CHƯƠNG 837: CÓ “XÁC CHẾT”
"Vụ Sơn này thật sự là danh bất hư truyền, từ nhỏ đến lớn tôi cũng chưa từng gặp qua sương mù dày đặc như thế. Mọi người theo sát một chút, tuyệt đối đừng để bị tách ra." Người dẫn đầu nhóm phượt đứng ở một bên, đếm số người, còn không quên căn dặn đoàn người.
"Đội trưởng Tiền, anh cũng chú ý một chút, tuyệt đối đừng để tiên nữ trong sương mù đem anh lôi đi mất." Một người bạn trong nhóm phượt trêu ghẹo nói.
"Vậy thì tốt. Nếu có tiên nữ đem tôi kéo đi, tôi sẽ ở lại chỗ này, cùng tiên nữ sinh một đội tiểu tiên nữ. Sau này các bạn tới nơi này cũng có một chỗ đặt chân." Đội trưởng Tiền đón lời lại nói ra.
"Nếu có chuyện tốt như vậy, tôi cũng sẵn lòng ở lại." Tiểu Tráng cũng không cam chịu yên tĩnh, cũng nói đùa thêm vào, nhưng anh ta vừa nói ra khỏi miệng, Tiến liền giữ một bàn tay của anh ta: "Nếu có tiên nữ nào vừa ý cậu, chắc chắn là con mắt bị mù."
Tiến vừa nói xong, khiến cho một đám người cười ha ha.
Tiếng cười xuyên qua sương mù, vang vọng ở trong sơn cốc ít có bóng người này, kết thành từng chuỗi âm nhạc tuyệt vời, tất cả mọi người càng chạy càng có sức lực.
Phía trước núi Vụ Sơn chỉ có một con đường lớn nối thẳng tới khu biệt thự ở giữa sườn núi, cũng là con đường duy nhất, mấy con đường nhỏ khác đều là do nhóm phượt tìm ra, cho nên con đường này đã chật hẹp còn vô cùng khó đi.
Bởi vì đoàn người tới đây chủ yếu nhất là xem cảnh sương mù ở Vụ Sơn, cũng không vội vàng, trên đường đi vừa đi vừa nghỉ, cười cười nói nói, bầu không khí rất vui vẻ.
Đi đã được hơn nửa ngày, mấy cô gái trong đội sắp không chịu được nữa, đội trưởng đưa ra quyết định chuẩn bị tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ, bổ sung một chút đồ ăn, sau đó tiếp tục lên núi.
Đội trưởng vừa ra chỉ thị một cái, mọi người liền để ba lô trên lưng xuống, trải thảm lót, lấy đồ ăn và ăn, tất cả công việc đều tiến hành đâu vào đấy.
Đội trưởng nói: "Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, mọi người chúng ta chơi một trò chơi nhỏ đi."
Lập tức có người phụ họa: "Được được."
Trần Nhạc Nhung không biết chơi trò chơi gì, vừa uống nước vừa nhìn Đội trưởng, nói với anh ta vẫn cảm thấy rất có hứng thú với trò chơi.
Đội trưởng lại nói: "Chúng ta chơi thần giao cách cảm, hai người thành một đội, hai đội đấu với nhau, đội nào thắng lại cùng đội thắng kia đấu tiếp, đấu đến khi tìm ra người thắng cuối cùng."
Chỉ thị vừa được đưa ra, tất cả mọi người đều tìm người bình thường có quan hệ tốt nhất và ăn ý nhất với mình tạo thành một đội.
Trần Nhạc Nhung và chị Yến không có chút do dự nào tạo thành một đội nhỏ, chị Yến vỗ vỗ vai Trần Nhạc Nhung, ở bên tai của cô nói nhỏ: "Hũ giấm nhỏ, chị Yến muốn đi tìm chỗ để đi vệ sinh, em muốn cùng đi không?"
Trần Nhạc Nhung chưa kịp nói gì, ngược lại là Tiến thính tai, giành nói ra trước: "Hũ giấm nhỏ cũng là con gái, cậu bảo em ấy đi cùng cậu, không bằng để tớ đi cùng cậu."
Chị Yến nhấc chân hướng vào Tiến đá một cái: "Cậu cút ra xa một chút cho tớ."
Tiến tỏ vẻ rất oan ức: "Các cậu không có coi tớ là đàn ông, tớ cũng không có xem các cậu là con gái, tớ đi cùng cậu, sao lại không được?"
Chị Yến gửi cho Tiến một cái ánh mắt không quan tâm, quay người đi tới một khoảng rừng tương đối kín đáo để giải quyết vấn đề sinh lý của bản thân.
Chị Yến vừa đi, lập tức một người nổi tiếng trong nhóm phượt chen đến bên cạnh Trần Nhạc Nhung, ngồi xuống chỗ của chị Yến: "Hũ giấm nhỏ, tớ tên là Soái Chấn. Hôm nay ở trên xe đã giới thiệu qua, chắc là cậu còn nhớ tớ chứ."
Không nhớ ra!
Một chút ấn tượng cũng không có!
Nhưng Trần Nhạc Nhung không thể nói như vậy được, nói như vậy sẽ làm người khác khó chịu.
Cô gật đầu, khách sáo cười cười: "Vẫn nhớ."
Nghe thấy Trần Nhạc Nhung nói vẫn nhớ mình, người đàn ông đó rất cao hứng, vội vàng đưa tay ra muốn bắt tay với Trần Nhạc Nhung: "Vậy sau này chúng ta sẽ là bạn."
