CHƯƠNG 804: ANH KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH
Anh đã từng nói với cô rằng không được phép tháo nhẫn cho đến khi anh đeo nhẫn cưới cho cô.
Những gì Long Duy nói với cô thỉnh thoảng vẫn vang lên bên tai, nhưng cô không giữ lời hứa với anh.
Khi đính hôn với Quyền Nam Dương, cô đã tháo chiếc nhẫn cầu hôn do Long Duy tặng xuống, lấy một sợ dây buộc chiếc nhẫn lại và treo nó lên cổ.
Không thể đeo lên ngón tay nữa, nên cô đặt chiếc nhẫn gần trái tim mình nhất, chờ anh trở về.
Đợi anh quay lại, tự tay anh đeo nhẫn cưới vào tay cô.
Nhưng cô đã đợi rất lâu rất lâu, vẫn không thể đợi được anh trở về, không thể đợi anh tự tay tháo nhẫn xuống, rồi đeo nhẫn cưới của họ cho cô.
Bây giờ sự trong sạch của cô đã bị người khác hủy hoại rồi. Cho dù anh có trở về, cô còn có mặt mũi nào để đối mặt với anh đây?
"Long Duy, anh rốt cuộc đang ở đâu? Anh có biết em nhớ anh đến mức nào không?" Những lời này, cô chỉ có thể nghĩ ở trong lòng.
Khi nghĩ về Long Duy, Tưởng Linh Nhi luôn có một hành động đã trở thành thói quen, đó là cầm lấy chiếc nhẫn anh trao cho cô.
Lúc này, như thường lệ, cô đưa tay chạm vào cổ mình, nhưng cô không sờ thấy chiếc nhẫn mà chưa bao giờ rời khỏi người.
Sờ không thấy chiếc nhẫn, Tưởng Linh Nhi sờ lại một lần nữa, nhưng vẫn không sờ thấy nó đâu, cô sững người, lập tức ngồi bật dậy.
Đó là thứ duy nhất mà Long Duy để lại cho cô rồi, làm sao cô có thể làm mất nó được.
Tưởng Linh Nhi không để ý đến vết thương trên đầu đang đau, cô lật chăn ra, tìm khắp trên giường, trên giường không tìm thấy, cô lại tìm khắp trong phòng.
Căn phòng không lớn, cô không buông tha một ngóc ngách nào, nhưng vẫn không thể tìm thấy chiếc nhẫn cô đang muốn tìm.
Trên giường không có, trong phòng cũng không có, vậy chiếc nhẫn có thể rơi ở đâu được chứ?
Tưởng Linh Nhi xoa xoa cái đầu đang đau nghĩ một lúc... Chẳng lẽ là người phụ nữ vừa rồi đã lấy nó đi khi cô ta thu dọn ga trải giường?
Rất có khả năng là như vậy.
Nghĩ đến điều này, Tưởng Linh Nhi đến dép cũng không kịp mang, quay người lao ra ngoài.
Mở cửa, cô không nhìn rõ những gì đang diễn ra bên ngoài, cô lao ra với cái đầu khó chịu, vừa lao ra đã đụng vào một bức tường thịt rắn.
Bức tường thịt đó quá cứng, cứng đến nỗi đầu của Tưởng Linh Nhi đụng vào suýt nữa thì choáng rồi, choáng đến mức loạng choạng, chút nữa thì ngã xuống đất.
May mắn thay, người đàn ông đã tóm lấy cô, để cô ổn định lại cơ thể, mà không phải tiếp xúc thân mật với mặt đất lạnh và cứng.
"Cảm..." Lời cảm ơn còn chưa kịp nói xong. Tưởng Linh Nhi ngước nhìn lên, thấy một khuôn mặt đang đeo mặt nạ.
Mọi thứ xảy ra trước đó tràn vào tâm trí của Tưởng Linh Nhi như một trận lụt, ghê tởm đến mức cô lấy tay bịt miệng, bắt đầu nôn mửa.
Chỉ nhìn thấy anh thôi, cô cũng đã ghê tởm đến mức này.
Người đàn ông mím môi với nụ cười lạnh lùng trên khóe môi: "Tưởng Linh Nhi ah, Tưởng Linh Nhi, trước khi nhà Long bị hủy diệt cô đã từng tận tình quan tâm chăm sóc, ngoãn ngoãn dịu dàng với tôi, cô đóng giả thật đúng là rất giống đó. "
Sau khi nôn xong, Tưởng Linh Nhi lau miệng, quay người bước đi. Giọng nói của người đàn ông chậm rãi và nhịp nhàng phía sau cô: "Cô đang tìm cái này à?"
Tưởng Linh Nhi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông đó, đồng thời cũng thấy chiếc nhẫn anh ta đang cầm trong tay.
Anh ta cầm sợi dây, chiếc nhẫn được treo trên sợi dây, lơ lửng như vậy trước mắt Tưởng Linh Nhi, lắc qua lắc lại.
"Trả lại cho tôi." Tưởng Linh Nhi đưa tay ra để bắt lấy nó, nhưng người đàn ông di chuyển nhanh hơn cô, khẽ tránh cũng tránh được cô.
"Muốn lấy nó sao?" Anh nhìn thẳng vào cô, đôi mắt anh không thể đoán được.
"Đó là đồ của tôi, anh trả lại cho tôi." Tưởng Linh Nhi với lấy nó một lần nữa, cố gắng lấy lại chiếc nhẫn của cô, lấy lại bảo bối của cô.
