CHƯƠNG 857: TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐỂ LẠI NGUY CƠ
Long Thiên biết rõ tại sao Long Duy phải để Tiểu Thúy rời đi, nhưng anh ta không muốn tin Long Duy đã biết chuyện Tiểu Thúy làm, còn ôm tâm lý cầu may hỏi: "Cậu chủ, vì... vì sao phải để Tiểu Thúy rời đi?"
Long Duy mở mắt, cũng nhìn Long Duy qua gương chiếu hậu, lạnh lùng mở miệng nói: "Lẽ nào anh còn có thể không biết vì sao à?"
"Cậu… cậu chủ... Cậu đột nhiên ra lệnh, tôi cũng mới vừa nhận được mệnh lệnh. Tha lỗi cho tôi ngu ngốc, nhất thời không nghĩ ra được rốt cuộc vì sao cậu lại muốn bảo Tiểu Thúy rời đi?" Long Thiên sợ đến mức tay cầm bánh lái hơi run rẩy nhưng vẫn cắn chặt răng, không muốn để lộ chút tin tức nào.
Bởi vì trong lòng Long Thiên hiểu rõ, chỉ cần anh ta không thừa nhận, như vậy Long Duy lại không tìm được chứng cứ chứng minh Tiểu Thúy có liên quan đến chuyện Tưởng Linh Nhi chạy trốn.
Chỉ cần không có chứng cứ chính xác, ông chủ của bọn họ nhất định sẽ nể tình Tiểu Thúy đã ở bên cạnh anh ta nhiều năm, vẫn trung thành và tận tâm như vậy mà không tính toán với Tiểu Thúy.
"Cạm bẫy phía sau núi là do ai chuẩn bị? Chúng ta vừa xuống núi, Tưởng Linh Nhi lại có thể chạy trốn qua cửa sau phòng làm việc của tôi, một tháng ở trên núi cô ấy vẫn luôn ở trong phòng, cô ấy làm sao biết được phòng làm việc của tôi có cửa sau đi thông tới phía sau núi?" Long Duy bình tĩnh nói ra từng nghi ngờ trong lòng mình.
Ngay trong ngày xảy ra chuyện, Long Duy đã nhận thấy được điểm quan trọng trong chuyện này, nhưng bởi vì anh ta quá lo lắng cho an toàn của Tưởng Linh Nhi nên không có thời gian và sức lực suy nghĩ tại sao Tưởng Linh Nhi phải chạy trốn.
Lúc này, Long Duy biết tính mạng của Tưởng Linh Nhi không có gì đáng lo ngại, lại thấy vết thương trên người cô, như vậy chuyện đầu tiên của anh ta là xử lý sạch những thủ hạ làm chuyện sau lưng mình.
Một thủ hạ, bất kể mục đích làm một việc là gì, chỉ cần trái lại lệnh của ông chủ, như vậy Long Duy tuyệt đối sẽ không thể giữ loại người này lại.
"Cậu chủ, cái này chỉ sợ là chỗ lợi hại của cô chủ nhà họ Tưởng... Năm đó không phải cô ấy đã hạ độc ngay trước mắt của cậu mà không có bất kỳ người nào có thể phát hiện ra cô ấy sao." Chỉ cần Long Duy không vạch trần, không nói rõ, Long Thiên cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
"Anh đi theo bên cạnh tôi nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên tôi biết anh có tài ăn nói như vậy đấy. Tôi giữ anh ở bên người, không để cho anh đi nơi khác lăn lộn thì đúng là tài lớn dùng vào việc nhỏ rồi." Long Duy hừ lạnh một tiếng. Anh ta ghét nhất chính là loại hành vi tiểu nhân dùng lời lẽ ngon ngọt, vẻ mặt hiền từ để lừa người khác.
"Cậu chủ, tôi..." Lá gan của Long Thiên lại run lên, bị ông chủ đánh giá như vậy không thể là chuyện nhỏ được, nhưng anh ta vẫn không thể thừa nhận.
Chuyện này có liên quan đến việc Tiểu Thúy đi hay ở, tuyệt đối là một chuyện lớn, mình không thể bởi vì vừa bị ông chủ uy hiếp như thế đã giơ tay đầu hàng được.
"Đừng tiếp tục giải thích nữa, trở về thì bảo cô ta rời đi, tôi không muốn lại nhìn thấy cô nữa." Nói cho cùng, Long Duy không muốn để một người có uy hiếp đối với Tưởng Linh Nhi ở bên cạnh.
Tiểu Thúy là một người phụ nữ có tính cách đặc biệt cực đoan, trước đó cô ta từng làm vài chuyện đối với Tưởng Linh Nhi, khi đó anh đã muốn để cho Tiểu Thúy rời đi. Bởi vì Long Thiên cầu xin, lại nghĩ tới người phụ nữ này cũng trung thành với nhà họ Long, cho nên anh mới giữ cô ta lại.
Anh vốn tưởng rằng Tiểu Thúy có thể sửa đổi tính tình, không ngờ được anh vừa mới đi chân trước, người phụ nữ Tiểu Thúy kia đã gài bẫy hại Tưởng Linh Nhi. Nếu không phải người phụ nữ ngu ngốc Tưởng Linh Nhi kia mạng lớn, chắc hẳn đã sớm rơi vào trong bẫy của Tiểu Thúy rồi.
Một thủ hạ nhiều lần muốn hãm hại Tưởng Linh Nhi, trong lòng Long Duy đã đưa ra quyết định, tuyệt đối không thể để cho mối nguy hiểm kia tiếp tục tồn tại nữa.
