CHƯƠNG 702: RỐT CỤC LÀ ĐÃ BỊ AI HÔN (3)
Trong nhà họ Quyền, người có thể khiến Bùi Huyên Trí tin sái cổ, chỉ có thể là Quyền Đông Minh, thế nên khi muốn tìm một người thay thế anh Liệt trong lòng cô gái ấy, người đầu tiên xuất hiện trong đầu anh, chính là Quyền Đông Minh.
Nghe câu hỏi của Bùi Huyên Trí, Quyền Đông Minh hơi ngừng, rồi mới chầm chậm trả lời: “Trước khi gặp cô gái này, tôi chỉ là muốn trợ giúp cô ấy mà thôi. Sau khi gặp cô gái này…”
Anh ấy hít sâu một hươi, lại nói: “Anh Bùi, cô gái này như có một sức hút, cô ấy sạch sẽ và tốt đẹp đến nỗi khiến người ta bất giác mà muốn đến gần. Vừa rồi tôi nghĩ, nếu có thể, để tôi làm anh Liệt của cô ấy cả đời cũng được.”
Quyền Đông Minh thành thực trả lời, Bùi Huyên Trí ngược lại lại không biết đáp lại thế nào, suy nghĩ hồi lâu, anh nói: “Cậu chủ Quyền, tôi biết anh là người trong sạch. Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, anh còn rõ ràng hơn tôi.”
“Tôi biết.” Quyền Đông Minh hít một hơi lạnh, nhún vai: “Anh nói đi, chúng ta tiếp theo đây phải làm thế nào?”
“Hành động tùy theo tình hình vậy. Chỉ cần hai người đó nhận nhau, kế hoạch của chúng ta có thể thực hiện như đã tính.” Bùi Huyên Trí biết, Quyền Nam Dương luyến tiếc cô gái này, nhưng anh ấy chắc chắn sẽ không nhận cô ấy.
Chuyện này liên quan đến quá nhiều người quá nhiều việc, anh không nỡ để cô bé ấy chịu khổ cùng anh.
Nhưng đúng lúc lời Bùi Huyên Trí vừa dứt, trong màn hình xuất hiện sự thay đổi lớn.
Cô gái đó không biết làm sao, bỗng nhào vào người Quyền Nam Dương, cô ôm chặt anh, đầu cọ cọ vào lồng ngực anh, giống như một chú mèo nhỏ đáng thương vậy.
“Cậu Bùi, cái này…” Quyền Đông Minh chúi vào màn hình, cái dáng vẻ gấp gáp như sắp xông qua màn hình kéo hai người họ ra.
Bùi Huyên Trí nói: “Anh đợi đã, có thể cô ấy tưởng anh ta là anh.”
Quyền Đông Minh lùi một bước ra sau, gân trán giật giật, đáy mắt gợn sóng, không rõ là vì gì.
Đúng, Trần Nhạc Nhung tưởng rằng anh Liệt ở bên cô cả tối nay chính là người luôn âm thầm bảo vệ đằng sau cô, không muốn làm phiền cô.
Cô nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và Bùi Huyên Trí, cô gián tiếp hỏi anh vài câu hỏi, câu trả lời của cô giống hệt với của anh Liệt.
Cô còn nói ngày 20 tháng 5 của mười ba năm trước ở biển Aegean…
Trần Nhạc Nhung không nhớ anh Liệt trông ra sao nữa, nhưng cô vẫn còn nhớ rất rõ, sau hôn lễ của ba mẹ cô, cô có gặp anh.
Tất cả tài liệu đều từng nói rằng, người tên Quyền Đông Minh này chính là anh Liệt của cô, tuy rằng trong lòng cô có hơi không thích anh ta, nhưng cô nói với bản thân mình, sao có thể không thích anh Liệt được.
Nếu anh Liệt biết được suy nghĩ trong lòng cô, anh ấy sẽ tổn thương và buồn mất, nên cô đã lấy hết can đảm để ôm lấy anh.
Khoảnh khắc ấy, cô đã cảm nhận được hơi thở anh, hơi thở quen thuộc trong kí ức của cô.
Cô có thể khẳng định, rằng anh chính là anh Liệt của cô.
Anh chính là anh Liệt mà cô đã nhung nhớ mười mấy năm!
Lúc này đây, Trần Nhạc Nhung thấy vui vì mình không do dự, vui vì mình đã đủ dũng cảm ôm lấy anh, nếu không cô sẽ còn bỏ lỡ anh rất lâu rất lâu nữa.