Lần này, người đàn ông đó đến cả tránh cũng không thèm, chỉ nhấc người lên cao, Tưởng Linh Nhi không thể chạm vào chiếc nhẫn.
Hai người họ, một người dáng nhỏ nhắn khoảng mét sáu, một người cao đến một mét tám.
Người đàn ông đứng đó như một ngọn núi, Tưởng Linh Nhi không thể bắt được anh ta.
Cô nhảy lên, cào cấu rồi hét lên: "Ác quỷ, trả chiếc nhẫn lại cho tôi, mau trả lại cho tôi."
Anh ta nâng chiếc nhẫn lên cao, như thể trêu chọc một con khỉ: "Tưởng Linh Nhi, cô dựa vào cái gì mà nói chiếc nhẫn này là của cô?"
Tưởng Linh Nhi gầm gừ: "Đây là đồ của tôi, tôi đã luôn mang theo nó trên người, anh mau trả lại nó cho tôi, không thì tôi sẽ không khách sáo nữa đâu."
Người đàn ông cười khúc khích: "Cô không khách sáo? Cô dựa vào cái gì mà không khách sáo chứ? Cô chỉ là một thứ đồ chơi tôi bắt về. Cô dựa vào cái gì mà không khách sáo với tôi?"
"Trả lại cho tôi!" trong mắt của Tưởng Linh Nhi chỉ nhìn thấy chiếc nhẫn. Còn việc người đàn ông này là ai, cô hoàn toàn không thèm nghĩ tới.
Cho dù là có làm anh ta tức giận, anh sẽ vặn gãy cô đi chăng nữa, cô cũng không quan tâm. Không có gì quan trọng hơn việc lấy lại chiếc nhẫn.
"Trả lại cho tôi?" Anh vẫn cười, nhưng nụ cười lại cực kỳ xấu xa.
"Trả lại cho tôi." Tưởng Linh Nhi vẫn đang cướp lấy, nhưng không thể.
"Nói một vài lý do để tôi trả lại cho cô. Nếu cô nói dễ nghe, tôi có thể sẽ trả lại cho cô." anh nói.
"Trả lại cho tôi. Nó là của tôi, anh phải trả lại cho tôi." Tưởng Linh Nhi sớm đã mất đi lý trí, căn bản không thể bình tĩnh suy nghĩ.
"Phải trả lại cho cô." Người đàn ông mỉm cười tà ác, giơ tay ra và ném chiếc nhẫn ra ngoài cửa sổ: "Tưởng Linh Nhi, chiếc nhẫn này đã bị chính tay cô tháo xuống, vậy thì cô không có tư cách sở hữu nó một lần nữa."
Tưởng Linh Nhi nhìn người đàn ông đã ném chiếc nhẫn ra khỏi cửa sổ. Cô vội vã chạy qua cố lấy lại, nhưng không chỉ không lấy được chiếc nhẫn, cô lại bị đập đầu vào tường.
"Không được, không được, không được, không thể được..." Cô lập tức quay người lao ra khỏi sân, nhìn thấy nơi chiếc nhẫn vừa rơi xuống bên dưới cửa sổ là một hồ bơi.
Cô không kịp nghĩ bất kỳ thứ gì, lập tức lao xuống hồ bơi.
Nước lạnh thấu xương, nhưng dường như Tưởng Linh Nhi không cảm nhận được gì, lặn xuống bên dưới đáy, tìm chiếc nhẫn.
Cô chìm xuống đáy nước nhưng lại không tìm thấy chiếc nhẫn, không tìm thấy chiếc nhẫn mà Long Duy đã trao cho cô.
"Tưởng Linh Nhi, cô đang tìm cái chết hay sao hả?" Người phụ nữ đáng chết này, trên người cô vẫn đang bị thương, con nhảy xuống hồ bơi, cô ta không cần cái mạng này nữa hay sao?
Người đàn ông không ngần ngại, nhảy xuống nước theo, ôm chặt lấy Tưởng Linh Nhi và kéo cô vào bờ, nhưng Tưởng Linh Nhi không muốn, cô vừa đẩy vừa đá, chỉ là không để anh đến gần cô.
Đợi sau khi có một chút không gian, cô lại chìm xuống đáy để tìm chiếc nhẫn.
Thấy rằng lãng phí thời gian ở dưới nước càng ngày càng nhiều, khuôn mặt của người đàn ông ngày càng khó coi: "Tưởng Linh Nhi, biết trước có ngày hôm nay, lúc đầu tại sao lại làm thế?"
Lần này, anh siết chặt lấy Tưởng Linh Nhi, buộc cô phải lên bờ.
"Ác quỷ, anh đang làm gì vậy?" Anh hủy đi sự trong sạch của cô còn chưa đủ hay sao? Vẫn còn muốn phá hủy thứ duy nhất mà Long Duy để lại cho cô?
Anh lạnh lùng hỏi: "Chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi, nhìn cô lo lắng như thế."
"Đó không phải là một chiếc nhẫn ..." Đó là Long Duy của cô, chiếc nhẫn cầu hôn mà anh tặng cô, là tín vật đã giúp cô gắng sức chịu đựng suốt một năm qua.
Bọn họ thậm chí còn không biết chiếc nhẫn đó quan trọng với cô như thế nào.
Nó còn quan trọng hơn cuộc sống của cô.
"Nhưng cô đã không còn đủ tư cách để có nó nữa rồi" người đàn ông nói.