CHƯƠNG 831: “ĐIỂM TÂM” TRƯỚC BỮA SÁNG
Bởi vì anh là đàn ông!
Tuy đáp án rất đơn giản, nhưng Trần Nhạc Nhung hiểu rõ, anh Liệt cũng gián tiếp nói với cô rằng anh ở trước mặt cô chỉ là một người đàn ông bình thường, không phải là ngài Tổng thống gì cả.
Nghĩ đến ý nghĩa này, Trần Nhạc Nhung mặc kệ sự ngăn cản của Quyền Nam Dương, cô sải bước vào nhà bếp, từ phía sau ôm lấy vòng eo gầy săn chắc của anh.
Bị cơ thể mềm mại của cô ôm lấy, thân thể Quyền Nam Dương hơi cứng đờ, kể cả bàn tay đang cầm xẻng cũng cứng đến nỗi không biết phải làm sao.
Nghĩ lại Quyền Nam Dương anh đường đường là một Tổng thống nước A, lãnh đạo cao nhất của một nước, ngày anh lên nhậm chức cũng chưa từng thấy anh căng thẳng, nhưng một cô nhóc như cô lại khiến anh lúng túng không biết phải làm thế nào.
“Anh Liệt...” Trần Nhạc Nhung gọi anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ nguậy trên lưng anh: “Nếu chúng ta cơ thể đơn giản sống như thế này cả đời thì tốt biết bao.”
Ngày thường, hai người cùng đi làm, cùng tan ca.
Sau khi tan ca cùng nhau về nhà hoặc có thể như hôm nay, trước khi về nhà đi dạo siêu thị, mua một ít nguyên liệu thích ăn, sau đó đích thân nấu vài món ngon cho người mình yêu ăn.
Những người bình thường mỗi ngày đều lặp đi lặp lại cuộc sống như thế, nhưng đối với người có thân phận như họ có thể là một điều xa xỉ.
Hôm nay cuối cùng Trần Nhạc Nhung đã hiểu ý nghĩa thực sự về việc tại sao mẹ lại thường dành thời gian nấu cơm cho cả nhà, cũng hiểu ba bận rộn như thế cũng thường vào bếp với mẹ.
Thật ra ba mẹ chỉ đang dùng hành động đơn giản bình thường như thế để bày tỏ tình yêu của họ đối với gia đình và tình yêu dành cho đối phương.
Cả đời này cô không cầu mong người mình yêu có thể vượt qua tình cảm của ba mẹ, nhưng trong lòng cô vẫn khao khát có được tình yêu như họ.
“Tất nhiên, chỉ cần em bằng lòng, chúng ta chắc chắn có thể sống như thế này suốt đời.” Quyền Nam Dương đang xào đồ ăn nhưng vẫn không quên quan tâm đến cảm nhận của Trần Nhạc Nhung.
Bên ngoài trong công việc, anh là Tổng thống, là lãnh đạo tối cao của một quốc gia.
Về đến nhà, về đến bên Trần Nhạc Nhung, anh bằng lòng chỉ làm người đàn ông của cô, một người đàn ông chăm lo gia đình bình thường.
“Anh Liệt...” Trần Nhạc Nhung ôm anh chặt hơn, cả người dựa sát vào người anh và thân thể mềm mại của cô tất nhiên cũng áp sát lên lưng anh.
Quyền Nam Dương bị cô quyến rũ đến nỗi tâm trạng phơi phới, anh thật muốn ném cái xẻng trong tay đi, không muốn nấu ăn nữa, tối hôm nay ăn “điểm tâm” bên cạnh này là được rồi.
Đàn ông, nhất là đàn ông có ham muốn kiểm soát cực kỳ mãnh liệt như Quyền Nam Dương, sức hành động của họ thường sẽ vượt quá mức tưởng tượng của họ.
Anh vừa nảy ra ý nghĩ này, cơ thể anh còn nhanh hơn suy nghĩ của anh, quay người lại nhanh chóng ôm Trần Nhạc Nhung vào lòng, theo sau đó là một nụ hôn nóng bỏng.
Trần Nhạc Nhung vẫn ôm lấy anh, đầu óc vẫn đang tưởng tượng những chuyện lộn xộn, đột nhiên trời đất quay cuồng, vào khoảnh khắc tiếp theo cô đã bị anh ôm hôn vào lòng.
Hỏng rồi!
Trần Nhạc Nhung thì thầm, xem ra cô lại đề cao sức chịu đựng của anh Liệt rồi, cô không làm gì cả mà, sao lại chọc ghẹo phải anh Liệt chứ?
Ngay lúc đầu óc vẫn còn tỉnh táo, Trần Nhạc Nhung mơ mơ màng màng suy nghĩ, suy đi nghĩ lại, cuối cùng nhớ ra mình đã chọc ghẹo đến anh Liệt chỗ nào.
Chắc không phải là...
“Đang nghĩ gì vậy?” Quyền Nam Dương đột nhiên buông Trần Nhạc Nhung ra, cô trở nên dễ thở hơn, trên đầu bèn vang đến giọng nói hơi khàn đặc của anh Liệt: “Nhung Nhung, không tập trung vào thời điểm như thế, anh Liệt sẽ rất tức giận. Anh Liệt tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Anh Liệt...” Trần Nhạc Nhung biết cô đã vô tình châm lửa, vội đẩy anh ra và đứng qua một bên: “Anh Liệt, đồ ăn trong chảo khét hết rồi.”