Cô ôm anh, sụt sịt mũi, cảm động nói: “Anh Liệt, là em đây! Em là Nhung Nhung của anh!”
Quyền Nam Dương hoàn toàn không ngờ tới Trần Nhạc Nhung sẽ làm vậy, khoánh khắc cô ôm anh, cả cơ thể anh đều cứng đờ, chẳng biết nên phản ứng thế nào.
“Anh Liệt, là tại Nhung Nhung không tốt, Nhung Nhung không nhận ra anh, là em không tốt, anh tha thứ cho em được không?”
Giọng nói của cô mềm mại, vẫn còn một chút đáng thương hồi nhỏ, cộng thêm cảm xúc kích động muốn khóc của cô, khiến anh cảm giác, chỉ cần anh nói không tha thứ thôi, cô sẽ khóc cho anh xem.
Quyền Nam Dương cứng đờ người, để mặc cô ôm, không hề động đậy…anh sợ chỉ cần anh cử động, thì sẽ không còn đơn thuần là ôm dịu dàng thế này nữa.
“Anh Liệt, vừa nãy Nhung Nhung còn đang nghi ngờ anh có phải anh Liệt của Nhung Nhung không, mãi vẫn không dám thừa nhận, nhưng bây giờ em có thể chắc chắn rồi.” Cô biết thân thể anh đang cứng đờ, nên cố gắng nói, mong anh biết, rằng cô sớm đã nhận ra anh rồi.
Hít hà hơi ấm quen thuộc từ anh, nghi hoặc trong lòng Trần Nhạc Nhung cũng bị hút hết đi rồi.
Hơi ấm trên người anh Liệt quen thuộc và ấm áp, có thể khiến cô an lòng, cô có thể bảo đảm một trăm phần trăm, rằng người này chính là anh Liệt.
“Anh Liệt, anh không muốn nói cũng được, để Nhung Nhung nói.” Cô ôm anh chặt hơn, dựa cả người lên người anh: “Anh Liệt, Nhung Nhung vẫn luôn nhớ anh, chưa từng quên anh.”
Cô nói, còn anh yên lặng lắng nghe.
Giọng nói mềm mại của cô như từng nốt nhạc, truyền vào tay anh.
Nếu lúc này anh vẫn giả bộ chẳng làm gì cả, vậy thì anh không phải là anh Liệt của cô rồi.
Quyền Nam Dương hơi chuyển người, giơ tay nhẹ nhàng ôm cô, chất giọng khàn khàn nói ra mấy chữ: “Ừm, anh biết!”
Anh vẫn biết cô chưa từng quên anh, cô vẫn luôn cố gắng, cố gắng tìm anh, anh đều nhìn thấy và ghi nhớ.
Có được câu trả lời của anh Liệt, hòn đá nặng trong lòng Trần Nhạc Nhung cuối cũng được đặt xuống, cô cọ vài cái trong lòng anh: “Anh Liệt, vừa rồi em thấy hình xăm ở tay trái anh em đã nghi ngờ anh là Liệt rồi. Nhung Nhung không nhận anh sớm hơn, là vì trước kia em tưởng tổng thống Quyền Nam Dương là anh…”
“Cái gì?” Nghe mãi, cuối cùng Quyền Nam Dương đã hiểu, cô gái này tưởng người đàn ông khác là anh, nên mới không nghĩ anh là anh Liệt của cô.
“Anh Liệt, anh không trách Nhung Nhung nhận nhầm anh thành người khác chứ?” Cô bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng long lanh nhìn anh, đợi anh trả lời.
Cô bé này đúng là tinh ranh, nhiều lúc cứ xoay người ta như chong chóng.
Nếu lúc này cô lại nói một tràng chuyện khác nữa, anh sẽ nghi ngờ cô đang diễn, đang đang lừa mình.
Nhưng cô đang tìm anh Liệt mà cô vẫn luôn nhung nhớ, từng câu cô nói, từng biểu cảm của cô đều vô cùng nghiêm túc.
Nên Quyền Nam Dương có thể khẳng định, cô gái này đúng là đã nhận lầm người khác thành anh, chứ không phải nói dối để gạt anh.
….Tay trái có hình xăm?
Quyền Nam Dương nghĩ một chút, nhớ đến Quyền Đông Minh cũng gần tuổi anh.
Quyền Đông Minh lúc nhỏ từng bị thương, trưởng bối trong nhà xăm hình tượng trưng của dòng họ cho anh ta.