CHƯƠNG 704: RỐT CỤC LÀ ĐÃ BỊ AI HÔN (5)
“Nhung Nhung, chúng ta bây giờ vẫn không thể…” Qua rất lâu, Quyền Nam Dương mới nói ra câu nói không hoàn chỉnh này.
“Anh Liệt, không sao đâu, anh không cần nói, Nhung Nhung biết rồi.” Trần Nhạc Nhung cười, che giấu đi nỗi cô đơn trong mắt: “Anh chỉ cần ôm Nhung Nhung là được rồi.”
Cô rất cần cái ôm của anh, để cô biết, cô đã tìm được anh Liệt rồi, đây không phải là giấc mơ, thế là đủ rồi!
“Nhung Nhung, anh xin lỗi!” Quyền Nam Dương ôm cô vào lòng, hận không thể khảm cô vào xương cốt.
“Anh Liệt, anh đừng nói xin lỗi! Bởi vì anh là anh Liệt của Nhung Nhung.” Cô nói, giọng mềm mại.
Anh là anh Liệt của cô, cô cô tôn trọng quyết định của anh, ủng hộ anh, đợi một ngày anh bằng lòng nhận cô.
“Anh Liệt…” Trần Nhạc Nhung lấy điện thoại từ trong túi áo ra: “Anh Liệt, có thể cho Nhung Nhung số điện thoại của anh không?”
Quyền Nam Dương nhìn cô chăm chú, cô rõ ràng rất buồn, nhưng lại cố gắng không để anh phát hiện ra.
Cô rõ ràng là bảo bối mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, tính cách bướng bỉnh, nhưng lại rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Ngoan đến nỗi làm người ta đau lòng!
Quyền Nam Dương không lên tiếng, cũng không nhận điện thoại, Trần Nhạc Nhung có hơi hoảng loạn.
“Anh Liệt, anh yên tâm, bình thường em sẽ không làm phiền anh đâu. Em sẽ chỉ nhắn tin cho anh khi quá nhớ anh, lúc rảnh thì anh trả lời lại là được…” Cô càng nói càng nhỏ tiếng, sợ yêu cầu này của mình hơi quá đáng.
“Đứa ngốc!” Anh nhận lấy điện thoại của cô, nhập số điện thoại của mình vào, lại nhập hai chữ “anh Liệt”, ấn lưu.
Trần Nhạc Nhung nhìn số điện thoại, nhẩm lại trong lòng vài lần, ghi nhớ, cho dù có bị mất điện thoại, cô cũng không làm mất luôn số điện thoại của anh Liệt.
“Anh Liệt…” Cô cất điện thoại, giơ mắt nhìn anh: “Nếu Nhung Nhung nhớ anh quá, có thể gọi điện cho anh không?”
Vừa rồi cô còn nói sẽ không gọi cho anh, lúc này có điện thoại rồi lại muốn gọi điện khi nhớ anh.
Nếu anh đồng ý, cô chắc chắn sẽ giữ điện thoại mãi bên mình, để anh lúc rảnh thì gọi cho cô.
Rõ ràng biết trong lòng cô đang tính gì, Quyền Nam Dương vẫn không nhẫn tâm từ chối cô, anh gật đầu: “Được.”
“Em biết mà, anh Liệt là tốt nhất.” Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, dù cô có yêu cầu gì, anh Liệt cũng sẽ không từ chối cô.
Quyền Nam Dương cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn gương mặt cô, không nhịn được mà đưa tay chạm lên hình vẽ trên trán cô: “Sau này để anh gọi cho Nhung Nhung, Nhung Nhung chỉ cần ngoan ngoãn đợi ở nhà họ Lâm là được rồi.”
“Được, em nhớ rồi.” Trần Nhạc Nhung gật đầu, gật xong rồi lại dụi vào lòng anh: “Anh Liệt, anh có thể bỏ mặt nạ xuống, cho em nhìn được không?”
“Không được!” Anh từ chối thẳng, phá vỡ bầu không khí ấm áp mãi mới có được của hai người.
“Anh Liệt, em xin lỗi!” Cô dụi đầu, cực kỳ tủi thân.
“Không sao đâu.” Anh xoa đầu cô: “Không còn sớm nữa, về sớm thôi, bên ngoài nhiều người xấu, con gái ở bên ngoài nguy hiểm.”