Nhìn thấy anh ta đưa tay ra, Trần Nhạc Nhung hơi do dự... Nhìn qua cô có vẻ là một người rất thân thiện, nhưng thực chất bên trong vẫn thừa hưởng một ít bệnh thích sạch sẽ của ba mình, ví dụ như không phải tay của ai cô cũng bằng lòng nắm.
Tiểu Tráng thấy vậy, đưa tay ra nắm chặt tay Soái Chấn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Người anh em, đây là bạn gái của tôi."
Tiểu Tráng tự nhận Trần Nhạc Nhung là bạn gái của cậu ta, mặt Trần Nhạc Nhung vẫn mỉm cười cũng không hề phản đối, cô không phản đối đó chính là ngầm thừa nhận.
"Thật xin lỗi! Tôi không biết, sau này sẽ không còn có tình huống như vậy nữa." Bạn cùng nhóm phượt đến đây bắt chuyện kia có chút xấu hổ, hậm hực bỏ đi.
Người đàn ông đó vừa đi, Trần Nhạc Nhung nhỏ giọng nói ở bên tai Tiểu Tráng: "Tiểu Tráng, cám ơn anh nhé!"
Tiểu Tráng vỗ vỗ lồng ngực, nói: "Hũ giấm nhỏ, em là người của bọn anh, chúng ta đi chung với nhau, thân là người đàn ông nhất trong những người đàn ông trong nhóm, anh không bảo vệ em, chẳng lẽ còn trông cậy vào tên Tiến ẻo lả kia."
Nhận được ánh mắt khinh thường của Tiến quăng tới, Tiểu Tráng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Không phải anh tự khen chính mình. Nếu em chưa có người mình thích, người đầu tiên đến chắc chắn là anh, sao có thể để tiểu tử kia được."
Quả thực không phải Tiểu Tráng khoe khoang, người bạn chí cốt Tiểu Tráng này rất có nghĩa khí.
Cậu ta có cảm tình đối với Trần Nhạc Nhung là thật, nhưng sau khi biết cô có người đàn ông mình yêu mến, cũng chỉ đơn thuần mà cư xử với cô như bạn bè.
Nếu đã là bạn bè của cậu, như vậy tất nhiên không thể để cho người khác lợi dụng cô mà cậu vẫn ngồi yên ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn.
Trần Nhạc Nhung cũng cảm thấy lần này mình tới nước A, thu hoạch lớn nhất chính là quen biết ba người Chị Yến, Tiểu Tráng và Tiến.
Ba người bọn họ tuy mặt mũi khác nhau, tính cách khác nhau, nhưng đều là người là vô cùng ngay thẳng, đi cùng với bọn họ, có thể yên tâm là chính mình, không cần đấu đá với nhau.
A…
Đột nhiên, trong rừng truyền đến một tiếng tiếng thét chói tai của chị Yến.
Ba người Trần Nhạc Nhung, Tiểu Tráng và Tiến gần như là bật dậy trước tiên, bọn họ không hề do dự chút nào, cất bước liền chạy tới chỗ Chị Yến.
Hơn mười người khác trong nhóm phượt phản ứng không nhanh bằng ba người bọn họ, lúc kịp phản ứng, tất cả cũng đều chạy về hướng nơi phát ra tiếng kêu.
Trần Nhạc Nhung chạy nhanh nhất: "Chị Yến, chị sao vậy?"
Ở cùng bọn chị Yến thời gian dài như vậy, Trần Nhạc Nhung thật sự mở lòng đối xử với chị Yến giống như chị gái của mình, chỉ lo lắng cô ta phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
"Chết... Xác chết... Bên kia hình như hình như..." Chị Yến bị dọa sợ đến mức run lẩy bẩy, nói chuyện cũng lắp bắp không lưu loát.
Lúc động đất, bọn họ đi cứu trợ đã thấy qua không ít xác chết, nhưng trước khi đi, tất cả mọi người đều chuẩn bị kỹ càng, so với bỗng nhiên ở cái nơi dã ngoại hoang vu này nhìn thấy xác chết cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Trần Nhạc Nhung vội vàng ôm Chị Yến đang run rẩy, an ủi: "Chị Yến, chúng ta đều ở đây rồi, đừng sợ."
Tiểu Tráng và Tiến cũng vỗ vỗ vai Chị Yến: "Chị Yến đừng sợ, mấy người chúng ta đều ở đây rồi. Chẳng lẽ người sống còn có thể bị người chết dọa."
Đừng thấy bình thường bọn họ cãi nhau ầm ĩ, giống như ai cũng đều xem người kia không vừa mắt, vừa đến thời khắc mấu chốt, liền biết bọn họ có bao nhiêu quan tâm đối phương.
Trần Nhạc Nhung là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, nhưng khi gặp được tình huống đặc biệt cô lại là người tỉnh táo nhất.
Ngay khi tất cả mọi người không dám đi đến xác nhận xem người bọc trong vỏ chăn màu trắng bên kia đến cùng là sống hay chết, cô lại tiên phong đứng ra.
Cô nói: "Mọi người ở chỗ này đừng cử động, tôi đi trước qua nhìn xem. Nếu như là bị thương, trước tiên chúng ta đem người cứu trở về rồi lại nói sau. Nếu như là người chết, chúng ta liền báo cảnh sát."