tìm anh.
Nhưng, lời nói đến bên môi, anh lại không thể thốt ra, vì chưa phải lúc thích hợp nên anh chỉ có thể để tiểu bảo bối của anh ủy khuất chờ anh mà thôi.
“Anh trả lời không được phải không.” Trần Nhạc Nhung ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, giọng nói đột nhiên có chút chua chát: “Bất kể anh Liệt có thích em hay không, em cũng sẽ luôn thích anh ấy.”
Nhìn cô thương cảm như vậy, Quyền Nam Dương rất đau lòng, đưa tay ra xoa đầu cô: “Thật ra anh cũng biết, em nghĩ xem xem, anh Liệt kia có thể làm cho em thích đến như vậy, chắc chắn là có ưu điểm nào đó hấp dẫn em, nói không chừng điểm hấp dẫn em đó chính là anh ấy đối xử tốt với em đó.”
“Ngài Tổng thống, anh đã từng thích một người nào chưa?” Cô thu hồi tầm mắt, nhìn khuôn mặt rõ ràng góc cạnh của anh: “Chính là luôn đặt ở trong tim, lúc nào cũng nhớ người ấy, là loại cảm giác rõ ràng vừa mới gặp mặt rồi, nhưng người ấy vừa rời đi thì lại muốn gặp nữa.”
“Có.” Anh nói, từ này nói ra đặc biệt mạnh mẽ: “Người mà anh thích kia, cô ấy rất ưu tú, so với trong tưởng tượng của anh thì ưu tú rất nhiều”
“Là… ngài Tổng thống, anh nói thật sao?” Anh Liệt đang khen cô sao, thật sự đang khen cô sao?
Trời ơi, thật vui chết mất, vừa phấn khích vừa khẩn trương, khẩn trương đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài.
“Đương nhiên là thật.” Lúc nói chuyện, anh rất tự nhiên mà đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc lộn xộn trên trán của cô, lại tiếp tục nói: “Thật ra trong ấn tượng của anh, cô ấy luôn là được người khác che chở mà lớn lên, nhưng gần đây có rất nhiều chuyện đã làm cho anh phải nhìn cô ấy bằng cặp mắt khác, tất cả những việc cô ấy làm, đã vượt ra xa trong tưởng tượng của anh rồi.”
“Cô ấy như vậy, anh sẽ càng thích hơn phải không?” Nếu như anh Liệt không thích cô nỗ lực như vậy, chỉ thích cô ngoan ngoãn làm một người phụ nữ đứng sau lưng anh, như vậy cô phải làm sao đây?
“Đương nhiên thích hơn rồi!” Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng giống như đã chứa đựng tình cảm hàng vạn năm rồi.
Đương nhiên thích rồi!
Trần Nhạc Nhung nhìn anh, khóe môi khẽ giương lên, nhẹ nhàng mà cười.
Cô cười đến mức mặt mày đều cong lên, ánh sáng trong con ngươi càng thêm xán lạn chói mắt đến nỗi có thể đủ để soi sáng bầu trời dêm dầm mưa rả rích này rồi.
Quyền Nam Dương cũng nhìn cô, trong con ngươi của anh cũng giống như chứa đựng những vì sao vậy, những vì sao rực rỡ, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, gần như là chìm đắm trong ánh mắt của đối phương.
Anh Liệt nói anh ấy cũng thích cô như vậy!
Trần Nhạc Nhung vui mừng muốn hét lên, hận không thể lập tức kéo tay của anh, nói cho mọi người biết, người này chính là anh Liệt của cô, người này chính là người mà cô thích.
Ầm…
Đột nhiên một tiếng vang lớn, phá vỡ sự yên tĩnh lúc này, Quyền Nam Dương và Trần Nhạc Nhung đồng thời xoay người nhìn về nơi phát ra âm thanh, mọi người đang nghỉ ngơi trong liều cũng vọt ra ngoài xem.