“Vậy anh Liệt có thể đưa em về không?” Cô lập tức tiếp lời: “Anh nói mà, đã muộn rồi bên ngoài nhiều người xấu, em con gái trở về một mình không an toàn, anh đưa em về được không?”
Đúng, cô đang nghĩ cách để ở bên anh không rời, anh bảo anh là anh Liệt của cô, cô chỉ muốn quấn lấy anh, lúc nào cũng ở bên anh.
Quyền Nam Dương không phải là không muốn đưa cô về, mà là không muốn lộ ra thân phận với cô quá sớm, không muốn để cô gặp nguy hiểm.
Dường như đoán được anh đang lo, Trần Nhạc Nhung lại nói: “Anh Liệt, em che mắt lại, không nhìn anh…như vậy có được không?”
“Được!” Anh nói, lời đề nghị của cô, trước giờ anh đều không thể từ chối.
Còn nhớ nhiều năm trước, lúc cô vừa lên mẫu giáo, cô muốn anh cùng cô đi học, thế là anh liền trở thành học sinh lớn nhất trong lớp, bao nhiêu lần bị bạn học cười chê.
Rõ ràng anh có thể từ chối, nhưng anh không muốn, anh muốn nâng niu cô trong lòng bàn tay như gia đình cô đã làm, để cô ngày nào cũng vui vẻ.
Trong phòng quan sát, Bùi Huyên Trí nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn Quyền Nam Dương đeo bịt mắt cho Trần Nhạc Nhung, nhìn hai người họ cùng nhau rời đi…
Rất lâu sau, anh không kiềm được nữa mà thở dài: “Haiz, cậu ba đúng là không qua được ải này. Cô gái đó là quý nhân hay là kiếp nạn của anh vậy?”
Quyền Đông Minh nhướn mày, hỏi: “Hai người họ nhận nhau rồi à?”
“Ngày mai anh đến nhà họ Lâm gặp cô gái đó, thử là biết mà.” Bùi Huyên Trí tắt màn hình, lại nói: “Chắc anh ấy không nỡ nhận cô ấy đâu.”
Vì lợi ích của mình mà đẩy cô gái đó vào vòng nguy hiểm, không phải là chuyện Quyền Nam Dương sẽ làm.
Bùi Huyên Trí đi theo Quyền Nam Dương nhiều năm, rõ hơn ai hết tình cảm của anh với cô gái kia.
Trên đường về nhà họ Lâm, Trần Nhạc Nhung hồi hộp muốn chết, là anh Liệt của cô đưa cô về nhà.
Cô đẩy đẩy người anh: “Anh Liệt, anh có thể để tài xế đi vài vòng trong thành phố không, em muốn ngắm cảnh.”
Nửa đêm nửa hôm, cô lại đang bị bịt mắt, ngắm cảnh thế nào được?
Cứ nói dối thẳng thừng như vậy, cô chẳng đỏ mặt tí nào.
Anh Liệt cũng bằng lòng chiều cô, xoa đầu cô cười: “Được.”
Trần Nhạc Nhung lại dựa vào lòng anh: “Em biết anh Liệt sẽ đồng ý mà.”
Tuy cô bị che mắt, không nhìn thấy gì cả, nhưng cô chẳng sợ chút nào, suốt dọc đường nói chuyện không ngừng.
Cô nói: “Anh Liệt, anh thích ăn món gì? Anh nói cho em, em sẽ học rồi làm cho anh ăn.”
Cô nói: “Anh Liệt, anh thích xem phim gì? Anh nói với em, hôm nào đặt vé, mình cùng đi xem.”
Cô còn nói: “Anh Liệt, anh muốn đi du lịch chỗ nào nhất? Đợi khi anh nhận em rồi, chúng ta cùng đi.”
Bởi vì cô thấy mình hiểu anh Liệt không được nhiều, nên vội muốn tìm hiểu anh, trên đường chưa từng ngừng nói.
Cô đang hứng nói, cái miệng mấp máy không ngừng, bỗng bị môi anh chặn lại, ngăn lại lời nói không ngừng của cô.
Bởi vì mắt bị che lại nhìn không thấy, cảm giác trên môi càng nhạy cảm.
Trần Nhạc Nhung cảm giác anh Liệt đang miết lấy môi dưới cô, cố ý lấy răng cắn nhẹ, sau đó ghé gần vào tai cô, ái muội nói: “anh Liệt thích bé con!”