Ừm, cô cảm thấy cô thực sự rất thông minh, vào giây phút nguy cấp như thế vẫn có thể nghĩ ra cách “chuyển nguy thành an” tốt như vậy.
Quyền Nam Dương nhìn cô chăm chú, không nói chuyện, ánh mắt nóng bỏng và sâu thẳm, dường như vào khoảnh khắc tiếp theo anh sẽ biến thành một con thú dữ nuốt chửng cô vào bụng.
“Anh Liệt, em... Em đói!” Một chiêu không được, Trần Nhạc Nhung lại nghĩ ra chiêu thứ hai, lần này cô có thể chắc chắn rằng anh Liệt nhất định sẽ không tiếp tục truy cứu việc cô vô tình châm ngòi lửa nữa.
Quyền Nam Dương nuốt nước bọt, nói với giọng khàn đặc: “Ngồi yên ở phòng khách đi, không được xằng bậy, nếu không hậu quả tự chịu.”
“Vâng.” Đề phòng trở thành món điểm tâm bị anh Liệt nuốt chửng vào bụng, Trần Nhạc Nhung gật đầu và chạy liền ra ngoài.
Về tới phòng khách, Trần Nhạc Nhung tìm một góc nhìn tốt nhất để có thể thấy được anh Liệt trong nhà bếp.
Nhìn một hồi, cô không khỏi cảm thán từ trong tận đáy lòng lần nữa, anh Liệt của cô thường ngày không những đẹp trai đến nỗi không ai sánh bằng, ngay cả khi nấu ăn cũng đẹp trai.
Ánh mắt của mình sao lại tốt đến vậy
Tốt đến nỗi sắp không có bạn bè rồi này.
Không lâu sau, ba món ăn một món canh đã được bưng lên bàn.
Có gạch cua hấp, cá rô hấp và khổ qua nhồi đậu hũ, Quyền Nam Dương cũng không phải tùy tiện làm ra ba món ăn đơn giản này, mà là làm theo khẩu vị thích thanh đạm của Trần Nhạc Nhung.
“Anh Liệt, sao anh lại?” Thật không thể tưởng tượng nổi, vốn Trần Nhạc Nhung cho rằng anh Liệt giành nấu cơm là vì anh lo lắng cô không biết nấu.
Nhưng khi thấy những món ăn do anh Liệt nấu, Trần Nhạc Nhung kinh ngạc không thôi, một lần nữa không dám tin vào những gì cô thấy được.
“Cái gì sao lại?” Do thời tiết lạnh nên Quyền Nam Dương múc một chén canh cho Trần Nhạc Nhung trước, đưa vào tay cô: “Uống chén canh cho ấm người trước đi.”
“Anh Liệt, sao anh biết nấu ăn vậy?” Ngài Tổng thống của một nước đó, những gì anh ăn và dùng đều có người chuyên trách chuẩn bị một cách nghiêm ngặt và đưa đến bàn ăn của anh, sao anh lại biết nấu ăn vậy?
“Biết nấu ăn còn cần lý do à?” Chẳng lẽ anh phải nói với cô rằng sở dĩ anh biết nấu ăn là do cô không biết, nên anh nhất định phải biết.
“Chỉ là em không ngờ anh biết nấu ăn.” Trần Nhạc Nhung bưng chén canh lên uống hai ngụm lớn rồi lại gắp thức ăn bỏ vào miệng, vừa ăn vừa gật đầu: “Ưm, anh Liệt thực sự rất ngon.”
“Anh Liệt rất ngon?” Quyền Nam Dương nhếch mép, ánh mắt chan chứa theo một tia sáng xấu xa.
Anh như thế này, trước kia Trần Nhạc Nhung chưa từng gặp qua.
“Anh Liệt, anh cười gì thế?” Cô hiểu hàm ý nụ cười xấu xa của anh, nhưng cô lại nhấp nháy đôi mắt to sáng sủa, tỏ ý không hiểu gì cả.
“Qua đây.” Quyền Nam Dương vỗ vào vị trí kế bên, tỏ ý Trần Nhạc Nhung ngồi kế anh.
Hứ, anh Liệt xấu xa, ăn cơm thì ăn cơm đi, còn muốn chơi trò gì nữa, chẳng lẽ anh còn muốn coi cô là món khai vị của anh à?
“Hửm?” Quyền Nam Dương nhướng mày.
Trần Nhạc Nhung vội đứng dậy đi về phía anh, vừa đến đã bị Quyền Nam Dương ôm chầm lấy ngồi lên đùi: “Anh Liệt ở đây này, em không định nếm thử à?”
“Nếm thử anh Liệt?” Khuôn mặt Trần Nhạc Nhung đỏ bừng, anh Liệt lại muốn giở trò lưu manh với cô à?
Trong lòng cô ngược lại khá sẵn lòng nhưng vẫn có chút xấu hổ, căng thẳng đến nỗi hai tay chống lên ngực anh: “Anh Liệt, đừng như vậy.”
“Đừng như thế nào? Hửm?” Quyền Nam Dương cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm cô ở khoảng cách gần, gần đến nỗi Trần Nhạc Nhung có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang lướt qua mặt cô.