Nhưng bởi vì trời đã tối, chỉ có thể nghe thấy âm thanh, cũng không thể nhìn thấy được tình tình như thế nào, vì vậy Quyền Nam Dương trước tiên đứng ra nói: “Thư kí Hà, cậu tìm mấy người đi với tôi xem xem đã xảy ra chuyện gì.”
Lúc thư kí Hà đang phân phó, anh đã bỏ lại Trần Nhạc Nhung mà tiến lên phía trước mấy bước, bên cạnh anh không chỉ có mình cô, mà lúc quan trọng này, ở trong lòng anh sự an toàn của mọi người là trên hết.
“Liệt… ngài Tổng thống, tôi cũng muốn đi cùng anh.” Trời tối như vậy, ở bên ngoài khắp nơi đều là tình cảnh bi thảm sau cơn động đất, nói không chừng chỉ cần không cẩn thận cũng có thể bị rơi vào trong hố người khác đã đào sẵn, không ở bên cạnh anh Liệt, cô không yên tâm.
“Không được.” Quyền Nam Dương đầu cũng không quay lại mà nghiêm nghị từ chối.
“Tôi phải đi!” Cô cắn răng, chạy chậm đuổi theo anh, sau khi đuổi kịp rồi, cô cũng không quan tâm người khác xem quan hệ giữa bọn họ như thế nào, cô ôm chặt lấy cánh tay anh, nói: “Chính miệng anh hôm nay đã nói là sẽ không để cho anh rời khỏi tầm mắt của anh rồi. Chiều hôm nay tôi cũng như vậy, tại sao giờ lại không được?”
“Tình huống hiện tại không giống nhau, em nên ngoan ngoãn ở trong chỗ an toàn, không cho phép rời đi.” Quyền Nam Dương mạnh mẽ kéo tay của cô ra.
Mặc dù chính miệng anh hôm nay nói như vậy, không để cô rời khỏi tầm mắt của anh, nhưng tình tình hiện tại lại không giống, anh không thể để cho mạo hiểm cùng anh được.
“Sao mà không giống được? Tôi thấy đều giống nhau.” Cô không phải là người tùy hứng không nghe lời như vậy, càng không muốn mang lại phiền phức cho anh Liệt nhưng lúc này cô đang rất sợ, cho nên cô mới không nghĩ chu toàn như trước.
“Trần Nhạc Nhung, đây là khu động đất, không phải là chỗ chơi, càng không phải để cho em có thể chơi đùa được.” Anh quá hiểu rõ tính tình của cô, nếu như không tự cô từ bỏ ý nghĩ đó thì anh vừa mới rời đi, cô chắc chắn sẽ nghĩ cách theo tới.
“Anh cũng nói em đến để chơi đùa sao?” Người khác đều nói cô đến là để chơi đùa, cô không tức giận cũng không cảm thấy buồn. Bởi vì những người đó căn bản không là gì của cô cả, cô sẽ không quan tâm họ nói gì, làm gì.
Nhưng anh không giống, anh là anh Liệt của cô, cô kiên trì lâu như vậy, luôn cố gắng chống đỡ, không kêu đói, không kêu mệt.
Người khác không biết, chẳng lẽ đến anh cũng không biết cô nỗ lực, kiên trì lâu như vậy sao?
Tối hôm nay cô giúp họ mang vật liệu, cô bị ngã mấy lần.
Có một lần cô bị ngã trong vũng bùn, cô cũng không kêu la, cố gắng bò dậy mang một thân toàn là bùn, tiếp tục giúp họ mang vật liệu.
Bởi vì trời tối không nhìn thấy gì, đa phần cô đều mò mẫm đi về phía trước, có lần bị vấp ngã trên đường toàn là đá vụn, đầu gối của cô đều bị chảy máu, nhưng nghĩ đến có thể giúp đỡ được phần nào cho anh Liệt, cô cũng phải nhẫn nhịn mà tiếp tục.