"Cậu chủ, Tiểu Thúy từ nhỏ đến lớn đều ở nhà họ Long, đi theo bên cạnh cậu chủ nhiều năm, luôn trung thành và tận tâm với cậu chủ. Cô ấy còn trẻ tuổi, nhiều lúc làm việc không suy nghĩ đến hậu quả, vẫn mong cậu chủ đừng tính toán với cô ấy." Biết ông chủ của bọn họ thật ra đã nhìn thấy mọi chuyện rõ ràng, cũng biết ông chủ thật sự tức giận, Long Thiên không thể làm gì khác hơn là thay đổi sách lược, thử dùng tình cảm để lay động Long Duy, làm cho anh ta lại tha cho Tiểu Thúy.
"Cô ta trẻ tuổi? Vậy khi cô ta ra tay độc ác với Tưởng Linh Nhi, có nghĩ tới Tưởng Linh Nhi còn trẻ tuổi hơn cô ta không?" Một cái cớ, Long Duy có khả năng tiếp nhận được một lần, nhưng nhiều lần cùng dùng một cái cớ như vậy mà anh còn tiếp nhận, như vậy chính là đầu của anh mọc u rồi.
Tiểu Thúy đã tròn hai mươi sáu tuổi, Tưởng Linh Nhi năm nay mới chỉ hai mươi ba tuổi. Tiểu Thúy có thể ra tay độc ác với một cô gái còn nhỏ tuổi hơn mình, còn có thể nói cô ta nhỏ tuổi không biết gì sao?
"Cậu chủ, Tiểu Thúy làm như thế tuyệt đối không phải chỉ vì lòng ích kỷ, cô ấy chỉ muốn tốt cho cậu chủ thôi. Cô ấy sợ cậu chủ bị người phụ nữ ác độc Tưởng Linh Nhi kia mê hoặc, sợ cảnh tượng thảm khốc hơn mười mạng người của nhà họ Long bị chết lại tái diễn." Một chiêu không được, Long Thiên lại nghĩ đến một chiêu khác, một chiêu này cũng là đòn sát thủ để đối phó với Long Duy.
Bởi vì bọn họ đều biết, hơn mười người nhà họ Long bị chết trong một đêm tuyệt đối là nỗi đau vĩnh viễn ẩn sâu trong lòng Long Duy, cả đời cũng không thể biến mất được.
Chỉ cần luôn nhắc nhở anh về chuyện này, như vậy anh sẽ nghĩ tới chuyện báo thù cho người nhà họ Long, sẽ giết chết Tưởng Linh Nhi kẻ cầm đầu gây họa kia.
"Sau khi trở về, anh cũng thu dọn hành lý đi cùng cô ta đi." Long Duy nhắm mắt lại và nói ra một câu như vậy, giọng điệu cũng lãnh đạm hơn lúc nãy rất nhiều: “Anh đừng tiếp tục ngụy biện nữa, bằng không anh có thể xuống xe luôn bây giờ."
"Cậu chủ, vì người phụ nữ độc ác Tưởng Linh Nhi kia, cậu thật sự không cần tới những thủ hạ nhiều năm vẫn luôn đi theo bên cạnh cậu sao?" Long Thiên thắng xe gấp, đỗ xe ở bên đường, sốt ruột đến mức muốn đấm ngực. Anh ta thật sự cuống lên rồi.
"Đó là người phụ nữ của tôi, khi nào đến lượt anh mắng cô ấy ác độc chứ?" Long Duy lại nói, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo, giống như băng tuyết mới vừa tan ra, lạnh giá tới mức có thể làm cho toàn thân người ta thấy đau đớn.
"Cậu chủ, người phụ nữ kia hại chết hơn mười mạng người của nhà họ Long, còn làm cậu không thể nhận rõ thực tế, sao tôi lại không thể mắng cô ta?" Long Thiên tức giận tới đỏ cả hai mắt, vừa tức vừa sốt ruột: “Tôi không chỉ muốn mắng cô ta, còn hận không thể giết được cô ta nữa. Chỉ có giết người phụ nữ kia mới có khả năng trả thù cho hơn mười mạng người của nhà họ Long. Cậu chủ mới có thể trở về như lúc trước."
"Giết cô ấy lại có thể báo thù cho hơn mười mạng người nhà họ Long sao?" Long Duy bỗng nhiên cười, tiếng cười quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp bên trong xe: “Nếu như anh thật sự muốn trả thù cho hơn mười mạng người thay nhà họ Long, vậy thì anh sẽ không nộp lên một phần chứng cứ có lệ như vậy cho tôi."
Lúc đó, Long Duy vừa nhìn thấy những người làm chứng chống lại Tưởng Linh Nhi, trong đầu lập tức không còn suy nghĩ được gì nữa, cứ ngu ngốc cho rằng Tưởng Linh Nhi ở cùng anh ta chính là đang lợi dụng anh ta, nhận định rằng cô bỏ độc chết hơn mười mạng người của nhà họ Long.
Bây giờ, anh ta có thời gian bình tĩnh suy nghĩ thật kỹ, không mất quá nhiều thời gian anh lại có thể nghĩ ra được chỗ sơ hở trong những chứng cứ trong tay này.
Một chứng cứ có vô số sơ hở, Long Thiên sẽ không thể không nhìn ra, rất có thể là anh đã nhìn ra nhưng lựa chọn giữ im lặng, bởi vì trong lòng anh cũng nhận định Tưởng Linh Nhi chính là hung thủ đã hạ độc.
"Cậu chủ, tôi..." Bởi vì trong lòng căm hận người nhà họ Tưởng, khi điều tra ra được chứng cứ nói là Tưởng Linh Nhi đã bỏ độc vào trong thức ăn của người nhà họ Long, Long Thiên đã tùy tiện oán hận Tưởng Linh Nhi.